Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Hạ Ninh đi theo Chu Kỷ tới nhà họ Chu, chào hỏi người ta tới mức lẹo cả lưỡi.

Ba Chu đã lớn tuổi rồi, ông ta liếc nhìn Hạ Ninh, quan sát một lúc rồi thở dài: "Cậu ngồi đi."

Mẹ kế của Chu Kỷ mặc sườn xám hoa màu đậm, ngồi ở cách đó không xa, vì được chăm sóc tốt nên gương mặt của bà ta rấtxinh đẹp. Bà ta đeo một cái vòng cổ ngọc bích, có thể nhìn ra được bà ta đang xây dựng hình tượng đoan trang, thật ra không thể che giấu được khí chất tên người. Bà ta và cha Chu là hai người ở hai thời đại khác nhau, bà ta đặt tay lên vai cha Chu, mỉm cười tươi tắn, nhiệt tình nói: "Mọi người nói chuyện nhé, tôi đi xuống ßếp xem thế nào."

Lúc đi, bỗng nhiên bà ta vỡ lên vai Chu Sùng đứng lẳng lặng một bên. Từ khi Hạ Ninh và Chu Kỷ bước vào, hắn đã lạnh lùng nhìn bọn họ, chỉ muốn đuổi Hạ Ninh ra ngoài ngay.

Chu Kỷ ôm eo Hạ Ninh như cho cậu một viên thuốc an thần.

Bầu không khí trên bàn cơm chẳng hề hài hòa, mẹ kế của Chu Kỷ hỏi cái gì, Hạ Ninh trả lời cái đó, trông cậu rấtngoan ngoãn.

Chu Sùng cầm dao gạt đồ ăn trên đĩa, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh, Bàng Nhiêu nhíu mày, "Tiểu Tùng, hôm nay là ngày vui của anh trai con, con lễ phép một chút được không?"

Chu Sùng nhún vai, im lặng nhìn Chu Kỷ ngồi ở đối diện rồi mới cầm ly rượu lên, "Con biết hôm nay là ngày vui của anh ấy, chúc anh kết hôn vui vẻ."

Chu Kỷ bình tĩnh cảm ơn hắn.

Chu Sùng lại là kẻ không chịu được, hắn cầm áo khoác bỏ đi trước.

Không ai dám ngăn cản hắn.

Đến tối, Hạ Ninh và Chu Kỷ đứng ở ban công lầu ba, ánh trăng nhỏ chiếu xuống. Chu Kỷ châm một điếu thuốc lá, dưới ánh trăng nhàn nhạt, có tiếng gió và tiếng côn trùng kêu râm ran bên tai.

Chu Kỷ nói, Chu Sùng chỉ nhỏ hơn anh ta năm tuổi, trước khi mẹ anh ta qua đời, hai mẹ con Chu Sùng vẫn được nuôi ở bên ngoài. Chu Kỷ chẳng có thiện cảm gì với hai mẹ con này, nhưng cha anh ta bị mẹ kế mê hoặc, dần dần không còn thân thiết gì với anh ta nữa.

Trái lại, Chu Sùng cứ thí¢h lượn lờ trước mặt anh ta.

Tính cách của Chu Sùng rấtquái dị, lúc vui lúc buồn thất thường, không biết đâu mà lần. Từ nhỏ, vì tim không khỏe nên dù là cha mẹ Chu hay là người hầu, ai cũng đều cưng chiều hắn.

Thế mà hắn cứ bám lấy Chu Kỷ mãi.

Khi Chu Sùng trưởng thành, Chu Kỷ chợt phát hiện, chẳng biết từ khi nào, tình cảm của Chu Sùng đối với mình đã méo mó. Có một lần Chu Sùng hôn Chu Kỷ ở nhà chính, trùng hợp bị Bàng Nhiêu thấy được, bà ta xem nhật ký của Chu Sùng mới biết hắn ôm lòng đại nghịch bất đạo với anh trai như thế nào.

Bàng Nhiêu quỳ xuống trước mặt Chu Kỷ, khóc lóc than vãn, nếu bị cha Chu phát hiện ra chuyện này, ông ta sẽ đánh chết Chu Sùng. Từ nhỏ hắn đã không khỏe rồi, không thể chịu được đòn roi.

Nhưng sau đó, cha Chu vẫn phát hiện, một mình Chu Kỷ gánh tội dụ dỗ em trai còn nhỏ của mình. Chu Kỷ không chịu được thử thách của người nhà và dư luận xã hội, cho nên anh ta chạy khỏi nhà họ Chu

Hạ Ninh nhìn Chu Kỷ với ánh mắt kiên định: "Anh Chu, anh đừng lo, tôi sẽ giúp anh diễn trận này tới cùng."

Chu Kỷ: "Hạ Ninh, nếu cậu muốn chấm dứt, cậu có thể nói cho tôi nghe bất kỳ lúc nào, tôi chỉ muốn Chu Sùng bỏ cuộc thôi."

Hạ Ninh mỉm cười gật đầu, cậu cũng muốn bản thân bỏ cuộc.

Tại sao Văn Quân Hạc lại quay về chứ?

Đêm đó, cậu ngủ tɾong phòng cho khách ở nhà họ Chu, trước khi cậu định ngủ, một số đïện thoại lạ gọi tới, tiếng nói tɾong màn hình hơi khác lạ.

Văn Quân Hạc ở đầu dây bên kia chầm chậm nói: "Cậu đang ở đâu? Tôi đang đứng dưới lầu nhà cậụ"

Hạ Ninh nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, cậu không thể hiểu được tạis ao Văn Quân Hạc cứ nhất quyết muốn quay lại tra tấn cậu, khiến cậu nhớ tới những chuyện cũ tɾong quá khứ.

"Cậu không chia tay, bây giờ cậu còn muốn kết hôn với Chu Kỷ à? Hạ Ninh, rốt cuộc cậu ngu ngốc tới mức nào?"

Hạ Ninh: "Văn Quân Hạc, anh đừng gọi đïện thoại cho tôi nữa, năm năm trước, chúng ta đã kết thúc rồi, sau này chúng ta làm người dưng không được ư?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro