2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lee SangHyeok và Lee SangHo cùng nhau dùng bữa xong, như thường lệ, Lee SangHyeok đi dọn dẹp bát đĩa và Lee SangHo tiếp tục với bài vở. SangHo thích học trong phòng khách, SangHyeok cũng thế. Lee SangHyeok cảm thấy em trai mình thực sự giống một thiên thần, cậu không cảm thấy em trai là gánh nặng, thay vào đó cậu cảm thấy một người em ngoan ngoãn và biết ý như vậy là món quà của thượng đế ban tặng cho bản thân và gia đình mình. Dù cuộc sống có chút khó khăn nhưng SangHyeok rất hài lòng. Nhìn vào hoàn cảnh này, cậu chỉ thấy có một mục tiêu trước mắt vẫn chưa đạt được – cậu muốn ở bên người cậu yên từ lâu, và cậu ấy là Park JinSeong.

Trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên điện thoại của anh nhận được tin nhắn từ Park JinSeong:

Cậu đang học bài à Sanghyeok?

Mình có một bài toán muốn hỏi cậu.

SangHyeok bây giờ có tiện không?

Nhưng một con gấu bông được tung lên trời, Lee SangHyeok không kìm được phấn khích nên vội vàng gõ: 

Không sao đâu.

Và gửi cho JinSeong. Park JinSeong chủ động liên lạc với cậu khiến SangHyeok vui vẻ.

Ngay lập tức đã nhận được câu trả lời: "Tốt quá! Cảm ơn cậu SangHyeok ~" đính kèm một bức ảnh chụp bài tập. Lee Sanghyeok mở giấy nháp ra và bắt đầu viết cẩn thận các bước tính toán. Chữ SangHyeok rất đẹp và gọn gàng. Sau khi viết xong, cậu vội vàng chụp lại gửi cho JinSeong.

"WoW, tốt hơn hẳn thầy giáo luôn, Sanghyeok của chúng ta thật tuyệt." Lee SangHyeok cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt cậu bị thu hút bởi cụm từ " SangHyeok của chúng ta ", anh không biết Park JinSeong khi nhập cụm từ này có phải là tình cờ không, nhưng cậu thực sự rất vui vì cách gọi này. Khi Park JinSeong tiễn cậu về hôm nay, cậu ấy đã hẹn trước cho ngày mai để chờ cậu, cùng cậu đi học trước 7 giờ, Lee SangHyeok cảm thấy việc chuẩn bị vất vả của mình cũng không vô ích, JinSeong à JinSeong, tôi rất mong những ngày sau đó được ở bên cậu đó.

"Anh ơi!". Tiếng gõ bàn của SangHo đưa Lee SangHyeok trở lại thực tại

"SangHo sao vậy?"

"Anh ơi, em làm bài xong rồi. Hôm nay em mệt quá. Em muốn ngủ trước. Đừng ngủ muộn quá anh nhé." Lee SangHo bước tới mở cửa phòng mình, em đang sử dụng căn phòng nơi cha họ từng ở. Sau khi cha rời khỏi nhà, hai người họ đã chuyển từ phòng chung sang mỗi người một phòng.

" Được rồi, SangHo, hôm nay em cũng đã làm việc chăm chỉ rồi. Anh sẽ nghỉ ngơi sớm thôi. "

" Vậy, chúc anh ngủ ngon! " SangHo thậm chí trông rất đáng yêu khi em nói lời chúc ngủ ngon với anh. Lee SangHyeok nghĩ, nhưng nếu sau này anh ấy có hẹn hò với Park JinSeong nhất định phải cho SangHo biết đầu tiên. Mặc dù SangHo cũng đang là học sinh cấp 3 nhưng Lee SangHyeok vẫn cảm thấy bất an về cậu em trai của mình, liệu có nên thú nhận với SangHo sau khi chính thức yêu JinSeong? Lee SangHyeok nhìn cánh cửa mà SangHo đã đóng lại và nghĩ, anh đang yêu!

Ngươi và trái tim ngươi đã bị ta nhốt trong ngục giam vĩnh viễn, cho đến khi thân bại danh liệt, cho đến khi linh hồn chết đi cũng không có nơi nào thoát ra.

Với suy nghĩ về việc làm thế nào để Park JinSeong và Lee Sang Ho hòa hợp trong tương lai, Lee SangHyeok và Park JinSeong đã thân thiết hơn từng ngày, và tốc độ thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng của Lee SangHyeok. Hóa ra Park JinSeong là một người thích đeo bám người khác, đặc biệt là với những người có chung ngôn ngữ với cậu ấy. Cậu ấy nói nhiều đến mức không thể dừng lại được. Cả hai có thể nói về mọi thứ. Thời gian với cậu ấy luôn trôi qua rất nhanh.

Họ cùng nhau đi học và trở về, ăn trưa cùng nhau, trò chuyện trên kakaotalk khi trở về nhà. Lee SangHyeok cảm thấy rõ ràng mối quan hệ của họ ngày càng tốt đẹp, nhưng cậu lại không biết tình cảm của Park JinSeong dành cho mình là gì. Mỗi ngày, sau khi trở về nhà với thắc mắc như vậy, cậu lại nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc với Park JinSeong và những suy nghĩ nghiêm túc hơn, SangHo có vẻ cảm thấy anh có khúc mắc gì đó, em bước đến gần khi anh đang ngồi trên ghế sofa. Để anh dựa vào vai mình.

"Gần đây anh có gặp rắc rối gì à?". Lee Sang Hyuk lắc đầu.

"Nhưng hình như đúng là có chuyện gì đó mà. Có chuyện gì khiến anh không thể nói với em sao?"

Lee SangHyeok sợ Sang Ho không vui nên nhanh chóng bảo là không có chuyện gì. Lee SangHo bảo biết bản thân chẳng ra gì, còn áp lực học hành thì quá lớn, Lee SangHo đưa tay ra xoa mi tâm SangHyeok: "Anh à, đừng tự tạo áp lực cho bản thân. Em mong anh có thể sống hạnh phúc, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Em sẽ ở bên cạnh anh. Anh là người em thích nhất."

Lee SangHyeok đứng dậy và vỗ nhẹ vào đầu SangHo: " SangHo giỏi quá, em giống như những thiên thần vậy."

SangHo cười. "Vâng, em cũng là một học sinh cấp 3 rồi. Vậy thì để em làm thiên thần hộ mệnh cho anh!"

Lee SangHyeok véo má SangHo: "SangHo thật đáng yêu. Vậy anh chờ thiên thần của anh bảo hộ mình nhé."

----------------------------------------

Lee SangHyeok nói dối rằng hôm trước mình ngủ không ngon nên hôm nay hơi mệt vì không muốn đến lớp thể dục, khi cậu được phép nghỉ và trở về lớp, cậu đi qua hành lang ở gần phòng giáo viên, và cậu nhìn thấy Park JinSeong đang bị hiệu trưởng trách mắng ở đó. Vì tò mò nên cậu đã đứng lại, và tiến đến gần cửa phòng hơn.

"Hoàn cảnh gia đình của các bạn trong lớp là chuyện riêng tư, nhà trường không tiết lộ. Tại sao em dám trèo cửa sổ vào để lục lọi trong văn phòng? Nói, em đang để ý cô gái nào mà phải làm như vậy? Thật quá đáng, quay về viết bản kiểm điểm đủ 10 nghì chữ cho tôi."

Park JinSeong nhìn thấy Lee SangHyeok đứng gần cánh cửa, sau lưng hiệu trưởng, cậu nhăn mũi trêu chọc SangHyeok, còn SangHyeok nhìn thấy chỉ biết mỉm cười. Khi thấy JinSeong có thái độ như vậy, thầy càng tức giận hơn, thầy quay đầu nhìn lại thì thấy Lee SangHyeok đang đi qua ngang. "Lee SangHyeok ở lớp số 2, tại sao em ở đây mà không ở trong lớp lúc này?"

Lee SangHyeok ôm bụng, tỏ vẻ mệt mỏi: "Thưa thầy, em không được khỏe. Em đã xin giáo viên thể dục nghỉ. Em vừa đi ngang qua để quay lại lớp học. Ahhh, đau quá...." Lee SangHyeok giả vờ đau bụng, ngồi xổm xuống thể hiện mình không được khỏe.

Tình hình đột nhiên trở nên căng thẳng. "Lee SangHyeok em khó chịu đúng không? Còn khó chịu chỗ nào không? Không sao đâu em." Thầy lập tức quay đầu lại chỉ vào Park JinSeong. "Cậu! Giúp Lee SangHyeok trở về lớp. Nếu cậu ấy không ổn hãy đưa đến phòng y tế hoặc liên hệ với giáo viên chủ nhiệm càng sớm càng tốt. Em đừng quên mình vẫn phải viết bản kiểm điểm. Tôi nhớ tên em rồi, Park JinSeong ở lớp số 3, tôi sẽ đến lớp tìm em sau."

Park JinSeong bước tới đỡ Lee SangHyeok đứng lên, cậu lo lắng không biết Lee SangHyeok có ổn hay không, nhưng khi thấy Lee SangHyeok nghiêng đầu nháy mắt với cậu một cái, cậu lập tức hiểu ra.

"Thầy yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho cậu bạn Lee SangHyeok lớp bên này!"

Park JinSeong đưa Lee SangHyeok trở về lớp. Các bạn học khác đang ở tại phòng học thể chất, không có ai trong lớp. Lee SangHyeok ngồi vào chỗ của mình, Park JinSeong kéo ghế ngồi bên cạnh. "SangHyeok có chuyện gì vậy, cậu không sao đúng không?"

Lee Sanghyeok lắc đầu: "Mình không sao đâu. Mà sao cậu lại bị mắng?"

Park JinSeong vò mái tóc: "Này, không có gì đâu. Cậu biết ông thầy khó tính đó mà, suốt ngày xấu tính."

 "Nhưng SangHyeok lại nói dối để bỏ tiết, ừm, mình sẽ báo với giáo viên đấy."

Lee SangHyeok nhìn Park JinSeong với ánh mắt thách thức: "Đi đi, sau đó mình sẽ báo với giáo viên rằng cậu chép bài mình, sau đó cả hai sẽ cùng bị phạt."

Nhìn vẻ mặt của Lee SangHyeok, Park JinSeong cảm thấy rất đáng yêu, không kìm được mà đưa tay bắt lấy eo SangHyeok để cù cậu. "Được đấy SangHyeok, xem mình làm sao thu thập cậu." "Nào, bây giờ đã sợ chưa? Sợ chưa?"

Lee Sang Hyuk cười khúc khích, cố né đi" Ahhh! Hahahaha ngứa quá. Đừng cù nữa JinSeong, đừng cù mình nữa, dừng lại.... " Cậu ngã vào vòng tay của Park JinSeong vì cậu không chịu được ngứa, Lee Sang Hyuk ngay lập tức đỏ mặt sau khi nhận ra điều này. Nhưng Park JinSeong dường như không có ý định buông tay, cúi đầu nhìn Lee SangHyeok trong vòng tay mình, hai người nhìn nhau, Lee SangHyeok bất giác nuốt nước bọt.

"SangHyeok..." Giọng Park JinSeong đột nhiên trở nên trầm thấp. "SangHyeok đã nói dối thầy giáo, SangHyeok là một cậu bé hư, mình muốn trừng phạt cậu."

Lee SangHyeok cong cong khóe miệng, cười như mèo: "Vậy hình phạt cho mình là gì?"

Buổi chiều đầu thu trong khuôn viên trường, những tấm rèm trắng bị gió thổi tung, ngoài cửa sổ là tiếng các bạn chơi đùa trên sân, tiếng thầy giáo ở phòng học bên cạnh giảng bài. Park JinSeong ôm Lee SangHyeok vào lòng. Hai người chuyển từ chạm môi sang một nụ hôn sâu, một sự quấn quít của môi và lưỡi.

Sau nụ hôn, Lee SangHyeok đã hơi hụt hẫng, Park JinSeong nắm lấy tay cậu đặt lên ngực mình. "SangHyeok, mình thấy hồi hộp quá, nhìn xem tim mình đập nhanh như thế nào, SangHyeok... " Nhịp tim của Park JinSeong truyền tới từ lòng bàn tay, Lee SangHyeok nhắm mắt cảm nhận tất cả.

"Mình không biết nó bắt đầu từ khi nào. Nhưng chỉ cần mình nhìn thấy cậu, nó liền đập rất nhanh, như thể mình chỉ sống khi ở bên cậu, và mình sẽ chết nếu rời xa cậu."

Park JinSeong bắt đầu hôn SangHyeok từ tóc đến trán đến chót mũi. "Mình đang nghĩ, cậu đã làm gì trong phần cuộc đời trước khi gặp mình, có phải lúc đó mình đang là người chết không, và mình như sống lại khi gặp cậu, SangHyeok, cậu có phải là thiên thần của mình không?"

Lee SangHyeok mở mắt, cảm nhận tình yêu vô bờ bến trào dâng từ tận đáy lòng, cậu từ từ thấy đôi mắt hơi cay.

"Tuy nhiên, vì hôm nay là một ngày đẹp trời, mình sẽ ôm lấy cậu và hứa với cậu. Tâm can của mình. Hãy hẹn hò với anh, SangHyeok, anh thích em."

Lee SangHyeok rút bàn tay đang đè lên ngực của Park JinSeong ra và quàng qua cổ cậu. Họ lại hôn nhau. Park JinSeong hôn Lee SangHyeok siết lấy vòng eo thon thả của Lee SangHyeok.

"Em cũng thích anh, JinSeong."

Nụ hôn của Park JinSeong di chuyển xuống cổ của Lee SangHyeok. Lee SangHyeok ngẩng đầu lên để tận hưởng sự vuốt ve của Park JinSeong, mặc dù đây là phòng học mà cậu đến lớp hàng ngày, nơi kiến ​​thức được truyền đạt đến thế hệ trẻ.

"Chúng ta hẹn hò đi"

Sau khi tan học, Park JinSeong đưa Lee SangHyeok về nhà, không giống như mọi ngày, họ không vẫy tay chào tạm biệt nữa mà chia tay nhau một cách miễn cưỡng sau một nụ hôn tạm biệt.

Lee SangHyeok trở về nhà và thấy SangHo vẫn ngồi trong phòng khách như thường lệ. "SangHo, anh về rồi."

Trước đó cậu đã quyết định rằng nếu có hẹn hò với Park JinSeong, cậu sẽ thú nhận với SangHo. Dù gì thì họ cũng là người nhà. Đối với cậu, SangHo là người thân thiết nhất trong mối quan hệ gia đình, và cậu cũng mong rằng tình yêu của mình có thể được họ chấp nhận và chúc phúc, đặc biệt là SangHo em trai của cậu.

"Anh à, anh đã về rồi." SangHo không hề có biểu cảm gì mà nghiêm mặt, "SangHo, sao vậyem?" Lee SangHyeok bước tới ngồi bên cạnh em, Sangho vẫn không đáp, chỉ như người gỗ ngồi im đó quay đầu lại.

Em đi tới và nhìn chằm chằm vào Lee SangHyeok: "Anh, chúng ta là anh em đúng không?"

Lee SangHyeok gật đầu, còn điều gì nghi ngờ về vấn đề này không?

"Anh trai là người tốt nhất trên đời, thậm chí còn tốt hơn cả người cha trong gia đình. Em vẫn luôn thích anh trai của mình."

Lee SangHyeok nghĩ, chẳng lẽ gần đây SangHo cảm thấy anh không quan tâm đến mình nên có chút không vui. Anh chạm vào mặt SangHo "Anh cũng thích SangHo, SangHo luôn là người em tốt nhất của anh".

"Nhưng anh à, anh đã có bạn trai rồi."

Lee SangHyeok nắm chặt tay, anh sững người một lúc, không biết SangHo làm sao biết được, nghĩ vậy, anh liền nhìn theo ánh mắt của Sangho, nhìn thấy cửa sổ nhà mình đang mở toang, trái tim anh nảy lên.

"Em thấy rồi, ngay vừa đây, anh ấy ở dưới tòa nhà này. Hôn anh."

Tay Lee SangHyeok bất giác run lên, rồi hít sâu vài cái ổn định nhịp thở: " Ừm, đúng vậy, anh đã có bạn trai, đó là bạn học của anh, anh đã yêu anh ấy từ trước. SangHo... em không thể chấp nhận loại tình yêu này sao?"

SangHo không thể chấp nhận việc anh trai mình đang yêu một người đàn ông? Lee SangHyeok muốn khóc, anh vừa mới hạnh phúc vì cuối cùng cũng có được tình yêu như mong muốn nhưng ngay sau đó anh phải đối mặt với sự ghê tởm từ em trai mình vào giây phút này, anh không muốn điều này một chút nào.

"Anh à, anh không hiểu sao?" Lee SangHyeok ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài trên mặt.

"Anh à, em tức giận không phải vì anh thích đàn ông, mà là ... " Sang Ho chạm vào tay Lee SangHyeok và nắm tay anh trong lòng bàn tay

" Nếu anh thích con trai, tại sao lại không phải là em? "

Hả? ? Lee SangHyeok trợn tròn mắt, Lee SangHo nắm chặt lấy tay Lee SangHyeok, thuận theo lực này mà kéo anh ôm vào lòng,

"Sao anh không nói với em sớm hơn, hả? Em có thể tỏ tình với anh sớm hơn, tại sao phải đợi đến tận bây giờ? Anh SangHyeok, anh có biết em nghĩ gì khi nhìn anh vào bếp nấu ăn mỗi ngày không?"

Lee SangHyeok cả người không cử động được, bị Lee SangHo khóa chặt trong vòng tay, thân thể cứng ngắc.

"Em rất muốn ôm anh từ phía sau, cởi quần anh, nhét vào trong người anh. Chúng ta sẽ làm tình, anh sẽ vừa đắm chìm trong dục vọng vừa để ý thức ăn trong nồi. Anh sẽ gọi tên em, em đã muốn làm điều này từ lâu rồi."

Lee SangHo cúi đầu hôn lên đỉnh tóc của Lee SangHyeok. Lee SangHyeok mất một thời gian mới kịp phản ứng với tình hình hiện tại của mình và đẩy Lee SangHo ra. Đồng thời, anh lắc đầu thật mạnh: " Không, SangHo, không, chuyện này là sao chứ. Em là em trai anh" anh ấy bất lực giải thích: " Anh yêu anh ấy, anh yêu JinSeong bởi vì anh thích anh ấy, từ lần đầu tiên gặp mặt, bởi vì anh ấy là người anh muốn ở bên, không gì khác cả. Anh cũng rất yêu SangHo, là một người anh trai, anh luôn yêu thương Sangho, SangHo là một người rất quan trọng đối với anh, và anh vẫn sẽ yêu SangHo trong tương lai. Vì vậy, anh sẽ vờ như không nghe thấy những gì em nói vừa rồi. Em sẽ luôn là em trai tốt nhất của anh".

Lee Sangho trở lại vẻ mặt vô cảm khi nãy và tiếp tục nhìn anh chằm chằm. Đột nhiên em kéo cổ tay Lee SangHyeok và ấn anh xuống bàn, đặt nụ hôn vào một bên cổ Lee SangHyeok. " A ... dừng lại, đừng Sangho. Đừng như thế này, đừng..."

Lee Sang Hyuk nhẹ nhàng đẩy em ra, anh cố gắng để SangHo rời khỏi anh, nhưng thay vì buông tay, SangHo bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh bằng một tay. Anh bắt đầu nhớ về vẻ mặt của Park JinSeong khi tỏ tình với anh hôm nay, anh tàn nhẫn đẩy SangHo ra rồi nhanh chóng chạy vào phòng và khóa cửa lại, sau khi biết mình đã thoát ra được, anh trượt người xuống ngồi dựa đầu vào cửa.

Một lúc lâu sau không thấy tiếng động từ bên ngoài, anh lấy điện thoại di động ra, Park JinSeong đã gửi cho anh mấy tin nhắn:

SangHyeok đang làm bài tập à?

Em đang giận anh đấy à. Bỏ qua cho anh đi mà, huhu ㅠㅠ

SangHyeok này, bảo bối của anh là SangHyeok!

.......

Còn rất nhiều nữa nhưng cậu không đợi được để đọc hết chúng. Lee SangHyeok đã gọi điện thoại cho Park JinSeong.

"Xin lỗi JinSeong, vừa nãy em không đặt điện thoại ở cạnh. Anh có chuyện gì vậy? Anh có nhớ em không?". Cậu nói chuyện vui vẻ với Park JinSeong

" Ừm, anh nhớ em, anh nhớ em từ khi hai chúng ta vừa tạm biệt nhau rồi". Park JinSeong rất vui khi Lee SangHyeok trực tiếp hỏi đến điều này. Riêng về tình yêu cậu bao giờ cũng muốn người yêu làm nũng với mình. "Anh nhớ em muốn chết luôn! SangHyeok ơi, nhân tiện cuối tuần này bố mẹ anh đi công tác xa, em có muốn đến nhà anh chơi không?"

Lee SangHyeok thực sự muốn nói rằng: liệu em có thể sống cùng anh trong những ngày này không. Sau khi suy nghĩ một chút, việc tránh mặt SangHo như thế này không phải là cách giải quyết cho vấn đề. Anh không thể làm gì quá vào lúc này, Sangho có thể còn quá nhỏ và em đã quá ý lại vào SangHyeok, vì vậy em mới ngộ nhận mình yêu anh.

"Chà, chà, em rất mong được đến chơi ở nhà của anh đó"

"Anh cũng vậy, SangHyeok  bảo bối của anh!" Giọng điệu của Park JinSeong rất hào hứng. "Anh yêu em, SangHyeok, anh yêu em rất nhiều."

Lee SangHyeok từ dưới đất đứng lên. Đi đến bên giường và nằm xuống, vì những lời của Park JinSeong mà cậu cảm thấy trong lòng vô cùng bình tĩnh, nhìn trần nhà, khóe miệng cậu vô thức nở nụ cười nhàn nhạt, "Em cũng vậy, em yêu anh, JinSeong."

Em không thể kiểm soát được bản thân, từng tế bào trong cơ thể đang kêu gào rằng chúng muốn chiếm hữu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro