Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: San Hô

Beta: Sên Thỏ

Bạn cùng phòng của Tư Họa là bạch phú mỹ danh xứng với thực, cô độc lập lại có cá tính, sau khi tốt nghiệp thì tự mở một phòng làm việc chuyên thiết kế trang phục, Tư Họa cũng tham gia vào đó.

Tháng tám nóng như đổ lửa, Tư Họa mặc một chiếc váy liền áo tươi mát thanh nhã màu vàng nhạt, trên chân là một đôi giày xăng đan gót thấp khiến cho đôi chân vốn nhỏ nhắn lại càng tinh tế trắng nõn, chỉ là những vệt phiếm hồng bốn phía trên mắt cá chân vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Vừa đến chỗ tụ hội liên hoan, các đồng nghiệp tới sớm đã nhiệt tình vẫy tay, chờ cô đến gần, các đồng nghiệp tinh mắt như nhau liền phát hiện, "Họa Họa, chân cậu lại dị ứng?"

Lại.

Nói chung, số lần Tư Họa bị dị ứng cũng không nhiều, chẳng qua mọi người mỗi ngày đều làm việc cùng với nhau, thời gian ở chung lâu dài, liền sinh ra ảo giác cô thường xuyên bị dị ứng.

"Cậu sao lại thế này, nói bạn trai cậu đưa con mèo ấy đi đi chứ, chẳng lẽ cậu lại không quan trọng bằng con mèo đó?" Bạn bè từng nghe Tư Họa nhắc tới mèo của bạn trai, thấy cô nhiều lần bị dị ứng, trong lòng đều có chút hận sắt không thành thép (*).

(*) Hận sắt không thành thép: Chỉ thái độ đối với người không biết cố gắng, thay đổi.

"Như vậy sao được, lỡ như thú cưng đối với chủ nhân có ý nghĩa quan trọng nào đó thì làm sao, anh ấy nuôi Coco 5 năm, mà tớ mới ở bên anh ấy có ba năm, cho dù ỷ lại để người ta tự vứt bỏ thú cưng của mình, chỉ sợ không quá thích hợp..." Nghe người nuôi thú cưng nào đó nói, tình cảm với thú cưng làm sao có thể đưa ra so sánh với tình cảm giữa hai người, hai cái đó không có cách nào so sánh với nhau được.

Đã từng có lúc cô không chịu được, thử nói ra vài câu với Hạ Duyên Tiêu, dáng vẻ của Hạ Duyên Tiêu liền lập tức lười biếng dựa vào sô pha, miệng hoàn toàn không thèm để ý: "Chỉ là một con mèo."

Cô không biết câu nói kia có phải ngầm có ý tứ: Chẳng qua là một con mèo, một con người như em lại còn muốn so bì với mèo?

"Họa Họa, rất xin lỗi nhưng tớ nói với cậu này, cậu là sinh viên tốt nghiệp trường danh giá, trẻ trung xinh đẹp lại còn có thực lực, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay cũng có cả một đống đàn ông chủ động xum xoe, cần gì cùng một thằng đàn ông chẳng bao giờ lộ diện lại không ở bên chiếu cố cậu chứ!"

Đây là bạn bè thật lòng khuyên nhủ.

Gương mặt này của Tư Họa, ngũ quan tinh xảo như họa, lúc vừa mới vào học thanh xuân xinh đẹp, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng điểm xuyết hoa vàng, mang mũ che nắng xuất hiện, ngay ngày đầu tiên đã có nam sinh đăng bài tìm người trên trang mạng của trường.

Cô giống như một bức vẽ màu sắc rực rỡ, minh diễm mà lại không phô trương, được rất nhiều nhan khống tôn sùng là "Nữ thần", người theo đuổi xếp thành một đống.

Đại học năm ba năm ấy, Tư Họa nói với mọi người lần đầu tiên cô gặp được người mình thích, chính thức bước vào thời kỳ ngọt ngào của mối tình đầu.

Nhưng thời kỳ ngọt ngào ấy của Tư Họa không giống của mọi người, người kia là nhân sĩ thành công ngoài xã hội, rất bận, chưa bao giờ lộ diện trước mặt các cô.

Đến bây giờ đã có ba năm bên nhau mà vẫn chưa chia tay, các cô đều bội phục Tư Họa thật cố chấp.

Cho dù đến bây giờ, Tư Họa cũng chưa từng trách cứ bạn trai trước mặt người ngoài bao giờ, thậm chí còn biện bạch hộ anh ta: "Anh ấy...khá tốt." Ở trong trí nhớ của Tư Họa, Hạ Duyên Tiêu là sự tồn tại khác biệt.

Cấp ba năm ấy, cô vi phạm ý nguyện của cha đăng ký học viện thiết kế, Tư Họa một lòng muốn rời khỏi sự khống chế của cha, ngay từ năm nhất đại học đã vừa học vừa làm, kiên trì lý tưởng và yêu thích của bản thân.

Khi đó bất quá cô mới chỉ là một thiếu nữ mười tám người chín tuổi, chưa tiếp xúc với xã hội, lúc mới bắt đầu nhận chức cũng gặp không ít khó khăn. Một đàn chị tốt bụng đã giới thiệu cô làm nữ phục vụ ở một nơi nào đó, nguyên nhân cũng do giá trị nhan sắc của cô nên bị một người đàn ông mang ý xấu theo dõi, đi theo cô vào phòng thay đồ.

Tư Họa hoảng sợ chạy ra, cẩu huyết đâm vào lồng ngực của Hạ Duyên Tiêu.

Trong cặp mắt thâm thúy đen nhánh ấy, Tư Họa thấy rõ bộ dáng của chính mình, ánh mắt giao nhau, đó chính là lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ.

Tự nhiên mà vậy, Hạ Duyên Tiêu chỉ gọi một cuộc điện thoại đã giúp cô giải quyết một phiền toái lớn, hình tượng của anh ta trong nháy mắt trở nên cao hơn trong lòng Tư Họa.

Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, dễ dàng đả động lòng người. Rốt cuộc Tư Họa không thể nào quên được đôi mắt chuyên chú ấy, cứ như đang mang theo cả thâm tình nồng đậm của người đàn ông đó.

*

Liên hoan phòng làm việc kết thúc, Tư Họa về đến nhà đã gần chạng vạng.

Vừa vào cửa, phát hiện ở chỗ huyền quan có giày của Hạ Duyên Tiêu, Tư Họa trong lòng vui vẻ, cầm theo "điểm tâm ngọt Tô Ký" vừa mua bên ngoài mang lên lầu.

Ai biết, Hạ Duyên Tiêu sấm rền gió cuốn cũng sẽ yêu sâu sắc điểm tâm ngọt như thế, Tư Họa ở bên anh đến năm thứ hai liền phát hiện điểm này, từ đó về sau trước mỗi lần hẹn hò đều cố ý vòng qua mua, cũng không oán giận.

Bởi vì mỗi lần Hạ Duyên Tiêu ăn đến "điểm tâm ngọt Tô Ký", tựa hồ tâm tình liền trở nên tốt đẹp.

Bạn cùng phòng nói, con gái phải rụt rè, không thể quá chủ động.

Đạo lý này cô hiểu, nhưng không có cách nào kiếm chế cho vừa ý, mỗi lần thấy tâm tình Hạ Duyên Tiêu tốt đẹp đều không che giấu được bản thân cũng rất vui mừng.

Tư Họa đối với cảm tình của mình vừa dốc lòng nhưng cũng vừa cố chấp, lần đầu tiên cô thích một người, từ đáy lòng đều muốn anh được vui vẻ, chỉ cần thấy đối phương đáp lại, cô liền có thể kiên trì tiếp tục thực hiện.

Tìm từ phòng ngủ đến thư phòng, không có được một chút đáp lại nào, lúc sau mới từ trong miệng mẹ Tưởng biết được, "Ngài Hạ buổi chiều có trở về một chuyến, nhưng cách đây không lâu lại đi ra ngoài."

Hành trình của Hạ Duyên Tiêu cơ hồ luôn được an bài tràn đầy, hành tung bất định, Tư Họa cũng không nghĩ nhiều, chỉ có thể chờ anh trở về.

Đang xách theo hộp điểm tâm tinh xảo trở về phòng, trong đầu Tư Họa chợt lóe linh quang, rón ra rón rén đi đến phòng của Hạ Duyên Tiêu, đem hộp điểm tâm đặt trên mặt bàn, chuẩn bị cho anh chút kinh hỉ!

Đặt xong, cô nhìn bốn phía xung quanh, thấy quần áo đặt trên đầu giường cơ hồ đều sắp rơi xuống đất.

Ước chừng là chủ nhân quần áo đi quá gấp, tiện tay ném ở mép giường, vạt áo chạm đất. Tư Họa xoay người nhặt lên, khi đến gần, một cổ nước hoa tươi mát chui vào chóp mũi.

Mày nhíu lại, Tư Họa cúi đầu ngửi ngửi, tâm tình trầm xuống.

Hạ Duyên Tiêu giữ mình trong sạch, cho dù đi ra ngoài xã giao cũng rất ít cùng người khác phái gặp dịp thì chơi, càng sẽ không để trên quần áo lưu lại bất cứ mùi vị nước hoa nào. Thế mà bây giờ cô lại có thể ngửi được chút mùi hương còn lưu lại, không biết anh cùng chủ nhân nước hoa ở bên nhau bao lâu, mới có thể lây dính đến......

Đến bữa tối Hạ Duyên Tiêu vẫn chưa về nhà, Tư Họa chờ đợi rất lâu, mãi đến khi mí mắt nhịn không được trên dưới đánh nhau, rốt cuộc híp mắt ngủ thiếp đi.

Ngày thường nhìn Tư Họa là một người ôn hòa dễ chịu, nhưng cô không phải không biết giận, chỉ là tương đối có kiên nhẫn.

Đối với mùi hương nước hoa kia cô cứ canh cánh trong lòng, ngày hôm sau Tư Họa dậy sớm, lại thấy mẹ Tưởng đang cầm kiện quần áo kia chuẩn bị ném đi.

"Quần áo này là?"

"A, tối hôm qua ông chủ dặn tôi đem quần áo ném đi, nhân lúc anh ấy chưa rời giường, đang chuẩn bị đưa đi để xử lý." Mẹ Tưởng một bên giải thích một bên thở dài, ngón tay vuốt chất liệu quần áo liến luyến tiếc không nỡ vứt đi, "Quần áo tốt như vậy, vứt đi thì đáng tiếc quá."

Tuy rằng không quá tán đồng về hành vi tiêu pha của kẻ có tiền, nhưng bà cần phải nghe theo chủ nhân phân phó, mới có thể bảo trì được cái công việc lương cao này, thời buổi bây giờ kiếm đâu ra công việc tốt như vậy nữa.

"Anh ấy đã trở về? Trở về lúc nào?" Tư Họa bắt lấy trọng điểm.

Mẹ Tưởng cố gắng nhớ lại, "Hình như là hơn mười một giờ, rất muộn."

Hơn mười một giờ, khi đó Tư Họa đã ngủ, bất quá trong mơ vẫn nhớ đến mùi nước hoa phụ nữ kia.

Kỳ thật cô là người luôn thấy khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Cái gọi là tín nhiệm chỉ là Hạ Duyên Tiêu cự tuyệt bất cứ hành vi "tốt đẹp" nào của khác phái, bên người chỉ có một mình cô, cô tin tưởng Hạ Duyên Tiêu là thành lập trên cơ sở "Cảm tình sạch sẽ lâu dài".

Một khi phát hiện điều khác thường, đánh vỡ những điều cô nhận thức về Hạ Duyên Tiêu, tín nhiệm liền sẽ trở nên tràn ngập nguy cơ.

Hành vi hai ngày gần đây của Hạ Duyên Tiêu, bao gồm tin nhắn lạ lẫm từ cái người tên "Anh" cô chưa bao giờ gặp mặt, đều làm chuông cảnh báo của Tư Họa kêu vang!

-

Đúng thời gian bữa sáng, Hạ Duyên Tiêu đúng giờ đi đến trước bàn ăn, Tư Họa liếc mắt một cái đánh giá anh ta, vẫn vững vàng bình tĩnh giống như bình thường, nhìn không ra khác thường gì.

Cô cố ý làm bộ trong lúc lơ đãng hỏi chuyện ngày hôm qua, Hạ Duyên Tiêu chỉ dùng một câu cho có lệ "Xã giao", "Chuyện công ty, em không hiểu."

Lĩnh vực chuyên nghiệp của bọn họ không giống nhau, một cô gái chỉ có một năm kinh nghiệm công tác cùng một người từ nhỏ đã tiếp xúc thương vụ rất khó tìm được tiếng nói chung.

Tư Họa rất ít cùng khác phái tiếp xúc thâm nhập, Hạ Duyên Tiêu là mối tình đầu của cô, tất cả kết quả đều được rút ra từ trên người Hạ Duyên Tiêu, không có người khác để so sánh, Tư Họa nghĩ mọi cách cũng không thể thay đổi hình thức ở chung giữa hai người, thường thường vì thế mà ảo não không thôi.

"Tuy rằng em không tiếp xúc với ngành sản xuất của các anh, nhưng năng lực học tập của em còn khá tốt, anh giải thích cho em một lần, mặc dù em không quá hiểu rõ, kiểu gì cũng sẽ nghe hiểu một chút."

"Không quan trọng." Đáp lại lạnh nhạt luôn làm người khác khó có thể nói tiếp. Tư Họa nhấp môi, lập tức á khẩu không trả lời được.

Hạ Duyên Tiêu ngồi đối diện hình như có phát hiện ra, sau nói thêm một câu: "Mỗi người lựa chọn một chuyên ngành khác nhau, nghiên cứu cái mình am hiểu là được."

Cũng không phải không tính là một bậc thang, tâm trạng Tư Họa cũng theo đó đi xuống, không hỏi thêm gì nữa.

Ngày hôm sau cô liền nhận được quà của Hạ Duyên Tiêu đưa tới, là một chiếc túi phiên bản giới hạn cô từng nhìn thấy trên một tạp chí sau đó có nhắc qua với anh, không nghĩ tới Hạ Duyên Tiêu vẫn nhớ rõ.

Có đôi khi Tư Họa thật sự hoài nghi, trong lòng người đàn ông này có cô hay không?

Nếu thích, vì sao lại trả lời lạnh nhạt với cô như vậy?

Nếu không thích, vì sao lại muốn cô giữ thân phận bạn gái của anh, để cô lưu tại bên người, lúc phát hiện cô khó chịu sẽ tặng quà tới an ủi?

Quà là cái gì không quan trọng, thứ cô coi trọng chính là, Hạ Duyên Tiêu nguyện ý tặng đồ an ủi cô, chứng minh là có để ý đến cô.

Tư Họa vốn am hiểu nắm giữ lấy chi tiết lại nhịn không được lộ ra tươi cười, vốn có sinh ra nghi hoặc lại bị cô cứng rắn đè trở lại.

Cô sao có thể nhỏ mọn như vậy, một lần ngửi được hương nước hoa liền nghi ngờ Hạ Duyên Tiêu, không phải anh trực tiếp đưa quần áo vứt đi sao? Chuyện đó có lẽ chỉ là ngoài ý muốn.

Tư Họa liền an ủi bản thân như vậy, không hề vì thế mà rối rắm.

Nhưng lúc cảm xác của cô được an ủi tốt trở lại, muốn lấy trạng thái tốt đẹp xuất hiện ở trước mặt Hạ Duyên Tiêu một lần nữa, đột nhiên nhận được cuộc gọi khẩn cấp Hạ Vân Tịch gọi đến, "Bà nội đột nhiên té xỉu đang nằm viện."

Ở trong mắt rất nhiều người, thân phận Tư Họa không hợp lắm so với Hạ Duyên Tiêu, Hạ gia chỉ có Hạ Vân Tịch cùng bà nội Hạ đối với cô thật lòng ủng hộ.

Từ nhỏ đến lớn, người thân bên cạnh Tư Họa không nhiều lắm, mãi đến lúc nhìn thấy bà nội Hạ hiền từ, đối với cô hòa ái giống như cháu gái ruột. Bản thân cô cũng coi bà như bà nội ruột mà tôn kính.

Tư Họa vội vàng chạy đến bệnh viện, trên đường vẫn luôn không liên hệ được Hạ Duyên Tiêu, chờ đến lúc vào phòng bệnh trong bệnh viện, Hạ Vân Tịch nói cho cô, "Không cần gấp gáp, bác sĩ vừa mới kiểm tra qua, thân thể bà nội không có trở ngại."

"Ngại quá, lúc ấy tớ cũng rất loạn, không gọi điện thoại được cho anh trai, liền nghĩ đến cậu."

Tư Họa nhẹ nhàng lắc đầu, "Giờ tớ có tiện đi vào xem bà nội không?"

"Có thể xem, nhưng bà nội mới vừa ngủ."

Tư Họa đã hiểu.

Cô dùng động tác nhẹ nhàng đi vào trong phòng, thấy bà lão bình tĩnh ngủ ở trên giường bệnh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, liền ở trong phòng tiếp khách sát vách cùng chờ đợi với Hạ Vân Tịch, trong lúc đó gửi mấy tin nhắn cho Hạ Duyên Tiêu cũng không nhận được phản hồi.

Không chờ được Hạ Duyên Tiêu, không chờ đến bà nội Hạ tỉnh dậy, nhưng thật ra lại chờ được một người nhìn cô không thuận mắt - Hạ phu nhân.

Bà Hạ luôn giữ một bộ cao cao tại thượng, cũng không đem một cô gái không thân phận không bối cảnh như Tư Họa để vào trong mắt, nhưng đối với loại người luôn quan tâm thân phận trước này, cô sẽ không chửi đổng giống như Trương Tịnh.

"Trưởng bối nhà họ Hạ chúng tôi đều có chuyên gia chiếu cố, cũng không phiền toái đến cô Tư."

Cho dù đến bây giờ, thái độ của bà Hạ đối Tư Họa vẫn như cũ không thay đổi, lúc Hạ Vân Tịch vào WC, bà Hạ trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Nghe nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa đã khó khơi thông, sợ Hạ Duyên Tiêu đứng ở giữa sẽ khó xử, bình thường Tư Họa đều sẽ chủ động tránh mâu thuẫn.

Nếu xác định bà nội Hạ không việc gì, Tư Họa cũng không cần thiết phải liều mạng với bà Hạ tại đây, đợi Hạ Vân Tịch trở lại liền uyển chuyển từ biệt.

Rời khỏi bệnh viện, Tư Họa không có gọi xe, lang thang không có mục tiêu đi về phía trước, ngón tay ngẫu nhiên xẹt qua màn hình.

Thật tâm mà nói, Hạ Duyên Tiêu đều đã mang cô đi gặp qua bạn bè, người nhà, cũng vào lúc mà bà Hạ phản đối, chống lại bà Hạ tự mình dắt tay cô, kiên định bất di giữ cô lại bên người, "Con chỉ cần cô ấy!"

Điểm này khiến cho Tư Họa cảm động sâu sắc, cô chỉ cho là tình cảm của Hạ Duyên Tiêu không dễ biểu đạt thành lời, hành động đều không chậm trễ, đây cũng là nguyên nhân Tư Họa chịu nhường nhịn.

Không biết Hạ Duyên Tiêu lại đang làm cái gì, cô và Hạ Vân Tịch đều gọi không được.

Tư Họa ngẩng đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân không chịu khống chế đẩy nhanh tốc độ đuổi theo.

Cô thấy một nam một nữ, người đàn ông trông cực kỳ giống Hạ Duyên Tiêu, mà bên cạnh người phụ nữ một thân váy dài màu trắng, rất dễ dàng nhận ra.

Khoảng cách càng đến gần hơn, một chiếc xe lớn vụt qua trên con đường trước mặt, ngăn trở toàn bộ tầm mắt của Tư Họa. Chờ tất cả yên ổn như trước, hai bóng dáng kia sớm đã biến mất.

Tư Họa xoa xoa cái trán.

Có phải gần đây cô suy nghĩ vớ vẩn quá nhiều nên sinh ra ảo giác không?

Không tìm được bóng dáng kia, Tư Họa vẫn là chờ đến đèn giao thông chuyển xanh, không dừng bước đi về phía trước.

Bình thường cũng không đi đến chỗ này, đi vào mới phát hiện đây là một công viên nhỏ.

Từ cửa chính đi vào là một cái núi giả, nhưng hồ Hứa Nguyện lam sắc tinh khiết bên cạnh núi giả mới là phong cảnh hấp dẫn người nhất của công viên.

Hồ Hứa Nguyện này không giống những cái hồ khác, nước hồ màu lam nhạt, bên trong có thể thấy được mấy đồng bạc được ném xuống, ngược lại có vài phần ý tứ.

Thời đại ngày nay internet được sử dụng khắp nơi, bên cạnh liền có máy quét đổi tiền xu, Tư Họa cảm thấy gần đây bản thân lòng nghi ngờ có chút nặng, ôm tâm thái thử nghiệm đổi hai đồng tiền xu, giữ ở lòng bàn tay, chắp tay trước ngực thi lễ hứa nguyện.

Trong lòng mặc niệm vài giây, Tư Họa chậm rãi mở mắt ra, đưa tay vào giữa hồ, một đồng tiền xu từ lòng bàn tay rơi xuống, dọc theo mặt đất lăn mấy vòng, rơi vào khe đá.

Tư Họa ngồi xổm xuống tính nhặt lên, lại phát hiện tiền xu nho nhỏ kẹt trong khe đá, lấy không ra.

Thật tiếc nuối, hy vọng cái thứ hai của cô có quan hệ với Hạ Duyên Tiêu.

Trong tay chỉ còn một đồng tiền xu, Tư Họa bằng trực giác tung ra, rơi xuống trong nước, trùng hợp đụng trúng một đồng xu khác đang trôi nổi trên mặt nước.

Nháy mắt va chạm tung lên bọt nước, một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi sọc màu lam lịch sự tao nhã, khí chất bất phàm đứng cạnh hồ Hứa Nguyện lơ đãng quay đầu lại, trong đồng tử phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ mỉm cười, lúm đồng tiền như hoa.

"Răng rắc ——"

Người đàn ông giơ camera lên, hình ảnh bất chợt dừng lại ở khoảnh khắc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro