Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Đối pov của William James Moriaty sign Eric (1)
Link bài: https://www.facebook.com/profile.php?id=100083292860726
_______________

Chiều chạng vạng hôn lên mái tóc người. Gió thổi mà thóc bay phất phơ trước nắng. Nắng tô thêm sắc hạ làm người đẹp đến lạ. Bao bọc cho khuôn mặt một vẻ trầm ấm. Mùi nắng ấm áp mà bao bọc thân ảnh. Anh như tia nắng cuối trời đông. Nhẹ nhàng dìu dắt em khỏi những đau khổ của quá khứ đang bào mòn lấy thân em.
Mắt anh nhìn xa xăm nơi cuối chân trời chẳng bao giờ với tới. Đượm chút sự suy tư và những xúc cảm vốn đã nguội lạnh của quá khứ. Cố níu kéo chút hương vị của hồi ức nhưng bất ốm lực mà xuôi tay.  Hoàng hôn rồi...
Trời đẹp lắm đúng không anh?
Em chỉ mong sao cho giây phút mãi dừng lại chỉ để em níu kéo chút hơi tàn. Bởi chẳng biết lần tiếp theo em gặp người là lúc nào nữa. Dù chỉ một lúc cũng đủ để đánh thức em khỏi những mảnh vụn vỡ, ưu tư của quá khứ để em đi bước theo.
Chẳng biết rằng đôi vai em có thể gồng gánh đến bao giờ, có lẽ chỉ cần một sự phản bội nữa thôi là em gục ngã luôn rồi. Chỉ mong sao trong lần tiếp theo sự lựa chọn của em là đúng. Cảm xúc trong em hỗn loạn chẳng thể phân biệt được gì. Chắc anh cũng không rõ cảm xúc mình đúng không?
Anh à! Nếu như em phó thác tấm chân tình của mình xin người hãy giữ gìn nó cẩn thân, treo vào một góc trong trái tim. Và khi bản nhạc  cất lên, tiếng lòng em sẽ được nói ra. Em và anh sẽ tấu lên những dấu thăng trầm của đời mình và dần dần hạ kết cục cho nó. Những nốt nhạt cứ du dương và đậm buồn vậy. Nhưng lại nhẹ nhàng mà gỡ bỏ từng gánh nặng trên đôi vai em và những sợi dây tơ đang chôn tâm người trong mối tình lạnh ngắt.
Người mỉm cười với em khi bản nhạt kết thúc. Dắt em lên bức tường thành mà nhìn ngắm hoàng hôn, nơi thành phố cổ chật hẹp. Người cười mà thật tươi nhưng cũng chẳng che đi nét buồn phiền hiện trên khuôn mặt người. Đau chua xót làm sao nhưng em chẳng biết làm gì để giúp người vượt qua chuyện này khi đến cả bản thân em còn đang vùng vằng với quá khứ.
Đời người chấp chứa trong những mảnh hồi ức đơn côi, bình minh dần dần hạ xuống để thế chỗ cho mặt trăng. Mong sao anh với em hoà quyện lại trong cái trời như vậy, tạc lên khung cảnh nhiễu hoà lòng người. Gió cứ thổi vù vù mà luồn lách qua mang tai em, ngọn tóc bay trong gió chỉ chờ ngày về với nơi chân trời không hồi kết. Em mỉm cười mà đáp lại nụ cười người.
"Tình yêu thật khó hiểu, anh nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản