Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mấy ngày Văn Quân Hạc ra nước ngoài, Hạ Ninh thật sự rất cô độc. Những người bạn lúc trước lẳng lặng biến mất hết rồi, cậu cũng không rảnh tự rước nhục vào người.

Trước cái ngày cha bị phán chung thân, bỗng nhiên có một ngày Mạnh Hiên tới tìm cậu.

Xuất phát từ trực giác, Hạ Ninh biết là bọn họ tới tìm cậu không vì chuyện gì tốt, chắc chắn là bọn họ sẽ sỉ nhục cậu.

Nhưng Mạnh Hiên nói là chuyện này có liên quan tới cha cậu, sức hấp dẫn của chuyện này quá lớn nên Hạ Ninh vẫn tới.

Tình cảnh thay đổi, lúc đó còn có Hàn Khanh trong nhóm người ấy, những người từng nịnh nọt lấy lòng cậu đều thay đổi thái độ. Rượu chảy trên bàn, chất lỏng màu đỏ chảy khỏi ly, rơi xuống mu bàn tay Mạnh Hiên và mặt bàn.

Hạ Ninh cầm chai rượu, chẳng biết phải làm sao, cậu xin lỗi. Bỗng nhiên Mạnh Hiên bật cười, trào phúng giễu cợt trắng trợn: "Câu Hạ nhà chúng ta có bao giờ sống một đời như thế này đâu? Chẳng phải chúng mày làm thế là làm khó người ta à? Không sao, nào, mời cậu ngồi, để tôi rót cho cậu một ly."

Câu nói cuối cùng vừa dứt, đám người bên cạnh hắn lập tức cười to.

"Còn gọi cậu Hạ gì nữa chứ? Tôi nghe nói là ít nhất Hạ Hoành Hưng sẽ ngồi tù rục xương, nếu bàn về tham lam, đúng là không ai sánh bằng ông ta được!"

"Hạ Ninh à, sau này cậu sẽ sống rất thê thảm, nhưng không sao, vẫn còn mấy anh em đây mà, cái mặt và cái thân này của cậu cũng khá tốt, nếu Văn Quân Hạc không nuôi được cậu, cậu cứ việc nói."

Nghe những gì bọn họ nói, Hạ Ninh chỉ cảm thấy chẳng muốn ở lại nữa.

Sống tới mức này, lần đầu tiên cậu bị sĩ nhục như thế, Hàn Khanh lại đứng ở cách đó không xa nhìn cậu với ánh mắt đầy hứng thú.

"... Cha tôi thật sự không có cơ hội ra ngoài sao?"

"Không khác là bao."

Bỗng nhiên, Hạ Ninh đứng dậy, mặt mày trắng bệch, cậu đi ra ngoài, Mạnh Hiên đuổi theo cậu.

Ánh đèn trong câu lạc bộ rất sáng, Mạnh Hiên túm lấy cánh tay Hạ Ninh, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của Hạ Ninh. "Câu chạy gì chứ? Chỉ mới như vậy đã không chịu được rồi à? Cậu quên là trước kia câu đối xử với bọn tôi như thế nào sao? Tôi nghe nói là Văn Quân Hạc ra nước ngoài rồi, cậu bị anh ta đá hả?"

Hạ Ninh thẹn quá hóa giận: "Liên quan gì tới cậu, thả tôi ra!"

Hạ Ninh rất xinh đẹp.

Mạnh Hiên nói: "Đi, đi vào với tôi, cậu nói xem sau này cậu phải làm sao? Cha cậu đi tù, Văn Quân Hạc không cần cậu, cậu nịnh nọt tôi vài câu, sau này tôi sẽ bảo kê cho cậu."

Mạnh Hiên túm áo Hạ Ninh, khẽ nói: "Đáng thương thật, vải áo này thô như thế khiến cổ cậu đỏ cả lên, bây giờ cậu sống khó khăn lắm phải không? Đã bao lâu không ăn ngon ngủ ngon rồi, cậu gầy đi."

Hạ Ninh nhìn Mạnh Hiên với ánh mắt không thể tin được: "... Cút đi!"

Lòng bàn tay Mạnh Hiên trượt xuống bụng cậu, trượt ra sau lưng cậu, đè lên lưng cậu, còn ôm lấy mông cậu vuốt ve một cách suồng sã thô bạo. Hắn mỉm cười kề sát vào vai Hạ Ninh: "Cậu còn giả vờ gì nữa? Bây giờ cậu còn tư cách nào giả vờ quật Cường trước mặt tôi? Lúc trước cậu cũng có được Văn Quân Hạc bằng cách này mà? Hạ Ninh, đi theo tôi đi, tôi có thể cho cậu sống một cuộc sống như trước. Bây giờ phong thủy đổi dời, thật ra lúc trước tôi cũng khá thích tên Văn Quân Hạc kia, nhưng anh ta lạnh nhạt quá, còn bị cậu nhắm vào."

Hạ Ninh run rẩy, cậu đẩy Mạnh Hiên ra rồi tát vào mặt hắn một cái. Trong lúc hai người giằng co xô đẩy, Hạ Ninh ngã xuống cầu thang lầu của câu lạc bộ.

Giây phút cuối cùng còn tỉnh táo, Hạ Ninh thấy được gương mặt hoảng sợ và đôi mắt trợn tròn của Mạnh Hiên.

Lúc đó, suy nghĩ duy nhất trong lòng Hạ Ninh là.

Có phải khi Văn Quân Hạc bị cha mình uy hiếp, anh cũng có cảm nhận như cậu không?

Nhục nhã, căm thù và bất lực sâu sắc.

Hạ Ninh được đưa tới bệnh viện cấp cứu gấp, nhưng vì thất thoát một phần bệnh án nên xuất hiện sự cố gây tê.

Khi Hạ Ninh có thể xuống giường, cậu liền chia tay với Văn Quân Hạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro