ÁC MỘNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó tôi cứ nằm trằn trọc mãi, nhìn ngắm bức hình của anh trong tay mà tôi cứ trăn trở. Ôi!Cái nụ cười này, sao mà tươi tắn đến thế. Đôi mắt này làm con tim ta cứ xao xuyến, cả nét mặt hay ho này nữa... hiền đến nhường nào? Sao tôi có thể làm tổn thương anh được. Hay là bỏ kế hoạch này đi. Hay ngày thứ bảy cứ để cho Trâm đi gặp anh và mọi chuyện sẽ bình thường. Ta yêu người ấy thì cớ gì ta lại làm người ấy tổn thương. Khi người ấy đau một ta sẽ đau mười. Đã yêu thì sẽ không hề hối tiếc. Vậy... bỏ ý định này đi. Anh ấy vẫn yêu quý mi mà, vẫn dịu dàng với mi như thế thì cớ gì mi lại làm tổn thương anh ấy vì một ý định ác độc. Yêu thì phải yêu vô điều kiện, yêu mà cứ đòi hỏi người ấy đáp lại ta như thế thì liệu mi có thật lòng yêu anh ấy không? Hay chỉ làm muốn sở hữu cái vẻ đẹp kia thôi? Cái gì rồi cũng sẽ phôi pha mà thôi, duy chỉ có tình yêu ở lại.
Tình yêu cũng có thể làm cho người ta trở nên tốt hơn mà cũng có thể làm người ta trở nên xấu đi. Tôi không biết nữa. Hiện bây giờ tôi đang là người xấu đây này. Đang nung nấu ý định làm cho anh bị tổn thương đây. Tôi xấu quá. Một con bé hư, yêu người như thế... đó không phải là tình yêu, đó là lòng ích kỉ mà thôi.
Nghĩ lại đi Hân à... Tôi nhủ thầm với mình như thế. Tôi cứ nhìn mãi, nhìn mãi nụ cười hiền hòa của Sinh trong hình, lòng tôi dần nguôi bớt ý định vạch ra kế hoạch làm tổn thương anh. Tôi đã trở thành người xấu từ hồi nào vậy? Chuyện đâu có đáng gì. Thôi thì... thứ bảy này tôi sẽ để mặc cho anh gặp Trâm vậy. Chuyện ra sao thì ra. Tôi không màng nữa. Tôi chỉ biết là tôi yêu anh, thế thôi đủ rồi. Nhưng còn Trâm của tôi thì sao? Tôi biết anh yêu Trâm chỉ vì Trâm giống Jasmine thôi. Điều ấy cũng không hay tí nào. Cả hai đều sẽ bị tổn thương mà thôi. Tôi muốn ngăn chặn điều này mà không muốn ai bị tổn thương cả. Tôi phải làm sao đây hả? Một bên bạn, một bên người tôi yêu. Tôi không muốn mất ai cả. Tôi cứ hết nhìn lên trần nhà, nhìn vào bức hình của Sinh mặc cho đĩa nhạc play từ bài này đến bài kia, những giọng hát nỉ non thì thầm. Tôi không nghe được chút gì, tất cả cứ thế lần lượt trôi qua... Thời gian trôi đi mãi đến khi gần sáng, tôi mới mệt mỏi thiếp đi được một chút, trong tay vẫn cầm lấy bức hình của Sinh. Một giấc ngủ đầy mộng mị và bất an.
Tôi mơ thấy mình đang ở trong trường, nhưng ngôi trường trở nên vắng vẻ lạ thường. Không một tiếng chim hót, không một tiếng trò chuyện hay một bóng người nào. Tôi lang thang khắp trường đi tìm mãi bóng hình một ai đó. Và rồi tôi tìm thấy Sinh đang đứng nơi cầu thang. Anh đang đăm chiêu nhìn xuống sân, tôi đến bên khẽ lay anh. Anh quay lại với khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe đầy tổn thương. Sinh hỏi tôi:
- Sao em lại làm thế với thầy? Thầy vẫn yêu quý em mà?
Tôi ngẩn người, mở to mắt đầy ngạc nhiên:
- Em làm gì cơ? Thầy đang nói về cái gì vậy?
Rồi theo hướng tay anh chỉ tôi thấy một cô gái mặt chiếc áo đầm trắng đeo cái kẹp chuồn chuồn đỏ đang tung tăng chơi dưới sân. Nhưng đó không phải là Jasmine. Đó là Trâm bạn tôi. Sinh quay lại lần nữa với giọng run run nghẹn ngào:
- Em đã biết tất cả và em lại bảo bạn ấy ăn mặc giống Jasmine chỉ để làm thầy đau lòng. Em biết là thầy chỉ yêu một người duy nhất mà thôi. Tại sao em làm như vậy? Đó là tình yêu em dành cho thầy sao? Em thật ích kỉ chỉ biết nghĩ đến mình mà thôi. Vĩnh biệt em. Thầy không muốn gặp em nữa.
Tôi chưa kịp nói gì thì bóng Sinh bỏ đi xa dần, xa dần rồi biến mất. Tôi chạy đuổi theo nhưng vô vọng. Tôi chạy theo bóng Sinh xuống lầu thì đụng Trâm. Khi trông thấy tôi, nó cũng liền chạy lại hét vào mặt tôi và ném xuống trước mặt tôi con chuồn chuồn đỏ:
- Đây! Trả mày nè! Tao không phải là con búp bê của mày để mày điểm trang sao cũng được. Tao muốn tao là tao chứ không phải một ai khác. Mày muốn làm Sinh đau lòng thì mày cứ làm theo cách của mày ấy. Mày giỏi việc ấy lắm mà. Đừng lợi dụng tao. Tao không ngờ mày xấu xa đến vậy. Đi đi... đừng làm bạn với tao nữa...
Tôi điếng hồn, chưa kịp nói gì thì bóng Trâm cũng chạy mất, tôi suy sụp... tôi ngồi bệt xuống sân, nhặt cái kẹp run rẩy... chung quanh đó nhiều tiếng nói vang lên: “Ôi cô gái xấu xa… điều đó cô gọi là yêu thương sao?”... Rồi bóng thầy Lâm cũng lướt qua, thầy đẩy gọng kính nghiêm nghị nhìn tôi:
- Ôi! Bé Hân ngoan ngoãn trước kia đâu rồi? Bé Hân tốt bụng trước kia đâu rồi? Cái gì đã làm em thành người như bây giờ hả? Em hư quá... em là cô gái hư... Tui không muốn có em là học trò... tui không muốn có học trò hư như vậy...
Thầy Lâm cũng bỏ đi một mạch, và Andrew cũng đến bên tôi và vỗ vai tôi với nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai của hắn pha chút đau đớn, thất vọng:
- See? What'd I tell you? You're ugly, really and truly ugly. It ain't just your face. You're ugly down in your soul. Goodbye, ugly. Think about all you've done. I hope you're happy with yourself. (Thấy chưa. Tôi nói từ đầu rồi mà. Cô xấu lắm, thật sự xấu. Cô không những xấu xa ở bên ngoài mà còn trong tâm hồn nữa. Tạm biệt nha, cô gái xấu xí. Hãy ngồi nghĩ lại những điều cô đã làm đi, hy vọng cô vui vẻ với nó).
Tôi nhìn hắn lại càng thêm chết điếng, Sinh bỏ tôi, Trâm bỏ tôi, thầy Lâm cũng nói là tôi hư. Andrew cũng bảo tôi là cô gái có tâm hồn mục ruỗng. Không! Tôi gào lên:
- Em không có xấu!! Em không có làm thế. Em đã nghĩ thế nhưng em không có làm... không đâu mà sao không ai hiểu cho em vậy? Em không muốn là cô gái xấu.
Tôi chạy bủa khắp nơi tìm bóng dáng họ, đó là những người tôi yêu quý, tôi không muốn mất ai cả. Tôi đâu có định làm tổn thương ai đâu. Trở lại với tôi đi, làm ơn trở lại đi mà... nhưng đáp lại tôi chỉ có tiếng gió, tiếng lá và một sự câm lặng đáng sợ...
Cơn ác mộng khủng khiếp làm tôi choàng tỉnh, mồ hôi vã ra đầy người. Tôi thở dốc nằm xuống giường. Tôi nhắm mắt thiêm thiếp trở lại và không dám nghĩ đến chuyện xấu xa kia nữa. Lạy Chúa... mọi chuyện thật là tệ hại.
Sáng hôm sau, tôi vào lớp với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, trông cái bộ dạng của tôi thật kinh hoàng. Trâm cũng không khỏi lo lắng cho tình trạng của tôi lúc này. Trong lớp học, tôi gục lên gục xuống liên tục vì mất ngủ. Bài vở thì chẳng đâu vào đâu. Mọi chuyện ngày càng tệ hơn.
Giấc mơ đêm qua gieo cho tôi một nỗi ám ảnh lớn lao, tôi vừa phải lo thi cử mà còn phải vò đầu bứt tai suy nghĩ làm sao để Sinh đừng gặp Trâm ngày thứ bảy. Cả hai thứ đánh vào tôi cùng một lúc làm cho tôi không sao đỡ được. Chắc tôi phát điên mất thôi. Tranh thủ giờ ra chơi, khi tôi đang đứng uống nước ở căng tin thì Trâm bước đến hỏi:
- Sao tình hình mấy ngày nay của mày bi đát quá vậy. Khi từ nhà Andrew từ hôm đó tao thấy mày khác thế nào đó. Cứ bồn chồn không yên. Nói thiệt với tao đi. Giữa mày và Sinh có chuyện gì rồi?
Tôi vẫn tránh né câu trả lời của Trâm, tôi lắc đầu quầy quậy bảo với nó rằng nhất định là không có chuyện gì cả. Tôi chỉ bảo tôi căng thẳng do kì thi học kì 2 sắp đến mà thôi. Sắp sửa thi chuyển cấp tới nơi rồi. Cuối cấp thì không lo sao được. Rồi tôi bỏ vào lớp, uể oải nằm vùi xuống bàn. Chiều nay, tôi lại gặp Sinh...
Tôi sẽ tìm cớ nói với anh là tôi cần anh vào thứ bảy này và tôi hy vọng sẽ “phá tan” cuộc hẹn giữa anh với Trâm. Vì chỉ có như thế mọi chuyện sẽ không tệ đi. Vì chỉ còn một tuần nữa là đã hết khóa học Anh văn ở trung tâm rồi. Và chúng tôi chỉ còn vùi đầu vào luyện thi cuối cấp. Tôi hy vọng anh sẽ quên dần thứ tình cảm mới nhen nhóm, vì trong suốt thời gian còn lại này, tôi hay Trâm sẽ không gặp mặt anh được. Cũng buồn thật, thôi nhưng thà vậy mọi chuyện sẽ không còn phức tạp. Và tôi hy vọng sẽ không trở thành kẻ xấu xa như trong giấc mơ đêm nọ...
Y hẹn, cuối giờ học Anh văn tôi lại tót lên bàn anh như mọi khi, và kiếm cớ này nọ bảo Sinh rằng:
- Thầy ơi, thứ bảy em cần thầy giúp em một việc. Thầy sẵn lòng không?
Anh ngẩng lên nhìn tôi đắn đo:
- Thứ bảy này à? Thầy không biết nữa. Thầy có hẹn rồi. Chuyện của em quan trọng không? Có gấp không?
Tôi không biết nói sao với Sinh bây giờ, bởi tôi cũng chưa tìm ra được cớ gì thật sự quan trọng để anh giúp cả, tôi nhìn anh ra chiều bối rối nói không nên lời. Thì bất chợt thấy đống bài kiểm tra trên bàn, tôi chợt lóe lên ý nghĩ mới, tôi hồ hởi:
- Em cần thầy dạy kèm em vào các buổi tối được không. Em sắp thi rồi, thi học kì 2 Anh văn cũng quan trọng lắm.
Sinh mỉm cười thật dịu dàng đáp lại tôi:
- Oh! Như thế quả quan trọng thật. Thầy có thể giúp. Thế em muốn chừng nào ta bắt đầu?
Tôi khấp khởi mừng thầm trong bụng, thế là tôi sắp “cứu” được Trâm rồi, Sinh và cả tôi cùng thoát ra khỏi mớ bòng bong này rồi. Tôi tiếp luôn:
- Vậy à thầy. Chúng ta bắt đầu vào ngày mai thầy nhé. Tối thứ bảy từ 7 giờ đến 9 giờ rưỡi thầy nhé? Có được không thầy, nếu cuộc hẹn của thầy không quan trọng thì...
Sinh tỏ vẻ trầm ngâm với lời đề nghị này của tôi nhưng nhìn vào đôi mắt đầy tha thiết của tôi anh không thể từ chối. Anh bèn mỉm cười với hàm răng sáng đều tăm tắp:
- Ok, thứ bảy. Nhưng từ 6 giờ đến 8 giờ nha. Thứ bảy, thầy lỡ hẹn với bạn vào lúc 9 giờ cho nên không thất hứa được. Mặc dù cuộc hẹn này không quan trọng nhưng thầy lỡ hứa rồi.
Tôi nghe Sinh nói mà chết trân... Không như tôi nghĩ, vậy là “kế hoạch” của tôi lại bị thất bại. Chẳng nhẽ chuyện này cứ thành sự thật hay sao? Sao anh không biết cho nỗi lòng tôi vậy? Tôi không muốn làm mọi chuyện tệ hơn mà. Tôi phải làm gì đây? Sinh vươn vai sắp xếp cặp vở ra về, và anh cũng rủ tôi đi cùng đường cho vui. Trên đường xuống chỗ để xe Sinh lại hồ hởi hỏi han, kể toàn chuyện này chuyện nọ với tôi. Than ôi, tôi có nghe được tiếng nào đâu bởi vì đầu tôi lại quay mòng mòng bởi câu chuyện hò hẹn ngày thứ bảy, thời điểm chết sắp đến rồi. Tất cả… tất cả sẽ tan tành hết thôi. Đừng đi ngày thứ bảy, thầy ơi...
Cái ngày tôi không trông đợi đã đến. Ngày thứ bảy với tôi là một ngày kinh hoàng nhưng đối với Sinh đó là ngày thứ bảy tuyệt vời. Tôi thấy anh cười rất nhiều, những nụ cười còn tươi hơn nắng ấm ngày xuân. Hôm đó, anh đã mặc chiếc áo sơ mi mà tôi vốn yêu thích nhất, màu xanh tím. Tôi đau đớn nhận thấy rằng anh chưa hề mặc nó khi đi với một mình tôi mà chỉ khi mặc nó với Trâm hay đúng hơn là hình bóng thay thế Jasmine. Cũng phải thôi, một màu áo đặc biệt dành cho người mình thương mến cũng là quyền của anh. Tôi đâu có là gì mà đòi hỏi. Với anh, tôi chỉ là một đứa học trò nhỏ đáng mến, ngốc nghếch hay mè nheo con nít lúc nào cũng “bám đuôi” anh, mong anh che chở chăm sóc cho mình.
Điều đó làm Sinh thấy mình cũng vĩ đại hơn, bản lĩnh hơn khi anh thể hiện được anh là người đàn ông ai cũng có thể tin cậy. Sinh chỉ tìm kiếm ở tôi sự vui tươi, hồn nhiên có thể chọc cười anh bất cứ lúc nào nhưng anh lại tìm kiếm niềm si mê, yêu thương ở người khác.
Sinh sẵn sàng quỵ lụy, yếu đuối, thậm chí là trở thành người khác không còn là một ông thầy lạnh lùng, vững chãi, bí ẩn, thu hút và quyến rũ khi tôi nghe anh tỏ tình với Trâm. Tôi chưa từng nghe anh năn nỉ ai, chạy theo ai mà luôn luôn làm người khác phải chạy theo mình. Nhưng nay anh lại làm tất cả những điều đó chỉ vì Trâm giống Jasmine. Tội nghiệp Trâm của tôi.
Jasmine ơi, cô làm thế nào mà lại thu hút được Sinh thế. Tôi mong ước nhiều khi được một phần nào đó giống như Jasmine để Sinh có thể yêu tôi, thậm chí là cho tôi một ánh mắt nhìn tôi trìu mến, day dứt và thương yêu như anh đã nhìn Trâm một lần thôi cũng được. Những mong ước hão huyền thì chỉ là để mong ước thôi. Tôi ngửa mặt thở dài. Tối nay Sinh dạy kèm tôi mà. Ôi đau đớn thay, rồi ta sẽ thấy nụ cười ấy anh không dành cho ta. Tôi chán nản buông từng bước nặng nề xuống thang. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Có làm cách nào đi nữa cũng vô ích mà thôi.
Thầy Lâm cùng tôi im lặng bên hai tách trà. Thầy biết tôi buồn nhưng chuyện này thầy cũng không biết khuyên tôi sao cho phải, cho đúng. Thầy chỉ im lặng cùng ưu tư với tôi lâu lâu lại vỗ vỗ tấm lưng của tôi rồi lắc đầu. Tôi mỉm cười trước thái độ của thầy, hỏi đùa thầy một câu:
- Sao em không yêu thầy nhỉ? Thầy luôn luôn tốt với em.
Thầy Lâm nhìn tôi đưa tách trà lên mỉm cười với hàm răng lấp lóa:
- Nếu em xoay qua yêu tui, chưa hẳn là tui tốt đâu. Nhưng người đó cũng đâu xấu phải không? Thậm chí còn rất cưng chiều em nữa mà.
... À phải, Sinh luôn cưng chiều tôi, tốt với tôi nhưng tôi đâu cần điều đó vì như thế gần như là một sự thương hại. Thà là không yêu tôi và cũng đừng tốt với tôi, tôi chịu được, nhưng còn gần như thương hại thì nó còn làm tâm trạng tôi tệ hơn. Tôi cười nhạt với thầy khi hớp tiếp ngụm trà nữa:
- Em muốn làm người xấu. Em ghét người đó, em ghét bạn em. Em ghét họ. Em sẽ phá rối tối nay.
Thầy Lâm ngừng lại đặt tách trà xuống đưa tay xoa đầu tôi rồi đưa kéo tôi dựa vào vai thầy, bảo:
- Khóc được thì khóc đi. Em muốn làm người xấu mà em đâu thể. Nếu em có cố gắng cũng không được bởi vì đó là chính con người em. Em tốt bụng. Em thương họ, rất thương. Nếu em không thương họ em đã làm lâu rồi, có phải không? Chính vì thương họ nên em mới dằn vặt tự đau khổ một mình. Thôi em ạ, đường đời còn dài. Rồi biết đâu em sẽ gặp một người đàn ông tốt hơn Sinh. Bây giờ em yêu hết mình được thì em cứ yêu đi. Rồi em sẽ thấy khi mọi chuyện qua đi em sẽ cảm nhận được là em không hối tiếc điều gì cả.
Mọi chuyện đều như thầy Lâm nói bởi giờ đây khi tôi đã lớn hơn, chín chắn hơn nhìn lại quá khứ tôi đã không hối tiếc vì tôi biết mình đã yêu thật sự. Và hơn nữa con người đó cũng xứng đáng để tôi yêu nhưng chỉ tiếc là tình cảm của tôi không đặt đúng thời điểm, hoàn cảnh mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro