ĐIỂM CHẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ chỉ 8 rưỡi, tôi đứng đợi Trâm ở cửa.Rốt cuộc thì tôi cũng phải đưa Trâm đến chỗ hẹn. Khi nó bước ra tôi như chết điếng, nó mặc chiếc áo đầm trắng và mái tóc buông lơi trông giống Jasmine trong hình như lột. Cái chuyện tôi định chủ định làm nhưng rồi không làm nữa nhưng cuối cùng nó lại tự nhiên xảy ra, đó dường như là định mệnh.

Chúng tôi phi xe ra đường, gió lại mơn man...
Khi chúng tôi ngồi nói chuyện dông dài thêm mấy phút nữa thì từ xa tôi thấy Sinh ở chỗ để xe. Tôi vội vã bảo Trâm tôi cần đi đằng này có việc. Khi bóng tôi vừa biến mất thì Sinh bước vào. Anh nhìn Trâm với vẻ đầy ngạc nhiên và hồ hởi, còn Trâm của tôi thì tròn mắt kinh ngạc. Nó ngó nghiêng để tìm tôi. Nhưng tôi đã không dám bước ra. Ngồi ở bàn khuất sau bụi cây tôi lặng lẽ nghe cuộc đối thoại giữa họ.
- Tôi rất mừng là cuối cùng tôi đã được gặp em. Tôi cứ tưởng em không đến. - Sinh mở lời trước.
Trâm thì vẫn chưa hết ngạc nhiên, nó tròn mắt lần nữa:
- Sao kia? Chẳng phải hôm nay tụi em có hẹn với thầy Lâm để hỏi về việc kèm Anh văn sao? Sao lại là thầy?
Bây giờ thì tới lượt Sinh ngạc nhiên, anh cũng ngơ ngác:
- Thầy Lâm à? Sao lại có thầy Lâm ở đây? Hôm bữa tôi điện thoại cho em hẹn em ra đây và em đã đồng ý còn gì?
Trâm từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đáp trả:
- Ơ... hóa ra... là thầy hẹn. Sao Hân lại nói là thầy Lâm đồng ý gặp em để nói chuyện dạy kèm chứ?
Vừa nghe đến đó Sinh tái mặt, anh trở nên lúng túng bối rối và hỏi dồn Trâm:
- Bữa thứ bảy tuần trước không phải em nghe điện thoại à? Là... là... Hân sao?
Trâm cũng gật đầu và mở to mắt hơn:
- Vâng...

Vừa đúng lúc đó tôi đứng dậy bước ra tươi cười với anh:
- Ô! Bất ngờ chưa? Sao thầy lại lang thang nơi này thế?
Sinh nhìn tôi trân trối, anh không nói được tiếng nào. Rồi tôi thấy Sinh bắt đầu mất bình tĩnh, anh đưa ly nước nhấp lên môi nhưng mắt vẫn không rời khỏi tôi ý như muốn hỏi:
- Em biết hết rồi sao?
Tôi vẫn mỉm cười mở lời hộ anh và cũng để gỡ rối cho tình huống đầy căng thẳng này:
- Em biết rồi. Chắc là thầy Lâm bận nên bảo thầy đi trước phải không? Chắc là hôm nay, thầy Lâm rủ thầy đi chung nhỉ?
Mặt Sinh tái dần, anh vẫn cố gượng cười trước ánh mắt mở to đầy dò xét của Trâm và thái độ tỉnh táo một cách ráo hoảnh của tôi gật đầu:
- À... à… tôi...
Tôi cũng giả đò đưa tay lên nhìn đồng hồ thở dài:
- Trời. Thầy Lâm hôm nay xài giờ dây thun thế, chưa bao giờ thầy ấy tới trễ vậy mà…
Rồi tôi dựa phạch vào thành ghế bắt chéo chân, khoanh tay lại mặt ngửa lên thở hắt ra chán nản. Trâm im lặng, Sinh im lặng. Cả ba chúng tôi, trong tình huống này đều không biết nói gì nên đành vơ ba câu chuyện học hành bâng quơ để nói với nhau vậy. Ngay lúc đó, thì tôi thấy Andrew bước vào quán, hướng thẳng đến bàn chúng tôi. Tôi thật sự ngạc nhiên là sao hắn biết cuộc gặp này.

Lúc này thì trông hắn bừng bừng giận dữ, hắn lao đến bàn tôi lôi tôi ra ngoài nói như hét:
- Do you know what you're doing? You're going to help him confess? (Cô có biết cô đang làm gì không? Cô định giúp ông ta thổ lộ đấy à?)
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy hắn ở đây:
- How do you know about this? Who told you? (Sao anh lại biết? Ai nói với anh vậy?) - Vì vẫn đang giận hắn quay qua hét tôi lần nữa:
- Mr. Lam told me. Why didn't you tell me, you idiot? You're not washing this away so easy. You might forgive him, but I won't. He's gone too far. (Ông Lâm bảo tôi đấy. Tại sao cô không nói với tôi hả, ngốc. Cô định chịu đựng chuyện này đấy à? Cô tốt quá đấy. Cô tha thứ cho ông ta. Còn tôi thì không, ông ta đi quá xa rồi đó).
Tôi cũng hét lại hắn:
- There's nothing you can do. I give up, I quit. He loves somebody else; that's his business. (Không có làm gì được cả. Tôi chán rồi, tôi bỏ. Ông ấy yêu ai là quyền của ông ấy).
Không nói gì, Andrew bước thẳng lại bàn chúng tôi ngồi và hắn cũng kéo tay Trâm ra khỏi chỗ ngồi trong lúc nó vùng vẫy:
- Này, này! Làm gì thế? Bỏ tui ra.
Không để nó nói hết câu, Andrew lấy ra trong túi một chiếc kẹp chuồn chuồn và kẹp thẳng lên đầu nó rồi xoay người nó về phía Sinh. Hắn cười nhạt, mắt long lanh nhưng cũng đầy đau khổ:
- Do you think she looks like someone? I guess you know. But wake up, she's not Jasmine. Jasmine is dead, dead! Stop your game and let these girls go. If you love someone, set them free. (Nhìn xem giống ai không? Tôi đoán anh biết. Nhưng mà tỉnh lại đi. Cô ta đâu phải Jasmine. Jasmine chết rồi. Chị ấy chết rồi. Dừng trò chơi của anh lại và để mấy cô gái này yên đi. Nếu yêu ai đó anh hãy để họ ra đi đi).

Lời nói của Andrew cứa thẳng vào lòng Sinh, vào lòng tôi, chỉ có Trâm là càng ngày càng ngơ ngác hơn. Nó thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó hết nhìn Andrew, nhìn Sinh, rồi tôi đầy bối rối và lắp bắp:
- Ai… đó… giải thích chuyện gì... đang xảy ra đi chứ. Tôi chả... hiểu gì hết.
Tức thì, Andrew rút trong túi ra tấm hình khác của Jasmine, trong đó cô ấy nhìn rất rõ. Rõ hơn bao giờ hết. Trâm kêu lên đầy kinh ngạc:
- Trời đất ơi. Cổ nhìn giống tôi quá.
Andrew quay lại cáu bẳn:
- Wrong, you look like her... (Sai rồi, cô trông giống cô ấy) - Rồi hắn quay qua nhìn Sinh một cách hằn học hơn...
Tôi bặm môi gục xuống bàn. Thôi rồi, mọi chuyện bể tan tành...
Sinh đang ngồi bất động, mặt cắt không còn giọt máu. Anh nắm tay lại run rẩy...

Tôi hiểu lúc này anh cảm thấy thế nào nhưng tôi không thể làm gì hơn. Tôi đã định nói câu cuối cùng, nếu thầy Lâm không đến thì chúng ta nên đi về vì đã trễ rồi. Nhưng khi Andrew xuất hiện thì tôi không thể cứu vãn gì được nữa. Sinh bình tĩnh đứng lên, anh rút tiền ra để lên bàn và chỉ nói với chúng tôi một câu:
- Xin lỗi. Tôi phải đi.
Tôi không ngẩng lên nhưng tôi biết anh đã đi rất nhanh. Còn tôi thì ngồi gục trên bàn bắt đầu nức nở, khi Trâm bước đến vỗ lưng tôi thì tôi đã ngẩng lên hét lớn với Andrew:

- Go away. You ruined everything. I won't see him again, it's all finished. Go away. Leave me alone. (Cút đi. Anh làm hỏng tất cả rồi. Tôi sẽ không bao giờ thấy ông ấy nữa. Cút đi và để tôi yên).
Andrew không nói gì, hắn ngồi xuống trước mặt tôi, vẫn lạnh lùng. Hắn cứ để tôi khóc mà không thèm dỗ. Trâm cũng ngồi bên cạnh tôi và chỉ còn biết xoa lấy lưng tôi và nhìn hắn đầy tức giận. Nó hất hàm:

- Why do you do that? Don't you have a heart? (Tại sao anh làm vậy? Anh có trái tim không vậy?)
Andrew vẫn thản nhiên. Hắn đợi cho tôi khóc hết và bình tĩnh trở lại. Hắn từ tốn nhưng vẫn lạnh lùng:
- Go ahead, cry. It'll make you feel better. I don't care if you hate me or not. Maybe I hurt you, maybe I hurt him too. But this is good for both of you. You're blinded by love. You'll cover for him, because you don't have the heart to tell him the truth. You're going to let him love Tram how he likes. Isn't that fair? Please, think about Tram's feelings. Will she be happy when she realizes she's just the other woman? Are you still her friend? Think! (Khóc đi. Nó làm cô đỡ hơn đấy. Tôi cóc cần biết cô sẽ ghét tôi hay là gì gì. Có thể là tôi làm tổn thương cô và ông ta. Nhưng điều này tốt cho cả hai người. Cô yêu ông ta bằng sự mù quáng. Thật sự đó, cô định bao che cho ông ta vì cô không nỡ làm tổn thương ông ta bằng cách không nói thật. Cô định để cho ổng yêu Trâm bằng tình yêu ảo ảnh à? Có công bằng không? Làm ơn nghĩ tới cảm xúc của Trâm đi. Cô ấy có vui không khi cô ấy nhận ra rằng cô ấy chỉ là người thay thế Jasmine? Cô có còn là bạn cô ấy nữa không vậy? Nghĩ đi!)

Rồi hắn đứng dậy bỏ đi. Cả Trâm và tôi ngồi đó đều im lặng. Trâm nhìn tôi thở dài. Tôi biết nó thương tôi lắm và nó muốn làm cho tôi bình tâm hơn. Nó định choàng tay qua ôm lấy tôi. Nhưng tôi đã giơ tay ra hiệu cho nó dừng lại:
- Đừng... tao muốn ở một mình một chút. Mày ra lấy xe trước đi.
Trâm nhìn tôi đầy lo lắng, nó không nỡ rời tôi nhưng rồi cũng gắng gượng đứng dậy đi ra:
- Mày phải chắc là mày không sao đó?
Tôi ngồi đó gác tay lên cằm, mở to mắt nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt. Mọi thứ giờ đây thật là trống rỗng và rõ ràng. Hắn nói đúng, tôi định bỏ qua cho Sinh chỉ vì tôi không nỡ làm tổn thương anh. Tôi đã không suy nghĩ rằng anh có thể tìm Trâm bất cứ lúc nào, dù cho chúng tôi không gặp nhau ở trung tâm Anh ngữ nữa. Sự đam mê trong tình yêu vốn có ma lực rất mạnh, một khi vướng vào, nó sẽ khiến bạn mù quáng. Nó thôi thúc bạn làm những điều mà trái tim bạn mách bảo, lúc đó bạn sẽ quẳng lý trí đi mất. Nếu Sinh cứ mãi ở quanh Trâm đối xử với nó bằng những cử chỉ dịu dàng, chu đáo như thế thì không lâu Trâm cũng sẽ như tôi mà thôi. Giả sử, nó yêu Sinh như tôi bây giờ và Sinh cũng đáp lại, họ sẽ rất hạnh phúc nhưng một ngày nào đó nếu từ miệng anh thốt ra không phải tên Trâm mà là Jasmine thì chắc hẳn nó sẽ rất đau đớn. Nó đâu đáng phải chịu điều đó chỉ vì nó giống Jasmine. Andrew đã làm đúng tất cả nhưng cách làm của hắn đã không khéo léo chút nào. Đầu đất, ngốc... nghĩ tới đây tôi chợt nhếch mép bật cười khẽ trong khi mắt đã đỏ hoe. Tôi khịt mũi cái mạnh ngẩng mặt lên trần nhà hít mạnh rồi đứng dậy.

Tôi nghĩ là tôi đã sáng suốt hơn rồi. Không biết Sinh giờ này ra sao nhỉ?
Tội nghiệp anh quá.
Tôi bước ra thấy Trâm đang đứng đó đợi mình, tôi bước đến cười nhẹ nhàng và nắm tay nó:
- Mình về đi...
Nó lại dòm tôi lom lom vẫn còn lo lắng:
- Có sao không? Mày không có ý định đi cắt cổ tay hay nhảy sông đó chứ?
Tôi phải bật cười vì câu bông đùa của nó:
- Nếu có, lúc đó người đầu tiên tao sẽ báo là mày. Tao nghĩ là tao ổn hơn rồi. Lúc này, chỉ tội nghiệp cho Sinh mà thôi. Tao cầu mong Sinh sẽ mạnh mẽ...
Trâm cũng cười gật nhẹ với tôi:
- Tao cũng hy vọng thế. Tao cũng hơi bất ngờ đó, chuyện đi quá điều tao nghĩ. - Rồi nó nhăn mặt dòm tôi:
- Tao giống Jasmine thật à? Tệ quá. Tao sợ ma lắm.
Tôi lại bật cười lần nữa, tôi đã không để ý từ lúc nào Trâm lại lạc quan một cách đáng sợ như vậy, hay đó là cách nó xua đi cú sốc này. Trên đường về tôi lại miên man nghĩ tới Sinh, tôi thầm cầu mong anh sẽ vững tâm lên... Ngoài đường, lá vàng xào xạc... trời chớm nhẹ bước sang đông, cái mùi se lạnh lại bắt đầu len lỏi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro