Chương 43: Anh và anh trai tôi không có ngủ với nhau đúng không? Bọn tôi thì có.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời, Mạnh Hiên lại khoác lên vai Hạ Ninh, lần này hắn hạ giọng thật thấp: "Tôi nói cho cậu biết, lúc Hàn Khanh học cấp ba, anh ta từng bị một người bao dưỡng."

* mịa chos Hiên. Sau này em Ninh Ninh biết sự thật đau lòng lắm ý, nhiều hơn là thất vọng.

Hạ Ninh liếc Mạnh Hiên, hẳn nhếch môi mỉm cười đầy gian tà: "Cậu đừng ra vẻ không tin, chính mắt tôi thấy mà."

"Có một lần tôi trèo tường ra ngoài đi chơi net, thấy Hàn Khanh leo lên xe, cửa xe không đóng kín, hai người trong xe nghiêng đầu dựa vào nhau. Lúc đó tôi để ý nên nhìn một lát, sau đó khi anh ta bước xuống xe, đi đứng không bình thường. Tiếp đó, tôi muốn nhờ cha mình điều tra biển số xe kia nhưng lại bị cha mắng, bây giờ nhà họ Hàn khác ngày xưa rồi, không ai dám chọc vào vận rủi đó."

Hạ Ninh nghi ngờ liếc hắn.

Mạnh Hiên nói: "Đây chắc chắn là chỗ đau của một kẻ để ý tới hình tượng như anh ta, sao nào, tôi có thành ý lắm đúng không?"

Hạ Ninh im lặng một lát rồi đẩy hắn ra: "Tránh xa tôi ra."

Vào lúc ăn cơm chiều, khi đang ăn, Chu Kỷ nói tới chuyện dọn ra ngoài ở, Chu Sùng bèn ném chén cơm xuống đất, không ăn cơm. Bàng Nhiêu ra hiệu cho người hầu lại tìm một đôi đũa và chén đặt ở trước mặt Chu Sùng, bà ta cười nói: "Ở nhà vui biết nhường nào, sao con lại muốn dọn ra ngoài?"

Chu Mâu Phú uống một muỗng canh, gật đầu nói là ở Đồng Loan có nhà, bọn họ muốn đi thì cứ tới đó.

Chu Sùng vừa định nổi điên thì bị Chu Kỳ liếc một cái, hẳn cúi đầu ăn thịt bò xào.

Lý do họ muốn chuyển ra ngoài là do Chu Sùng lục lọi thùng rác của bọn họ. Có một ngày, Hạ Ninh về phòng, Chu Sùng dựa vào cửa phòng nhìn cậu rồi nói: "Anh và anh trai tôi không có ngủ với nhau đúng không? Bọn tôi thì có."

*Vâng, Sùng nhi có gì show hết ra xem nào!!!

Hai người đứng ở cửa phòng giằng co vài phút, hôm sau, Chu Sùng lại lục thùng rác, phát hiện có bao ca/o su được dùng rồi, hắn chạy tới gào la với Chu Kỳ như bị điên.

Cuối cùng, Chu Kỷ không còn chút kiên nhẫn nào: "Chu Sùng, cậu một vừa hai phải thôi!"

Rốt cuộc, bọn họ vẫn không thể dọn ra ngoài thành công, vì Chu Sùng lại tái phát bệnh cũ, Hạ Ninh cảm thấy Chu Kỳ quá mềm lòng.

Vì trấn an Hạ Ninh nên Chu Kỳ cho Hạ Ninh một vị trí giám đốc của một quỹ đứng tên anh ta.

Ở một bữa tiệc trong tuần đầu tiên đảm nhiệm chức vị này, Hạ Ninh lại gặp phải Văn Quân Hạc.

Mọi người đã uống được hai tuần rượu, Văn Quân Hạc vẫn luôn ngồi im lặng uống rượu. Hạ Ninh đi WC, cậu vừa định mở cửa đi ra ngoài, đã nghe thấy hai giọng nói quen thuộc vọng vào từ bàn rượu bên ngoài.

"Lúc trước tôi rất nghi ngờ không biết tại sao cậu cả nhà họ Chu kết hôn với một người đàn ông, hôm nay gặp rồi mới biết là nhìn tên điểm kia khá đẹp."

"Con của Hạ Hoành Hưng lưu lạc tới mức phải đi bán mông, ai cũng than thở một câu đúng là báo ứng, nhưng cũng coi như được bán với giá tốt."

Hạ Ninh lại nghe bọn họ nói vài câu bẩn thịu, còn bật cười hèn hạ.

Hạ Ninh nhếch môi, rồi chợt cậu nghe thấy một tiếng kêu đau vang lên.

Văn Quân Hạc vẫn đi giày da, mặc vest gọn gàng như trước, đá người kia ngã chổng vó, sao bay đầy trời. Dưới áo vest kia, có thể thấy được cơ bắp đang căng lên, gân xanh nhô cao. Tên vừa bị anh đá lập tức đứng dậy phản pháo, nhưng chẳng bao lâu sao đã bị Văn Quân Hạc đấm bay ra. Người này ôm bụng rên la, sau đó bị kéo vào phòng vệ sinh, người còn lại hoảng sợ định ngăn cản, Văn Quân Hạc cũng không tha cho gã.

Một tiếng "rầm" vang lên, cửa bị khóa trái, tiếng đấm đá thượng cẳng chân hạ cẳng tay vang lên, cho tới khi tiếng van nài xin tha nhỏ dần, Văn Quân Hạc bước ra. Anh đi tới chỗ bồn rửa tay, rửa sạch vết máu trên ngón tay.

Hạ Ninh nhìn người nằm hấp hối ở sau cửa, Văn Quân Hạc thì đang rửa tay như chỉ mới đi ngang qua, áo vest hơi nhăn, mà bóng lưng kia thì vẫn bình tĩnh như trước.

Cậu chưa từng thấy Văn Quân Hạc xung đột với ai bao giờ chứ đừng nói là đánh người ta. Nhìn vẻ hung tàn khát máu vừa rồi của Văn Quân Hạc, không ai có thể nghĩ tới hình ảnh một Văn Quân Hạc nho nhã thích làm việc tốt giúp người, cho nên trong phút chốc, Hạ Ninh sững sờ tại chỗ, nhìn anh với vẻ hoảng hốt, không dám tới gần anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro