Chương 4 : Lớp trưởng đại nhân uy vũ !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Hà Mẫn Di ...

"Sao mày không tham gia ?" Mẫn Di mở chai nước khoáng , hất cằm hỏi Hà Như , "Không thích !" cô nàng vừa ăn bánh ngọt vừa xem TV , không để ý tới người bên cạnh . "Làm sao đây , mọi người đều không muốn đi ?" cô thở dài , ánh mắt dõi lên trần nhà , "Đúng ý mày rồi còn gì nữa ?" Như Như nở nụ cười giễu cợt , lớp trưởng báo ốm , lớp phó báo mệt , ba mươi mấy học sinh còn lại kêu chán rồi từ chối tham gia để xem thầy giáo bọn họ xử lí ra sao ?

Giờ toán đầu tiên của ngày hôm sau ...

"Thầy mong các em suy nghĩ một chút về các hoạt động của trường , tham gia cùng nhau sẽ rất vui , cả lớp sẽ đoàn kết hơn , thành tích lớp đi lên , nếu các em đi thi văn hóa đạt giải cao sau này sẽ được cộng vào điểm thi đại học !" anh đứng trên bục giảng , ánh mắt hiền hòa thuyết phục học sinh nhưng phía bên dưới lại không một chút để tâm , người nghịch điện thoại , người tranh thủ ngủ , người nói chuyện riêng . "Rầm" chứng kiến cảnh nói không ai nghe , anh bực tức đập thước kẻ xuống bàn , mọi hoạt động bên dưới dừng hẳn lại "Nếu các em không nghe lời , tôi buộc phải mời phụ huynh các em tới bàn chuyện học hành của các em !" giọng anh lạnh lẽo tới cực điểm , không khí trong lớp đông cứng lại , mọi người yên lặng bỗng nhiên "Oáp" cô lớp trưởng đáng yêu của bọn họ đưa tay che miệng ngáp rồi dụi dụi mắt , hỏi một câu tỉnh bơ : "Vẫn chưa học hả ?" . Sự nghiêm túc bị câu hỏi ngây thơ vô số tội này đánh bay hoàn toàn , mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả , Hà Như ngồi bên cạnh nén cười đưa hộp kẹo bạc hà đến trước mặt cô : "Ăn đi cho tỉnh ngủ" , "Không , tao muốn ngủ tiếp !" cô đưa tay đẩy hộp kẹo rồi gục mặt xuống bàn , chưa kịp nhắm mắt thì đã bị tiếng gầm của anh làm cho tỉnh ngủ : "Em nào muốn ngủ thì ra ngoài cho tôi !" . Bàn tay nắm chặt tới trắng bệch của anh khẽ run lên cho thấy anh đã khó chịu tới cực hạn , cô không nể nang gì đưa tay lên xoa xoa mắt rồi đứng dậy bước ra ngoài , ba mươi sáu học sinh trong lớp thấy cô như vậy thì thở dài , có bạn đứng bật dậy gọi với theo cô : "Mẫn tỷ chờ đệ với !" cả lớp bật cười rồi đứng dậy đi theo cô . Chẳng mấy chốc phòng lại trở lại không khí yên lặng ban đầu , anh bất lực ngồi xuống ghế nhìn đám học trò bất trị của mình lần lượt rời khỏi lớp , bên dưới chỉ còn lại lớp phó Trần Hà Như , cô ấy bước tới gần anh , dừng bước rồi mỉm cười "Thầy đấu không lại cậu ấy đâu , đừng làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa !" , nói rồi cô quay người định bỏ đi thì bị câu hỏi của anh làm dừng bước : "Tại sao vậy ?" , cô không quay đầu , kiên nhẫn bước tiếp bỏ lại một câu nói khiến anh không thể hiểu nổi : "Vì cậu ấy là một đứa trẻ hư hiếu thắng !" .

Phải , Hà Mẫn Di là một đứa trẻ hư , nếu bạn lấy một món đồ của cô ấy , cô ấy sẽ khiến bạn đem đồ đến quỳ dưới chân mình xin tha thứ , nếu bạn khiến cô ấy buồn , cô ấy sẽ khiến bạn phải đau khổ tuyệt vọng , bạn chọc tức cô ấy , cô ấy sẽ khiến bạn tức chết ... cô ấy làm nhiều việc như vậy , cất công tính toán kĩ lưỡng như vậy chỉ nhằm mục đích bảo vệ bản thân , cố gắng biến mình thành một cây xương rồng vững vàng trước bão táp , mạnh mẽ , tự tin .

Anh ngồi yên lặng , ánh mắt hướng ra sân trường , nơi đó có một cô gái đang cười , nụ cười ngọt ngào , ánh mắt hồn nhiên không lẫn tạp bụi trần , ngây thơ như một thiên thần nhỏ , khóe miệng anh bất giác cong lên mà chính anh cũng không để ý .

"Mày phá đủ chưa ?" Hà Như nhìn cô , nở nụ cười thoải mái , "Ý gì đây ?" mọi người nhìn Hà Như bằng ánh mắt tò mò , cô ấy đưa mắt liếc qua Tiểu Di rồi kéo mọi người ra một góc tường thuật lại câu chuyện gặp mặt và tái ngộ mang đầy tính giải trí giữa cô và anh bằng giọng kể vô cùng biểu cảm . Sau khi nghe xong cả đám ôm bụng cười rồi nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ , Mẫn tỷ của bọn họ thật mạnh mẽ nha , đến giáo viên còn dám đánh thì ... "Chưa đâu !" Tiểu Di nở một nụ cười gian sảo khiến những người xung quanh không khỏi run rẩy thầm xót xa cho vị giáo viên "đáng kính"của bọn họ , lần này thầy thảm rồi . Haizz ...

"Mẫn Di lên bảng chữa bài tập cho các bạn" tiếng nói cứng rắn của ai đó vang lên trong lớp 11-1 , mọi người ngước lên bảng rồi bật cười , bài tập dễ thế này mà cũng cần Mẫn tỷ ra tay sao ? Mọi người liếc qua rồi lại cúi xuống với ý nghĩ Mẫn tỷ sẽ đứng dậy đi lên bảng , giải quyết đống bài tập đó trong chưa đầy năm phút và bước xuống với ánh mắt ngạc nhiên của thầy nhưng không , Tiểu Di đứng dậy dõng dạc nói "Em không biết làm , thưa thầy !" cả lớp đồng loạt ngẩng lên , mắt chữ O miệng chữ A nhìn cô , nhìn lên bảng rồi lại nhìn thầy . Hoàng Vũ đắc ý cười nhạt rồi lấy viết một hồi , vừa viết vừa nói "Nếu em không làm được thì chú ý lên bảng , rút kinh nghiệm để lần sau gặp bài tương tự còn biết làm" giọng nói anh đều đều , bên dưới yên lặng không một tiếng động . Một lát sau anh bỏ viên phấn xuống nhướng mày nhìn cô , hỏi "Em có hiểu không ?" . Cô nhìn anh , ánh mắt mang theo sự bất lực khiến người khác phải mủi lòng nhưng một giây sau đó cô lại cất giọng "Em không hiểu tại sao thầy lại giải bằng cách này . Cả lớp về nhà tham khảo bài 9 trang 143 sách bài tập có 5 cách giải nhanh để không mất nhiều thời gian cho mấy bài kiểu này , nghe rõ chưa ?" nói rồi cô quay lên nhìn anh nhún vai vô tội . Anh giận tím mặt , chỉ cười cười đáp "Em giỏi lắm !" , cô cúi người lễ phép "Thầy quá khen !" . Cả lớp cười không biết trời đất , hôm nay thầy giáo của bọn họ bị lớp trưởng chơi đểu , nếu chuyện này đồn ra ngoài xem thầy giấu mặt vào đâu đây .

Giờ ra chơi , Hoàng Vũ bị thầy hiệu trưởng gọi tới văn phòng "Thầy xem lớp 11-1 có truyền thống hiếu học lại ngoan ngoãn , từ trước tới tới giờ nhà trường có hoạt động gì đều nhiệt tình tham gia . Tại sao từ khi thầy chủ nhiệm , cả lớp lại nhất quyết từ chối , thầy có biết lớp 11-1 là thành phần quyết định vị trí trên bảng xếp hạng thành tích các trường của trường ta không hả ? Bây giờ thầy muốn tôi phải làm sao ?" tiếng thầy hiệu trưởng vang ra bên ngoài mang theo sự tức giận không thể kiềm chế còn anh thì đứng đó yên lặng chịu trận , anh thật sự bất lực với cô , với lớp 11-1 "Tôi sẽ cố gắng , thưa thầy !" . "Tốt nhất là thầy nên cố gắng , nếu không tôi sẽ kỉ luật thầy" thầy hiệu trưởng nghiêm giọng cảnh cáo , anh mở cửa ra khỏi phòng , ánh mắt mang theo bao tâm sự . "Em tới gặp tôi một lát đi" anh mệt mỏi gọi cho cô , cô đáp ngắn gọn "Em đang học bài !" rồi tắt máy , lúc nãy nghe mọi người nói anh bị thầy hiệu trưởng giáo huấn một trận , cô chỉ thở dài , có lẽ cô chơi hơi quá rồi . Trước khi cô chủ nhiệm nghỉ còn nhắc nhở cô phải quan tâm lớp , đưa thành tích lớp đi lên , vậy mà ...

Tiểu Di ngồi yên lặng trong lớp , không nói gì , ánh mắt chăm chăm nhìn ra cửa sổ , những chiếc lá vàng bay trong gió , nhẹ nhàng đáp xuống sân trường .

Giờ học chiều kết thúc , mọi người ra về "Còn định nhìn tới bao giờ nữa ?" Hà Như vỗ vai cô , cô giật mình tỉnh lại từ dòng suy nghĩ quay lại mỉm cười "Mày về trước đi !" . Cả lớp nhanh chóng dời khỏi , cô đi xuống cầu thang vòng qua dãy nhà , nhẹ nhàng dảo bước dưới tán lá vàng cuối thu , nụ cười trên môi càng hiện rõ . Rất giống , khung cảnh này rất giống khu vườn sau nhà cô , nơi cô thường tản bộ mỗi buổi chiều , nhớ , rất nhớ nhưng không thể quay về , sợ về rồi lại không thể đi nữa . Cô thở dài , bỗng chợt nhìn thấy hình dáng của một chàng trai cao một mét tám ngồi dựa lưng vào ghế đá , vẻ mặt mang đầy tâm sự . Hoàng Vũ quay lại nhìn thấy cô liền nở nụ cười dịu dàng , tóc anh bù xù che gần hết vầng trán , một vài sợi buông xuống hàng mi cong dài tôn lên đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh , cô ngẩn người , tại sao lại giống người kia đến thế . Trong đầu cô hiện lên hình bóng một người hay đứng dưới tán cây sau nhà , khi nhìn thấy cô sẽ nở nụ cười thật dịu dàng , tiến lại gần xoa đầu cô , cô như lạc về quá khứ bất giác nở nụ cười hướng về phía trước gọi "Anh" .

Người phía trước ngẩn ra , anh hắng giọng , cô giật mình ý thức mình vừa làm gì chợt đỏ mặt , cúi đầu thấp xuống rồi xoay người bỏ đi . "Đợi đã" anh lớn giọng gọi cô , cô dừng bước điều chỉnh lại nhịp thở , khôi phục lại ánh mắt sắc lạnh quay người nhìn anh , khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm xúc "Thầy có chuyện muốn nói với em sao ?" , "Em vừa gọi tôi là gì ?" anh tỏ ý trêu trọc , "Nếu không có chuyện gì thì em xin phép về trước" . Anh cứng họng , chỉ muốn đùa một chút thôi mà , nghiêm túc trở lại , anh tiến nhanh về phía cô , đứng trước mặt cô , anh yên lặng một lát rồi mở miệng : "Em có thể suy nghĩ một chút về chuyện tham gia hoạt động lần này của nhà trường không ?" , cô cười lạnh lẽo : "Lần trước em chưa nói rõ với thầy sao ?" . "Em đã nói rõ rồi !" anh hơi bối rối , "Vậy thì được rồi !" , "Nhưng em có thể suy nghĩ lại không ?" anh dè dặt nhìn cô , Tiểu Di nở một nụ cười nửa miệng "Em không thể" nói rồi cô bước qua anh , anh lớn tiếng : "Vậy tôi phải làm gì em mới chịu khuyên các bạn ?" Cô không chần chừ đáp lại "Thầy chép một vạn lần nội quy riêng của lớp 11-1 , thầy chép xong em sẽ suy nghĩ !" anh sững sờ , thầy giáo bị học sinh phạt chép đã vậy còn là chép một vạn lần . "Có thể thương lượng lại không ?" bàn tay anh nắm chặt tới trắng bệch , hằn rõ các khớp xương , hơi run run , giọng nói cũng không còn cứng rắn như lúc trước , cô khuất dạng sau hàng cây chỉ để lại cho anh một chữ "Không" .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro