Chương 40: Còn nữa, kỹ thuật của anh rất tệ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu không muốn để những thứ này ở chỗ Văn Quân Hạc, nhất là khi thấy vẻ hối hận tiếc nuối của anh, cậu cảm thấy quá giả tạo.

Hạ Ninh nâng cao cảnh giác, vì cậu cảm giác được Văn Quân Hạc muốn cầu xin thay cho Hàn Khanh, nhưng cậu không hiểu tại sao anh lại muốn giao những chứng cứ này cho cậu.

Suy cho cùng, cậu cũng chẳng thể đoán được Văn Quân Hạc đang nghĩ gì, thế là không thèm nghĩ tới mục đích của anh nữa.

Suốt đường đi, bọn họ rất im lặng, đa số những lúc trước, Văn Quân Hạc sẽ là người im lặng, một mình Hạ Ninh lài nhải lung tung. Cho tới khi Hạ Ninh không dao động nữa, Văn Quân Hạc mới biết cái gì gọi là áp lực chân chính.

Văn Quân Hạc mở cửa phòng ra, Hạ Ninh thấy anh lấy một đôi dép lê cùng kiểu với dép của anh.

Văn Quân Hạc hỏi cậu muốn uống nước không?

Hạ Ninh nói, cậu chỉ muốn lấy đồ rồi về, Văn Quân Hạc bảo cậu chờ một chút, anh tới phòng đọc sách lấy đồ. Hạ Ninh đứng xong rồ nhìn cửa phòng ngủ, cậu nhớ tới cái ngày làm lễ kết hôn, Văn Quân Hạc nói là anh đã dọn phòng xong rồi nhỉ.

Hạ Ninh không nhịn được, cậu bước vào, thấy được một nửa tủ quần áo trống.

Khi Văn Quân Hạc ôm thùng đi ra, Ha Ninh cầm thùng kiểm tra đồ đạc. Cuối cùng câu ngẩng đầu lên, "Còn thiếu vài thứ."

Văn Quân Hạc đưa cho Hạ Ninh chiếc nhẫn kia, khi Văn Quân Hạc lấy ra, anh còn không muốn đưa cho cậu.

Chiếc nhẫn này là do cậu tự tay chọn để kỷ niệm mối tình đầu khó quên, chứa nhịp tim chân thành nhất của tuổi thiếu niên.

Văn Quân Hạc nhìn vẻ mặt lưu luyến của cậu, trái tim anh như bị thứ gì đó chạm vào, nóng rực, bỗng nhiên anh ôm chặt lấy Hạ Ninh, như muốn ghì cậu vào lòng, cọ cọ lung tung ở sau gáy Hạ Ninh.

Văn Quân Hạc vừa hôn lên mặt cậu vừa thủ thỉ gọi tên Hạ Ninh, càng gọi giọng anh càng run rẩy, "Ninh Ninh, em đừng đi được không? Đừng rời khỏi anh, anh sai rồi, anh không đối xử tốt với em trong quá khứ. Sau này anh sẽ đối xử tốt với em mà, anh không thể sống thiếu em được..."

Ban đầu Hạ Ninh còn từ chối vài cái, sau khi nhận ra là mình không thể giãy giụa thoát được, cậu bèn im lặng, để mặc Văn Quân Hạc ôm chặt vào lòng.

Văn Quân Hạc cảm giác được Hạ Ninh thả lỏng, ngón tay anh run rẩy, anh nâng mặt Hạ Ninh lên tới gần mình, hôn lên đôi môi ấm áp một cách kích động. Hạ Ninh không từ chối.

Trước kia cho dù bọn họ có làm tình cũng không thường xuyên hôn nhau. Lúc lên giường, Văn Quân Hạc thường dùng tư thể từ phía sau sẽ đánh mông Hạ Ninh, sau đó anh làm một cách điên cuồng trong sự im lặng. Bụng Hạ Ninh bị nhô lên theo hình dạng dươ/ng vật của anh, cậu thường không chịu đựng nổi, nghiêng đầu muốn anh hôn mình thì Văn Quân Hạc càng đè cậu chặt hơn, đánh thêm vài cái hoặc là đổi tư thế khác. Hạ Ninh chỉ có thể nắm chặt tấm trải giường trong sự ấm ức, người cậu co quắp, tiếp tục chịu đựng ái tình mãnh liệt như thế, chỉ mong hai người bọn họ có thể khăng khít thêm một chút.

Hạ Ninh bị hôn nhũn cả chân, chỉ phải đỡ lấy eo Văn Quân Hạc, cậu kiễng chân kề sát vào vành tai Văn Quân Hạc, khẽ thở dốc rồi gằn từng chữ: " Văn Quân Hạc, anh có cứng lên được không?"

Nói xong, cậu còn nói ra một nhãn hiệu thuốc của Đức.

Khi Hạ Ninh quay đầu lại, thấy Văn Quân Hạc đang nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của cậu, tất cả những nồng nhiệt và hy vọng trong lòng anh lập tức tắt ngúm như bị xô nước lạnh xối vào, anh ngơ ngác giật mình tại chỗ, người như bị sét đánh.

Hạ Ninh từ từ sửa sang lại cổ áo nhăn nhúm và vạt áo sơ mi bị rút ra, sau đó cậu ôm thùng đồ rời khỏi nhà Văn Quân Hạc. Lúc đóng cửa lại, cậu còn nhẹ nhàng nói: "Còn nữa, kỹ thuật của anh rất tệ."

Cuối cùng, cho tới khi Văn Quân Hạc đã có thể đi tới cửa, anh thấy Hạ Ninh ném cái thùng kia vào thùng rác rồi đi thẳng về phía trước, không hề quay đầu lại, còn vươn tay chào tạm biệt anh.

Lần này nhà họ Chu cử hành hội thương mại, gần như mời tất cả những người có địa vị trong thành phố tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro