Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tâm Phương

Beta: Mango

Hành động tránh né khiến trái tim người đàn ông không vui, Hạ Duyên Tiêu híp mắt lại: "Không muốn anh hôn sao?"

"Anh biết đấy, em không quen ngửi mùi khói." Từ nhỏ tới lớn, mỗi khi tiếp xúc với mùi khói ở cự ly gần, cô đều không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.

Hạ Duyên Tiêu không nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng mới hút. Tư Họa phần lớn thới gian đều không thấy anh hút thuốc, trừ khi tâm trạng buồn bực ...

"Được !" Anh buông tay cô ra, khoảnh khắc bóng tối đang dần bao trùm khiến sự phấn khích cũng gần như biến mất hoàn toàn trong đôi mắt lãnh đạm của anh.

Ánh mắt liếc qua đôi tay đang hụt hẫng, Tư Họa do dự muốn nói gì đó, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông "Bà nội đang ở bệnh viện, gần đây nếu không có việc gì thì có thể đến bệnh viện thăm bà"

"Vâng, em biết rồi." Tư Họa có chút khó chịu liếc nhìn, đôi tai nóng bừng lên.

Hạ Duyên Tiêu trái lại không bao giờ phản đối việc cô tiếp xúc với người nhà họ Hạ, nhắc đến bà nội, cô không khỏi nghĩ đến hôn lễ mà bà nhắc đến trong bệnh viện.

Cô nhớ là, bà Hạ có nói rằng đợi gặp được Hạ Duyên Tiêu, bà ấy sẽ nhắc nhở anh ta.

Bên tai hồi tưởng lại giọng nói khích lệ của bà Hạ, Tư Họa chủ động nắm lấy cánh tay anh, ngẩng mặt lên, "Anh gần đây nhiều việc lắm sao? Nếu như không quá bận, chúng ta cùng nhau đến bệnh viện thăm bà nội nhé?"

Cảm xúc hào hứng mong đợi hiện lên trong mắt anh, quả nhiên có thể nhìn thấu đàn ông trong nháy mắt

Sự ấm áp khi cô chạm vào cánh tay anh vẫn còn rõ rệt, Hạ Duyên Tiêu hơi cúi đầu, ngửi thấy mùi hương thơm dịu khi vừa tắm xong từ trên người cô, giảm bớt sự khó chịu trong lòng.

"Ừm." Anh đáp lại.

Nhận được phản hồi, Tư Họa vui vui vẻ vẻ trở về phòng ngủ của mình, bất ngờ nghĩ ra ý tưởng của dự án đang đảm nhiệm mà hoàn thành một cách thuận lợi bản thảo thiết kế, sắp xếp và cất xong, ngủ một giấc ngon lành.

Hai ngày tiếp theo, tần suất gặp Hạ Duyên Tiêu tăng đột biến, bất luận là buổi tối trước khi đi ngủ hay sáng sớm sau khi thức dậy đều có thể chạm mặt, thậm chí còn cùng nhau đến bệnh viện thăm bà Hạ.

Bà nội đối với hiện trạng của hai đứa trẻ này rất hài lòng, trong lời nói lúc nào cũng muốn Hạ Duyên Tiêu chăm sóc Tư Họa nhiều hơn.

Người thân của cô rất ít, hai năm qua cô ở chỗ bà Hạ nhận được không ít cảm giác được trưởng bối yêu mến, ở một mức độ nào đó, cô cũng có cảm giác dựa dẫm vào bà.

"Gần đây, ta thấy cháu và Duyên Tiêu đồng hành cùng nhau, tình cảm càng ngày càng tốt."

"Bà nội ~"

Đang dìu bà đi dạo trong bệnh viện, bà Hạ lại nhắc đến những chuyện này, chọc cho Tư Họa đỏ mặt tía tai.

Trước đây không nghĩ tới, khoảng thời gian này bà lại đột nhiên thúc giục, như thể ước gì ngày mai có thể gả cho Hạ Duyên Tiêu.

"Bà là một bà già với thân thể chết một nửa rồi, trong lòng chỉ mong cháu trai của mình sớm thành gia lập thất, mấy đứa còn trẻ thì không vội, bà thì không đợi lâu như vậy được đâu nhé." Bà Hạ lúc nào cũng ở bên tai Tư Họa thủ thỉ.

"Bà nội, đừng nói mấy lời xúi quẩy này, sức khỏe của bà đang tốt lên rồi!" Kỳ vọng của bà thẳng thắn lại tha thiết, Tư Họa vài câu đã đỡ không nổi rồi.

May mắn thay, một cuộc điện thoại của Hạ Duyên Tiêu đã cứu cô thoát khỏi.

"Là Duyên Tiêu đang tìm con sao?"

"Vâng."

"Vậy mau đi đi."

Nghe thấy là cháu mình gọi tới, bà Hạ vội vàng để cô rời đi.

Lúc đưa bà về phòng bệnh, Tư Họa đã gặp Hạ Phu Nhân, tuân theo lễ nghĩa của tiểu bối mà gọi một tiếng "Bác Hạ", cũng không còn bám víu mối quan hệ giả vờ thân thiết .

Sau khi Tư Họa rời đi, Hạ Phu Nhân bước vào phòng bệnh.

"Mẹ, mẹ nghiêm túc muốn để cho Hạ Duyên Tiêu cưới Tư Họa sao?" Phòng bệnh không có ái khác, Hạ Phu Nhân liền không chú ý đến. "Nhà họ Hạ chúng ta cũng là nhân vật có tiếng tăm ở Phúc Châu, tùy tiện lựa một người môn đăng hộ đối cũng tốt hơn con bé đó."

"Người cô chọn, Duyên Tiêu có muốn không?" Bà Hạ lạnh lung hừ một tiếng "Nó là đứa cứng đầu, năm đó mấy người ép được nó một lần, cuối cùng nó tự mình phản công. Lúc đưa Họa Họa về nhà họ Hạ, thể hiện rõ chỉ muốn cô gái dó, ý như vậy chưa đủ rõ ràng sao? "

"Nó lúc đó chỉ là đang giận dỗi chúng ta thôi!" Hạ phu nhân không tin rằng con trai mình sẽ yêu Tư Họa.

Trước khi phe cánh của Hạ Duyên Tiêu lớn mạnh, bọn họ đã dùng mọi thủ đoạn để đuổi cô gái mà Hạ Duyên Tiêu thích đi. Sau đó, Hạ Duyên Tiêu dựa vào việc có chỗ đứng vững chắc ở công ty, đưa một người tương tự, cũng không có gia thế là Tư Họa về nhà cho bọn họ xem, làm lá chắn cũng thôi đi.

Bà Hạ xua tay, biểu thị không muốn tranh luận thêm nữa, dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, "Nó ở cùng Hoa Hoa, luôn tốt hơn đi gặp đứa con gái đó."

Bà ấy đã sống hơn nửa cuộc đời rồi, nhìn thấu rồi, mới không còn quan tâm đến gia thế nhiều như vậy nữa.

Chỉ hy vọng cháu mình có thể nhìn rõ lòng mình, đừng bỏ lỡ một cô gái tốt.

Thỉnh thoảng muốn tìm Hạ Duyên Tiêu nhưng liên hệ không được, điện thoại của Tư Họa luôn có thể kết nối bất cứ lúc nào.

Hạ Duyên Tiêu chỉ báo địa điểm và thời gian trên điện thoại, liền nghe thấy cô gái vội vã đồng ý, "Tôi biết rồi, đến ngay đây."

Gần đây Tư Họa rất nghe lời, cùng bà ở bệnh viện bầu bạn mấy ngày, có tình có lý, anh cũng nên làm chút gì đó thưởng cho cô gái nhỏ.

Nhà hàng kiểu Pháp này ở Phúc Châu có danh tiếng rất tốt, không gian thanh lịch lãng mạn, nằm trong một tòa nhà cao tầng, từ vị trí gần cửa sổ có thể nhìn rõ quang cảnh ban đêm rực rỡ.

Tư Họa trước khi đến cuộc hẹn có chút lo lắng, lại thêm thời tiết nóng bức, trên trán cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

"A Duyên"

Mỗi khi gặp ai đó, cô sẽ luôn gọi tên người đó trước.

Giọng nữ nhẹ nhàng lần đầu tiên truyền đến bên tai, kéo Hạ Duyên Tiêu ngoái đầu nhìn lại.

Cô gái với mái tóc dài buộc đuôi ngựa, chân đi đôi giày thể thao đế bằng, thoạt nhìn trông như một cô sinh viên trẻ trung xinh đẹp, khác hẳn một quý cô đến nhà hàng để hẹn hò với người thành đạt.

Nhận ra ánh mắt quan sát của người đàn ông, Tư Họa ngại ngùng giơ tay chỉnh lại những sợi tóc lộn xộn trên trán, "Xin lỗi, em đi vội quá."

Hạ Duyên Tiêu gọi điện thoại cho cô có chút muộn, Tư Họa không kịp chỉnh trang, chỉ có thể trên đường thoa lại một lớp son môi. Da của cô mịn màng, trắng bóng, không trang điểm cũng đẹp đến mức không thể bàn cãi.

Hạ Duyên Tiêu ánh mắt ngập ngừng nhìn cô, nhẹ nhàng nói, "Không sao, muộn một chút cũng không sao"

Tư Họa hơi ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của cô, Hạ Duyên Tiêu là một người rất có ý thức về thời gian, vì vậy mỗi lần hẹn hò cô đều đến sớm, không bao giờ học giống mấy cô gái khác cố tình trì hoãn, để đối phương phải chờ đợi.

Trước đây nghe qua Hạ Duyên Tiêu trách mắng một trợ lý không đúng giờ, nhưng bây giờ Hạ Duyên Tiêu lại nói với cô "muộn một chút cũng không sao" điều này chứng minh rằng cô ấy là người đặc biệt sao?

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tư Họa tốt lên, cũng bày ra hành động và lời nói, tự nhiên ở trước mặt anh ta biểu lộ ra dáng vẻ làm nũng, "Cảm giác của người chờ đợi rất tệ, anh mỗi lần tìm em, em đều muốn rất nhanh chạy đến trước mặt anh đó."

Giọng nói ngọt ngào đi vào lòng người, Hạ Duyên Tiêu đột nhiên giơ tay lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô.

Một người lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng, vẫn là người đàn ông mình thích, Tư Họa thừa nhận mình chịu không nổi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Khi nhân viên phục vụ nhà hàng bước tới, Hạ Duyên Tiêu đưa quyền quyết định giao cho Tư Họa, giọng nói đấy sự cưng chiều, "Muốn ăn gì, cứ tự gọi."

"Vâng!" Tư Họa liếc qua thực đơn, theo thói quen của mình gọi hai món, sau khi Hạ Duyên Tiêu chọn bít tết, không đợi người phục vụ hỏi, cô liền trực tiếp giúp Hạ Duyên Tiêu trả lời chín 7 phần.

"Em không gọi sai chứ?" Cô ngoan ngoãn ngồi ở đối diện, đợi sau khi người phục vụ rời đi mới hỏi.

"Không sai." Hạ Duyên Tiêu ngầm thừa nhận hành động của cô.

Mỗi người đều có thói quen ăn uống của mình, Tư Họa hiển nhiên hiểu rõ anh ta, lời vừa nãy không phải là vấn đề, rõ ràng là đang muốn được khen ngợi.

Hắn nhìn Tư Họa.

Bất luận là ngồi hay ăn, cũng không khiến người ta cảm thấy thiếu lịch sự.

Lần đầu tiên tiếp xúc với Tư Họa, anh luôn tìm kiếm bóng dáng của người khác qua khuôn mặt đó.

Hạ Duyên Tiêu không thể nhớ được, cô vốn dĩ đã như vậy rồi, hay là như người khác nói, Tư Họa đã ở bên anh ba năm, trải qua không ít việc đời, cho nên anh không nợ cô.

Hẹn hò quả thực là một cách tốt để phát triển tình cảm, bữa ăn này, Tư Họa ăn rất ngon.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tư Họa theo thói quen đi tới nắm tay anh, "Ngày mai bà nội sẽ xuất viện, anh có muốn cùng nhau đi đón bà không?"

"Được." Lần này anh đáp không chút do dự.

Tư Họa lập tức vui vẻ nói: "Thật tốt quá, bà nội nhất định sẽ rất vui!"

Hạ Duyên Tiêu ngày thường bận tới không thấy người đâu, Tư Họa nghe bà Hạ niệm kinh vài lượt, liền biết bà muốn gặp cháu trai nhiều hơn.

Hôm nay nhiều việc thuận lợi, trong lòng Tư Họa cũng luôn vui vẻ, nếu như không gặp Trương Tịnh ở cửa thang máy thì lại càng tốt rồi...

"Duyên Tiêu, chị Tư, thật trùng hợp."

Lần trước Hạ Duyên Tiêu say rượu, Trương Tịnh nói năng ngạo mạn, lần này gặp phải Hạ Duyên Tiêu lúc tỉnh táo, Trương Tịnh ngại ngùng, trên mặt bày ra một nụ cười giả tạo.

Chỉ là đang ra vào thang máy, lúc bước qua nhau, Tư Họa nghe thấy rõ rang lời Trương Tịnh nói với cô: "Chị Tư xem ra tâm trạng không tệ nha, hy vọng chị có thể luôn luôn vui vẻ như vậy."

Mỗi lần gặp Trương Tịnh đều có vẻ kỳ quái, Tư Họa cũng đoán ra vài phần, Trương khả năng cao là thích Hạ Duyên Tiêu.

Suy cho cùng, kiểu đàn ông đẹp trai trẻ trung đầy triển vọng, tướng mạo tuấn tú, sáng sủa còn chưa dính scandal nào, cũng coi như là người xuất sắc trên thế gian này.

Ngày hôm sau.

Bởi vì phải đi đón bà Hạ xuất viện, Tư Họa đã đặc biệt xin nghỉ phép tại công ty.

Sáng sớm thức dậy liền bắt đầu tất bật trang điểm mặc quần áo.

Hạ Duyên Tiêu thích cô ấy ăn mặc mộc mạc một chút, nhìn có vẻ gọn gang, còn bà Hạ hai ngày trước đã yêu cầu cô mặc quần áo tươi sáng một, vậy mới giống một cô gái trẻ tuổi tràn đầy năng lượng sống

Người già khỏe mạnh xuất viện là một điều tốt, Tư Họa cuối cùng chọn được chiếc váy dài màu xanh nước biển, còn lấy ra đôi bông tai ngọc trai mới mua hai ngày trước.

Liếc nhìn thời gian, đã hơi muộn rồi.

Tư Họa cầm lấy đôi bông tai vừa đi vừa đeo.

"Meo ~"

Một tiếng mèo kêu kiến Tư Họa giật mình.

"Này!" Một con mèo Anh lông ngắn vàng không biết làm thế nào chạy vào phòng cô, Tư Họa bị coco đột nhiên nhảy ra dọa một phen.

Mẹ Tưởng đang đuổi theo con mèo lên lầu nhanh chóng ôm coco lên, để tránh khỏi việc nó chạm phải Tư Họa, "Tôi xin lỗi chị Tư, vừa rồi tôi không để ý để coco chạy qua đây mất."

Mẹ Tưởng liên tục xin lỗi, Tư Họa không có tâm trạng truy cứu, xua xua tay, "Không sao, không sao."

Đợi khi cô định thần lại, bông tai trên tay đã không thấy nữa, Tư Họa lên lên xuống xuống cầu thang tìm một lần, thế nhưng vẫn không thấy.

"Đang tìm gì vậy?" Hạ Duyên Tiêu đã mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài.

"Một chiếc bông tai ngọc trai, vừa rồi không cẩn thận đánh rơi rồi."

"Mất rồi thì mua lại".

"Nhưng..." Cô rất thích đôi bông tai ngọc trai đó, bông tai mới đến tay còn chưa đeo, cứ có chút không vui.

"Thời gian không kịp nữa rồi, đi thôi." Hạ Duyên Tiêu không có thói quen và sự kiên nhẫn đợi chờ người khác, liền giục cô ra ngoài.

Bà Hạ giữ hai người họ ở lại ăn tối tại nhà họ Hạ, chỉ đến khi trời tối mới để người rời đi.

Sau khi trở về nhà, Tư Họa vẫn không bỏ cuộc, lại tiếp tục tìm kiếm một lần nữa xung quanh nơi có thể rơi chiếc bông tai, thậm chí mẹ Tưởng cũng nói muốn giúp.

"Thôi vậy, không biết rơi vào góc nào rồi, có lẽ thật sự tìm không ra, đừng phiền lòng nữa." Tư Họa không thích gây rắc rối cho người khác, hai lần tìm đều không thấy, cô đã không còn ôm hy vọng gì rồi.

Cuộc đối thoại bị Hạ Duyên Tiêu đang đi ngang qua nghe thấy, không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau, giọng nói của anh hơi trầm, "Em rất thích nó?"

"Hai ngày trước em cùng Vân Tịch đi tản bộ mua được, mới mua còn chưa kịp đeo nữa." Trong cửa hàng chỉ còn một đôi duy nhất, bị cô mua rồi, cuối cùng lại không đeo được.

Không có được thì luôn luôn nhớ mãi không quên.

Giọng nói nhẹ nhàng oán trách lại càng giống như đang làm nũng, Hạ Duyên Tiêu có cái nhìn đầy đủ về mọi hành động của cô.

Tư Họa tưởng rằng sự việc này đã qua rồi, nhưng không ngờ ngày hôm sau Hạ Vân Tịch lại gọi điện tới chia sẻ tin vui với cô, "Họa Họa, anh của tớ đối với cậu cũng quá tốt rồi đi!"

"Hả?" Đột nhiên nói câu này, thật kỳ lạ.

Hạ Vân Tịch hớn hở nói: "Nghe nói đôi bông tai ngọc trai mà cậu mua lần trước mất rồi, anh tớ đã đặc biệt qua hỏi tớ mua ở đâu".

"Í" Tư Họa ngạc nhiên, "Đó là đôi cuối cùng."

"Đúng vậy! Tớ liền nói với anh ấy là hết mất rồi, anh ấy còn nhờ tớ chọn giúp một kiểu!" Hạ Vân Tịch gửi tới một bức ảnh, "Đây là tớ nhìn thấy trên tạp chí châu báu, phiên bản giới hạn, cậu thấy thế nào? Nếu cậu thích nó, tớ sẽ nói với anh trai tớ."

Cô em này thật có khả năng làm gián điệp hai mang kín đáo chất lượng, hai người bàn tán khí thế, chỉ đợi Hà Duyên Tiên tặng quà.

Biết rằng bên kia đang âm thầm chuẩn bị bất ngờ, Tư Họa trong lòng tràn ngập sự kỳ vọng. Mãi đến đến một tuần sau, Hạ Duyên Tiêu đích thân mang một hộp trang sức đặt trước mặt cô.

Trong lòng có chút hồi hộp nhỏ, cô vờ như không biết bên trong có thứ gì, "Là quà cho em sao?"

Hạ Duyên Tiêu khẽ gật đầu, "Mở ra xem thử đi."

Tư Họa nghiêm túc cẩn thận nâng chiếc hộp lên, những ngón tay nhỏ nhắn ấn lên phần viền nhẹ nhàng dùng lực, chiếc hộp từ từ mở ra, khi nhìn rõ thứ bên trong, nụ cười trên môi hơi cứng lại.

Đặt ở bên trong không phải là bông tai ngọc trai mà cô đang mong đợi, mà là một sợi dây chuyền.

Thấy cô không lên tiếng, Hạ Duyên Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi ý kiến cô: "Không thích?"

"Không có, sợi dây chuyền đẹp quá, chịu không được nhìn nó thêm một chút ..." Tư Họa tùy miệng đáp lời, giọng nói dần dần biến mất.

Cô có lẽ là cùng với Hạ Vân Tịch đã nhầm to rồi. Hạ Duyên Tiêu chưa bao giờ thừa nhận muốn tặng bông tai ngọc trai cho cô, cô cũng không có lí do gì bắt bẻ quà của đối phương

Bất luận bên trong là cái gì, dù sao vẫn là tâm ý của Hạ Duyên Tiêu, Tư Họa điều chỉnh tâm trạng trong lòng, "Tại sao đột nhiên lại tặng em cái này?"

"Tặng quà cho bạn gái, còn cần lí do à?" Hạ Duyên Tiêu cầm sợi dây chuyền lên, cúi người đeo lên cho cô, đôi cánh tay đặt ngang qua hai bên má, trông như dáng vẻ của đôi tình nhân đang ôm nhau.

Sợi dây chuyền mảnh, những ngón tay không tránh khỏi chạm vào phần gáy, làn da mềm mại rất nhạy cảm.

Trên mặt cô gái thoáng hiện lên một lớp ửng hồng, Hạ Duyên Tiêu hơi nheo mắt lại, ánh mắt quét qua đôi tai trống rỗng, sắc mặt tối lại.

Tư Họa không biết suy nghĩ của đàn ông, có cái gì, cô liền trân trọng cái đó, cứ coi như là đôi bông tai bị hỏng, chiếc vòng cổ vẫn được cô nghiêm túc cẩn thận nắm trong lòng bàn tay.

Quần áo mùa hè mỏng manh, chiếc vòng cổ mới đeo rủ xuống vị trí đường xương quai xanh, người ngoài nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy.

Khi đi làm gặp một người bạn trêu chọc, cô cũng thoải mái thừa nhận là quà của bạn trai tặng.

Hầu hết các cô gái đều thích trang sức, nhìn thấy sợi dây chuyền mới của Tư Họa đều khen ngợi vài câu, Tư Họa mỉm cười bật máy tính, tiếp tục công việc còn dang dở.

Gần đến buổi trưa, công ty xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

"Trước sảnh có một khách hàng, một khi đã tới thì liền đặt đơn hàng lớn, cô ấy nói rằng cô ấy muốn gặp nhà thiết kế."

"Thật sao?"

Sản phẩm của bản thân được người mua yêu thích, Tư Họa đương nhiên rất vui mừng, đáp lại một tiếng. Cô ở phòng nghỉ ngơi chỉnh lại dáng vẻ, như này mới ra ngoài gặp khách.

Trong phòng tiếp khách, ánh mắt của Tư Họa bị người phụ nữ một thân váy trắng thanh khiết thu hút.

"Xin chào, xin hỏi là cô Quý phải không?" Tư Họa nhớ ra họ của vị khách, đứng ở vị trí khoảng cách lịch sự, mới lên tiếng.

"Xin chào, tôi tên Quý Anh."

Người phụ nữ chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười đối diện với ánh mắt của Tư Họa, vén mái tóc dài sang hai bên tai, ngọc trai sáng ngời ở dưới ánh đèn tỏa sáng rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro