Chương 41: Làm mọi chuyện tốt, nhưng anh ta lại đối xử rất tàn nhẫn với cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nào Chu Sùng cùng nổi điên trong nhà, vì hắn nên Hạ Ninh đau đầu, Chu Kỳ bèn bảo Hạ Ninh ra ngoài đi dạo thả lỏng.

Hạ Ninh cẩm ly cocktail chưa uống được vài ngụm thì đột nhiên có một người gọi tên cậu. Hạ Ninh quay đầu lại, là Mạnh Hiên mặc một chiếc áo sơ mi hoa.

Mạnh Hiên mặc như vậy trông không xấu, trái lại còn rất đẹp, chỉ là Hạ Ninh không thích vẻ gian tà lưu manh của hắn. Mạnh Hiên có nghiên cứu về quần áo và phụ kiện đi kèm. Lúc còn nhỏ, hắn chuyên mặc những bộ quần áo màu mè lòe loẹt chẳng ra thể thống gì như tắc kè. Sau khi trưởng thành rồi, hắn mặc đủ các loại vest thương mại và trang phục nhà, cũng toàn là đồ không dễ mặc, không chỉ có cổ chữ V khoét sâu lộ ra xương quai xanh mà còn lộ cả cơ ngực rắn chắc vì được luyện tập kĩ lưỡng.

Hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Ninh, bước tới gần cậu, dưới ánh sáng ấm áp, hắn mỉm cười, vẫn trông có phần xấu xa.

"Tôi nghe nói là cậu kiện Hàn Khanh."

Hạ Ninh im lặng, nhíu mày nhìn hắn một lát, uống hết cốc rượu của mình: "Cậu nên thấy may vì tôi không truy cứu trách nhiệm của cậu tới cùng."

Mạnh Hiên nhướng mày lạnh lùng, hơi bất đắc dĩ trước sự bất mãn của Hạ Ninh: "Lúc trước tôi cũng là người bị hại, chỉ là không ngờ anh ta to gan như thế. Tôi xin lỗi cậu vậy, lúc trước, Hàn Khanh là người đề nghị gọi cậu ra, mà tôi cũng có lỗi. Cậu thấy đó, sau khi tôi bị cậu đánh, đã chủ động không xuất hiện trước mặt cậu nữa rồi."

Mạnh Hiên không nói dối, lúc đó mọi người hút thuốc, uống rượu, chơi đùa với nhau, gần như là không ai nhớ tới Hạ Ninh. Là do Hàn Khanh nhắc tới Hạ Ninh, nói là Văn Quân Hạc đã ra nước ngoài.

Lúc đó Mạnh Hiên còn hơi say, nhìn thấy có người gọi cậu ra đó.

Sau khi gặp chuyện, Mạnh Hiên có tới thăm cậu lúc cậu giải phẫu xong.

Khi ấy, Hạ Ninh vừa tỉnh lại sau ca phẫu thuật, cậu yếu ớt không có chút sức lực nào, da dẻ trên cổ và xương quai xanh mịn màng nhẫn nhụi, đầy vẻ yếu ớt. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống người cậu, Hạ Ninh đã không còn kiêu ngạo ngang tàng như trước, cậu ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì.

Mạnh Hiên đi tới bên giường, đặt bó hoa xuống, xoa xoa mũi rồi hỏi cậu thấy ổn không.

Khi đó, Hạ Ninh không nói gì, cậu rất gầy gò, quần áo bệnh nhân như nhấn chìm cả cơ thể cậu, cằm nhọn khiến hai mắt như to hơn, trông càng đáng thương. Tóc rối trên trán rủ xuống, bị ánh sáng chiếu vào, tạo ra vô số vụn ánh sáng tan vỡ.

Ban đầu Mạnh Hiên còn thật lòng hứa hẹn, nói là chắc chắn hắn sẽ chịu trách nhiệm sau khi Hạ Ninh chữa trị xong, nói một lát, chẳng biết nói tới đâu, bỗng nhiên hắn cáu kỉnh nói: "Cái vẻ ngoan ngoãn như cừu non khi cậu đứng trước mặt Văn Quân Hạc làm cho người khác khó chịu."

Hạ Ninh bị Văn Quân Hạc kiểm soát, chỉ nghĩ tới điều này thôi đã khiến người ta nổi đóa.

Nói xong, hắn không tôn trọng bệnh nhân tí nào, châm một điếu thuốc lá.

Hạ Ninh khẽ nhíu mày.

Bọn họ cùng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, Mạnh Hiên luôn duy trì lễ tiết cơ bản của một người hầu. Ai xúc phạm Hạ Ninh thì hắn đá người đó đi, hắn là khách quen của văn phòng trưởng khoa. Có người hỏi hắn có phải là do Hạ Ninh xúi giục hắn làm hay không, hắn bèn nghiêng đầu nói là chướng mắt thì đánh. Hành vi của hắn cực kỳ ngông cuồng, là người tài hiếm có trong đám lưu manh, mà hắn lại rất hào hiệp, rộng lượng với Hạ Ninh.

Mạnh Hiên nhìn Hạ Ninh với ánh mắt hứng thú, mỉm cười hỏi: "Sao nào? Lần trước những gì tôi đề nghị là thật, cậu thích Văn Quân Hạc trắng tinh không tỳ vết, làm mọi chuyện tốt, nhưng anh ta lại đối xử rất tàn nhẫn với cậu."

"Ngoài tôi ra, sau này còn ai nuôi cậu được nữa? Văn Quân Hạc làm được à? Sau này, tiền lương trong một tháng của anh ta có mua được cho cậu một cái áo khoác không? Tin tôi đi, cậu sẽ phát điên khi phải sống trong hoàn cảnh đó đấy."

Mạnh Hiên che đi một nửa ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, ánh sáng mơ hồ, không sáng cũng chẳng tối, Hạ Ninh cầm ấy cốc ở đầu giường ném mạnh vào người hắn.

---

Mọi người đọc xong cho tui xin cái "Sao" với ạ, xong rùi chuẩn bị tui bão chương có hờ nè!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro