Chương 37: Điểm yếu của Hạ Ninh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Khanh cúi đầu ôm cổ Hạ Hoành Hưng, người đàn ông kia cũng giơ tay luồn vào dưới lớp áo sơ mi của anh ta, sờ soạng da thịt bóng nhẵn sau lưng anh ta.

Vì bàn tay lạnh lẽo này nên anh ta khẽ run lên, Hạ Hoành Hưng cắn môi dưới của anh ta, chúc mừng sinh nhật rồi khẽ nói: "Nếu không có chuyện gì thì em đừng gây chuyện với Ninh Ninh, tôi không thể thiên vị bên nào hơn được."

Hàn Khanh: "... Tôi sẽ tiếp tục, cậu ta là con cưng của chú, còn tố cáo thì còn có tác dụng, dù gì thì cũng chẳng có ai yêu thương tôi."

Hạ Hoành Hưng bèn cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Hàn Khanh, hạ giọng trầm thấp, nhếch môi mỉm cười khe khẽ: "Em cũng là báu vật của tôi, tôi không hiểu sao hai người lại không hòa thuận được với nhau từ khi còn nhỏ."

Mười bảy tuổi, Hàn Khanh đã leo lên giường Hạ Hoành Hưng, từ nhỏ Hạ Ninh đã mách lẻo về người này, cho nên ông nhớ rõ về anh ta.

Vào một bữa tiệc họp mặt trong năm nào đó, cha Hàn Khanh dẫn anh ta ra ngoài làm quen với mọi người.

Trên gương mặt tuấn tú của Hạ Hoành Hưng chỉ có vẻ thản nhiên, không nhìn ra vui buồn. Hàn Khanh trắng trẻo, lộ vẻ lạnh lùng, trước mặt người lớn, anh ta ngoan ngoãn gọi: "Chú Hạ..."

Sau đó, mặt anh ta đỏ ửng.

Cha của Hàn Khanh như ngầm hiểu, cũng chẳng nói gì, muốn đẩy Hàn Khanh vào tay Hạ Hoành Hưng để đổi lấy con đường thăng chức.

Hạ Hoành Hưng xua tay, rất là hào phóng.

Ông cũng là một tên khốn ra vẻ nghiêm trang, ngủ với người tình xấp xỉ tuổi con mình, hết lần này tới lần khác.

* Kể ra cái nết của Chó Khanh nó tốt hơn xíu thì câu chuyện máu chó này cũng đáng để đu đấy chứ.

Hàn Khanh còn định nói gì đó nhưng vì môi anh ta bị lấp kín nên chỉ có thể kêu ưm ưm vài tiếng, giãy giụa qua loa vài cái. Tài xế lái xe tới một nơi của Hạ Hoành Hưng, vừa bước vào cửa là ông đã túm hai cổ tay Hàn Khanh, kéo anh ta về phía mình. Hạ Hoành Hưng tung cước đá cửa phòng ngủ, ném anh ta lên giường rồi đè xuống, hôn sâu.

Hạ Hoành Hưng cưỡng cưỡng ép giữ chặt Hàn Khanh xuống giường, hai người dán sát vào nhau, hôn nhau nồng nhiệt. Hạ Hoành Hưng vươn tay chạm chạm vào yết hầu Hàn Khanh, chỉ cần dùng sức một chút là có thể ép chàng trai này hé môi ra. Đầu lưỡi linh hoạt tấn công nhanh chóng, hai đầu lưỡi như hai con rắn trơn trượt, quấn quýt dây dưa, chẳng bao lâu sau, tiếng thở dốc vang lên trong phòng ngủ.

Lễ phục đẹp đẽ được lựa chọn tỉ mỉ trên người Hàn Khanh lại bị Hạ Hoành Hưng vội vã cởi hết, ném xuống đất, chỉ còn một chiếc áo sơ mi rộng rãi. Bàn tay với những đường gân xanh nhô lên siết chặt lấy cổ tay Hàn Khanh, một tay Hạ Hoành Hưng túm hai cổ tay anh ta, kéo lên cao quá đầu.

Đũng quần của Hạ Hoành Hưng cọ xát vào người Hàn Khanh như ám chỉ, anh ta không nhịn được, bên tai nóng bừng bừng.

Hàn Khanh không tài nào sánh được với lão súc sinh có kinh nghiệm phong phú, anh ta bị hôn tới mức sắp không thở nổi, người nhũn ra, chẳng bao lâu sau đã thua tận. Hạ Hoành Hưng cắn lên chiếc cổ mềm mại của thiếu niên. Hàn Khanh thở dốc gọi ông là chú, khát vọng tình dục của Hạ Hoành Hưng càng trở nên mãnh liệt, nồng nhiệt đến mức muốn nuốt chứng lấy anh ta.

Hàn Khanh đi theo Hạ Hoành Hưng suốt nhiều năm, anh ta cứ tưởng mình là người đặc biệt, cho tới khi nhìn thấy ông đưa những chàng trai cô gái tới chơi đùa không khác gì mình, sắc mặt anh ta tái nhợt. Hàn Khanh nhận ra mình cũng chỉ là một món đồ chơi để người đàn ông này trút dụ/c vọng mà thôi.

Thậm chí khi anh ta đối đầu với Hạ Ninh, Hạ Hoành Hưng chưa từng thiên vị anh ta.

Thậm chí khi Hạ Hoành Hưng có người mới, người này tới trước mặt anh ta giễu võ giương oai, anh ta còn phí hoài bản thân, uống rượu tới mức dạ dày đau đớn phải nhập viện. Hàn Khanh yếu ớt, gọi điện thoại cho Hạ Hoành Hưng với giọng khàn đặc, bụng thì ngầm thấy đau.

Ở đầu dây bên kia, Hạ Hoành Hưng im lặng một lúc lâu, khẽ hạ giọng trầm thấp: "Khanh Khanh thân yêu, chúng ta dừng ở đây thôi."

Hạ Hoành Hưng phái thư ký tới đưa cho Hàn Khanh một tấm thẻ.

Hàn Khanh không tin được, anh ta đập vỡ hết tất cả những bình hoa trong phòng bệnh, anh ta thề sẽ trả thù vì Hàn Khanh không tin được Hạ Hoành Hưng vứt bỏ mình, sẽ hủy diệt những thứ Hạ Hoành Hưng quan tâm. Trong chuyện Hạ Hoành Hưng đi tù, anh ta cũng có công lao nhỏ.

Bên cạnh Hạ Hoành Hưng có cấp dưới và bộ hạ cũ bảo vệ, anh ta không thể ra tay hại ông một cách dễ dàng, nhưng anh ta biết điểm yếu của Hạ Ninh.

Văn Quân Hạc.

Người cũng hận Hạ Hoành Hưng như anh ta.

Lại là điểm yếu của Hạ Ninh.

Cũng là lý do khiến cậu đau khổ.

Văn Quân Hạc nhìn ánh mắt cố chấp của Hàn Khanh: "Sau này chúng ta không còn là bạn nữa, tôi cũng sẽ không bỏ qua chuyện này, tôi sẽ giao hết chứng cứ cho Hạ Ninh."

Hàn Khanh nhìn bóng lưng của Văn Quân Hạc, anh ta cười lạnh, lấy thuốc lá ra châm một điếu. Trong màn sương khói mơ hồ, anh ta không cam lòng mà nghĩ, sao người nhà họ Hạ lại tốt số đến thế, hết người này tới người khác cứ phát điên vì bọn họ.

---

Cố ra nốt mấy chương máu chó của hai người này. Xong rùi tui phải nghỉ ngơi chút đây chứ tui đau bụng lắm rồi ó =((( , mai ra chương tiếp nhé!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro