Chương 38: Thế mà một ngày tôi có thể nghe thấy anh lại xin lỗi tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà hàng yên tĩnh, tiêng đàn piano êm dịu vang lên.

Văn Quân Hạc chờ suốt nửa tiếng, sau khi nghe được tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Hạ Ninh, trong mắt cậu có tính công kích nhàn nhạt. Lòng Văn Quân Hạc hơi cứng lại, nhẹ nhàng gọi tên Hạ Ninh.

"Kẹt xe hả?"

Vẻ mặt của Hạ Ninh vẫn thế, cậu cố ý tỏ ra như vậy, lòng cậu thầm chế giễu. Lúc trước luôn là cậu chờ Văn Quân Hạc, thế mà bây giờ lại có cơ hội để Văn Quân Hạc chờ cậu.

Hạ Ninh ngồi xuống trước mặt Văn Quân Hạc, không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nói thẳng: "Bớt nói nhảm không cần thiết, anh gửi thứ kia cho tôi là có ý gì?"

Văn Quân Hạc không vội đáp lời, anh chỉ thỉnh cầu: "Hạ Ninh, chúng ta ăn cơm trước được không? Anh còn chưa ăn cơm chiều."

Đồ ăn lần lượt được dọn lên, khi món ăn được dọn ra, Hạ Ninh phát hiện đó đều là những món cậu thích, không có món nào cậu ghét, lòng cậu càng ngày càng chùng xuống.

Văn Quân Hạc định làm gì?

Cô nhân viên váy trắng rót nửa chai rượu đỏ vào bình rượu, không thiếu bánh ngọt và nến, cảnh tượng này rất giống cái lần Hạ Ninh dẫn Văn Quân Hạc đi kỷ niệm tròn một năm yêu nhau. Cậu chăm chút từng li từng tí, nước mắt rưng rưng, còn Văn Quân Hạc thì luôn hờ hững từ đầu tới cuối.

Bây giờ, Văn Quân Hạc nhìn chăm chú vào Hạ Ninh như cái cách cậu từng nhìn anh, so với người lạnh lùng xa cách trước kia, như hai người khác nhau.

Điều này khiến Hạ Ninh thấy khó chịu, không có hứng thú ăn uống.

"Tôi không thể ở lâu với anh được, tránh những tin tức kỳ quái nào đó xuất hiện trên báo chí. Tốt nhất là anh nói rõ mục đích anh mời tôi ra đây đi, rốt cuộc anh gửi những thứ kia cho tôi để làm gì?"

Hạ Ninh thoát khỏi những trói buộc nào đó, lại khôi phục sự gai góc ban đầu, cậu trưởng thành trong sự phóng khoáng, thích cuộc sống tự do, không trễ nải bản thân, cũng không khoan dung cho người khác.

Khi tìm kiếm những tin tức liên quan tới hôn lễ, có thể lờ mờ thấy được những tin hot về màn kịch ngày đó.

Chu Mâu Phú bảo sau này Hạ Ninh nên nhận rõ vị trí của mình. Tất nhiên là Hạ Ninh biết rõ điều này, câu nắm tay Chu Kỳ, ngoan ngoãn nói con biết rồi cha.

Chu Sùng nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.

Văn Quân Hạc nghe Hạ Ninh nói chuyện, bỗng nhiên anh siết chặt nắm tay, cúi đầu như thể lòng nhói đau: "Anh đã điều ra vài chuyện về sự cố mà em gặp, anh nghĩ là em có quyền biết, đó không phải là chuyện bất ngờ, mà là do Hàn Khanh làm."

Hạ Ninh nhìn chứng cứ, từ kinh ngạc rồi chuyển thành tức giận, nếu không thì cậu đã không tới đây.

Từ nhỏ, Hàn Khanh và cậu đã không hợp nhau, trên đời này chưa từng có người thứ hai nào làm Hạ Ninh ghét đến thế, mà cứ cố chấp đấu với cậu không buông.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng Hàn Khanh hận mình tới mức muốn lấy mạng mình. Điều khiến cậu càng ngạc nhiên hơn là Văn Quân Hạc.

Hạ Ninh mỉm cười châm chọc: "Sao anh nỡ đưa những thứ kia cho tôi vậy, anh và Hàn Khanh đang rất hạnh phúc mà, anh biết là chắc chắn tôi sẽ bắt Hàn Khanh trả giá đắt.

"Hạ Ninh." Văn Quân Hạc im lặng vài giây, đột nhiên ngẩng đâu nói: "Xin lỗi em, lúc trước anh không nên ra nước ngoài, để em ở lại một mình."

Dưới ánh đèn, gương mặt Văn Quân Hạc như tối tăm đi vài phần, anh gác tay lên bàn cơm, bàn tay co quắp, nắm rồi thả ra, thả rồi lại nắm, cứ lặp lại như làm sai chuyện gì đó.

Văn Quân Hạc nói xong. Hạ Ninh kinh ngạc một chốc, cậu mỉm cười mà chính bản thân cậu cũng không nhịn được, như thể vừa chuyện hề hước nhất thế gian, cười đau cả bụng: "Tôi không nghe nhầm chứ? Văn Quân Hạc, thế mà một ngày tôi có thể nghe thấy anh lại xin lỗi tôi?"

Hạ Ninh cảm thấy mình cười tới mức sắp rơi nước mắt, nhìn vẻ mặt của Văn Quân Hạc, cậu càng thấy buồn cười.

"Ninh Ninh..."

Hạ Ninh nghiêm mặt: "Anh đừng gọi tôi như thế."

Khi Hạ Ninh và Văn Quân Hạc yêu nhau mặn nồng nhất, anh còn chẳng thèm gọi kiểu này, bây giờ hai người thành ra như vậy, anh lại gọi được.

* Thì tại lúc đó người ta còn chưa nhận ra tình cảm của mình mà. Ninh Ninh yên tâm, rồi bé Chim sẽ đền bù cho em thỏa đáng.

Trên đường tới đây, Hạ Ninh suy nghĩ lý do Văn Quân Hạc tới đây, tới bây giờ cậu cũng chưa đoán ra được. Cậu thản nhiên nói: "Anh không cần xin lỗi tôi, lúc trước đúng là tôi ép buộc anh, anh giao chứng cứ cho tôi, mấy năm nay coi như tôi không hoàn toàn là  trò cười."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro