Chương 39: Chính tay anh đẩy người yêu mình càng ngày càng xa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Ninh đã không còn là Hạ Ninh năm mười tám tuổi, cậu đã biết không phải có thể lấy mọi thứ dễ như trở bàn tay. Giữa yêu và không yêu, chắc chắn sẽ có chuyện không công bằng, dù lòng không cam cũng chẳng thể thay đổi được.

Hạ Ninh chờ đợi, cho tới khi lòng cậu hoàn toàn lạnh lẽo lại chờ được Văn Quân Hạc đứng bên cạnh cậu lần nữa.

Đúng là nực cười.

Lúc trước, Hạ Ninh cảm thấy cậu và Hàn Khanh đứng trước mặt Văn Quân Hạc, chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật vụng về cùng với một thứ đồ sứ quý giá.

"Tóm lại là tôi sẽ không mềm lòng đâu, anh về bảo Hàn Khanh mời luật sư đi."

Khi Hạ Ninh vừa đứng dậy được một nửa, bỗng nhiên Văn Quân Hạc nghiêng người về trước, nắm tay phải của cậu, như thể chỉ cần anh chậm một phút thôi, Hạ Ninh sẽ biến mất trước mặt anh.

Hạ Ninh nhìn Văn Quân Hạc, thấy Văn Quân Hạc đang nhìn lên tay mình, câu vuốt ve chiếc nhẫn kia, hỏi anh: "Nhẫn của tôi đẹp không?"

Tạo hình của chiếc nhẫn này rất đơn giản, nhưng vừa nhìn đã biết là rất đắt.

Văn Quân Hạc nhìn mà lòng cay đắng, anh nhớ trong bữa tiệc hôn lễ chiêu đãi khách khứa trước đó không lâu, Hạ Ninh cố ý ăn mặc trang trọng. Hạ Ninh rất hợp với những hoạt động như thế, cậu cao quý như hoàng tử, mà hôn lễ của bọn họ thì không đem lại trải nghiệm tốt cho Hạ Ninh.

Sau đó, thậm chí Hạ Ninh còn cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, âm thầm hờn dỗi.

Văn Quân Hạc không dám hồi tưởng lại mình đã làm gì với Hạ Ninh.

"Anh và Hàn Khanh không còn là bạn nữa."

Hạ Ninh khẽ nhíu mày: "Sao thế? Vì tôi à? Tôi nên nói cảm ơn anh sao? Vì tôi nên anh buông tay Hàn Khanh?"

"Không phải, anh và anh ta không là gì, anh ta lừa anh. Là em, em quan trọng hơn nhiều, em luôn quan trọng hơn anh ta nhiều."

Văn Quân Hạc bật thốt một câu mà anh không thường hay nói, anh ngẫm nghĩ rồi nhìn Hạ Ninh, mong chờ xem cậu sẽ phản ứng như thế nào.

Hạ Ninh há miệng, trong mắt có phần đau thương nhưng đa phần là thấy vớ vẩn: "...Có lẽ tôi trong quá khứ sẽ thấy vui vẻ vì anh nhận ra điều này, nhưng bây giờ thì hơi muộn rồi. Anh cảm thấy bây giờ anh nói câu này với tôi, có phù hợp không?"

Văn Quân Hạc đau đớn nói: "... Xin lỗi, anh không biết, anh thật sự không biết."

Anh nên hận ai? Rõ ràng người anh nên hận chính là bản thân.

Chính tay anh đẩy người yêu mình càng ngày càng xa.

Nếu anh không cam lòng bị đá đi, cho dù anh hỏi Hạ Ninh thêm một câu, không nên ra vẻ cao ngạo, sẽ không đi đến bước đường này.

* bé Chim cũng muốn lắm chứ, thậm chí đã làm rồi nhưng thế lực tàn ác lại chia rẽ hai con =(((( và cũng chẳng còn chuyện cho chúng ta đọc!!!

Văn Quân Hạc mãi mãi ngồi thẳng lưng, anh cứ tưởng Hạ Ninh luôn ôm mình từ sau lưng, gần sát với nhau như trước.

Nhưng Hạ Ninh đã không mong cầu anh thẳng lưng, cũng không cúi đầu vì anh, cho dù chỉ là một chút.

Ngay từ đầu, thành kiến của anh về Hạ Ninh đã mọc rễ thật sâu, cho dù anh có kháng cự tới mức nào thì lòng anh cũng đã dao động, chỉ là anh xấu hổ, ngại ngùng không muốn công nhận.

"Anh đã thấy cái túi giấy mà em ném đi rồi, anh xin lỗi... anh biết quá muộn, anh không biết khi đó em đau khổ tới chừng nào, cũng không biết em bị bệnh... anh xin lỗi..."

Hạ Ninh khẽ kinh ngạc, cậu từng nghĩ nếu có cái ngày này, cậu sẽ vùi mặt vào lòng Văn Quân Hạc, khóc tức tưởi một trận đã đời, nói cho anh biết là một mình cậu đã kiên trì quá lâu.

Nhưng bây giờ cậu lại rất bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, nói với Văn Quân Hạc: "Anh đang thương xót cho tôi à? Khi đó chúng ta đã chia tay rồi nên không liên quan gì tới anh đâu, anh đừng ôm tội về mình."

Có rất nhiều lần Hạ Ninh từng không chịu đựng được, vô số lần cậu nghĩ tới chuyện đi tìm Văn Quân Hạc.

Bây giờ nghĩ lại, may mà cậu không đi.

* con mà đi thì chuyện đã end rồi :))))

"Tôi phải cảm ơn bản thân, nếu không phải chia tay với anh thì tôi sẽ không gặp được A Kỳ."

Cổ họng Văn Quân Hạc nghẹn ngào, nhưng anh không nói gì được.

Hạ Ninh nhìn vẻ thất thổ của Văn Quân Hạc, bỗng nhiên cậu lên tiếng: "Anh dọn đồ của tôi đi đúng không?"

"...Đúng."

Cuối cùng, không ai đụng đũa tới những món ăn kia, Hạ Ninh tới nhà Văn Quân Hạc, lấy lại những món đồ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro