RA ĐI VÀ TRỞ VỀ (phần cuối Thưa thầy, em yêu anh)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, Sinh không lên trường dạy. Tôi bắt đầu thấy lo, tôi đã hỏi thăm khắp thầy cô trong trường nhưng không ai biết là vì sao anh nghỉ. Tôi không biết liệu anh có ổn không hay là tôi sẽ nhận được tin là người ta sẽ tìm thấy xác anh ở một con sông nào đó. Hoặc là có một cáo phó đăng trên báo là tìm thấy một thanh niên tên S đã cắt cổ tay tự tử ở địa chỉ x... Lạy Chúa, mới nghĩ đến đó mà tim tôi đã thắt lại, tôi run rẩy đầy lo lắng. Nhưng tôi vẫn giữ lòng tin là anh sẽ ổn, anh sẽ không sao, anh vẫn sống và đang lấy lại bình tâm ở đâu đó. Nơi quen thuộc và bình yên của tâm hồn anh...
Một tuần trôi qua, rồi mãi đến khi kết thúc khóa học bóng anh vẫn mù khơi. Sinh biến mất như anh chưa bao giờ tồn tại. Tôi đã nhiều lần đến nhà, quán bà Ruby, cũng như lên trường tìm anh, vẫn không ai biết tin về anh. Tôi có tìm cả Andrew nhưng lạ thay hắn cũng biến mất. Tôi tìm tới thầy Lâm để hỏi. Thầy cũng lắc đầu bảo thầy không biết gì cả. Tôi gần như ngã quỵ. Bóng dáng yêu dấu đó đâu mất rồi... ánh cười đó vẫn ở quanh tôi nay xa rồi... Sinh đâu rồi... Sinh yêu dấu của tôi. Hằng tháng trời tôi tìm kiếm một cách điên dại và tuyệt vọng bóng anh. Nhưng vẫn mất hút... Tôi đau đớn đến chết nửa phần hồn. Tôi thề là tôi sẽ không yêu ai nữa, không phải đau đớn nhớ nhung gì nữa...
Tôi lao đầu vào học thi tốt nghiệp để cố quên anh và mối tình thơ dại của tôi. Chẳng mấy chốc, tôi gần như đã quên anh và tình yêu đầu của tôi đã tạm ngủ yên ở một góc khuất trong tim.
*****
Thoắt chốc, đã năm năm trôi qua, kể từ ngày tôi tốt nghiệp, chúng tôi ra trường mang theo những hoài bão của tuổi trẻ, lao vào cuộc đời đầy thăng trầm. Chúng tôi vẫn gặp nhau thường xuyên và trải qua năm mùa Giáng sinh cùng nhau. Thỉnh thoảng, chúng tôi vẫn nhắc lại những kỉ niệm năm cấp III và bật cười vì thấy mình trẻ dại, ngu ngơ. Tuy vậy, mỗi khi nhớ tới nụ cười của anh, lòng tôi lại dậy sóng. Tôi chợt nhận ra rằng tôi chưa hề mảy may quên một chi tiết nào về Sinh từ ánh mắt, nụ cười cho đến dáng anh ẩn hiện trong nắng chiều của năm năm trước.
Cho đến một ngày, tôi lang thang ở nhà sách ngoại văn ngoài Sài Gòn tìm những cuốn sách về đồ họa. Tôi như không tin vào mắt mình, khi tôi bất thấy bóng dáng ai đó rất giống anh. Tim tôi gần như ngừng thở. Người ấy giống quá, cái nụ cười đó không lẫn vào đâu được. Và cái thói quen nghiêng nghiêng khuôn mặt dưới ánh đèn đó không thể có ở người khác. Tôi run run bước tới gần hơn nữa để xem có phải anh không. Tôi dò dẫm chậm chạp một bước, hai bước. Tôi thấy nhịp tim tôi làm thất lạc năm năm trước lại hồi sinh. Cái cảm giác hồi hộp mơn man, run rẩy, lạnh toát hạnh phúc lại trở về. Tôi bước nhanh hơn về phía anh. Nhưng rồi có một chàng trai trẻ bước đến bên anh vui vẻ nói cười tôi chợt chựng lại và nấp sau một hàng sách và dõi theo bước họ. Chẳng mấy chốc bóng anh cùng chàng trai trẻ biến mất vào dòng người trên phố. Tôi lại một lần nữa thấy tim mình quặn đau. Đúng là anh rồi nhưng dường như anh quên tôi rồi, quên hẳn... Có lẽ tôi nên quên anh để sống tiếp thôi.
Cũng đã năm năm rồi còn gì. Tôi vịn vào giá sách lấy lại bình tĩnh nhưng lòng thì bắt đầu một cảm giác thẫn thờ, nhớ nhung một cách điên cuồng... Tôi đứng đó bật khóc... nước mắt cứ rỉ rả, trời tối dần... Đêm nay lại là đêm Giao thừa... Tôi với tay lấy vài cuốn sách tính tiền và ra về... Tôi xuôi theo dòng người trên phố lòng miên man lạ... Tôi vẫn yêu anh như ngày nào, chưa hề phai lạt. Nay, giấc mơ lại trở về bên tôi vẫn nguyên vẹn như chưa hề mất đi...
Khi tôi về đến nhà thì nghe mẹ nói có một người lạ gọi cho tôi. Người ấy hỏi thăm tôi rất nhiều và để lại cho tôi số điện thoại cùng một cái tên. Khi đọc tên trong tờ giấy ghi số điện thoại, tôi đánh rớt mấy cuốn sách ra nền nhà. Niềm vui vỡ òa... Tôi vội vã vớ chiếc áo khoác, chào mẹ rồi lấy xe hòa vào dòng người đông đúc...
Giờ đây ngồi trước mặt tôi là một Sinh bằng xương bằng thịt chứ không phải mơ hồ. Anh có già dặn hơn trước, nhưng anh vẫn là anh. Nụ cười anh vẫn hiền và bao dung biết bao. Anh nhắc lại khi xưa tôi nghịch ra sao và cái ngày đầu tiên tôi gặp anh như thế nào. Chúng tôi cười thật nhiều, lòng đều thanh thản. Chúng tôi đang trò chuyện thì Trâm xuất hiện, nó cũng ré lên vui mừng khôn xiết. Rồi ba chúng tôi cùng trò chuyện rôm rả, ôn lại ngày xưa. Tôi cũng có hỏi thăm về Andrew thì được biết hắn đã sắp xếp trở về nhà ngay sau anh một tháng. Hiện tại, hắn đang học một đại học chuyên về văn chương ở Mỹ và tương lai hắn sẽ thành một phóng viên viết báo... Trời rốt cuộc đã tạnh mưa, chúng tôi rủ nhau lên ra lan can của tiệm café hóng gió...
Gió thổi lồng lộng, tôi đứng đó hít căng đầy vào ngực mình làn gió lành lạnh rồi thở ra khoan khoái. Được một lúc thì Trâm có điện thoại của một người bạn... Nó cáo lui về trước... tôi đoán là anh chàng đó lại rủ nó đi chơi rồi. Chỉ còn mình tôi với Sinh. Tôi đứng bên anh và nhớ lại khoảnh khắc nụ hôn đầu tiên của mình cũng vào tiết trời thế này. Tôi quay qua hỏi anh:
- Thầy đã đi đâu vậy?
Sinh mỉm cười gác tay vào thành lan can đưa mắt xuống dưới đường:
- Trở lại nơi tôi bị ám ảnh nhiều nhất. New York! Tập làm quen với cuộc sống với nỗi ám ảnh của Jasmine trong ý nghĩ. Tôi thăm mộ Jasmine và trò chuyện thật nhiều với cô ấy trong suốt năm năm. Tôi tự nhiên nhắc đến em nhiều lắm, tôi kể Jasmine nghe hết về em. Em lúc nào cũng xuất hiện trong ý nghĩ của tôi rồi một ngày tôi nhận ra là tôi đã quên Jasmine và chỉ còn nhớ đến em mà thôi. Rồi tôi về Việt Nam vì tôi nghĩ là mình để quên cái gì đó ở đây và tôi muốn lấy lại.
Rồi anh nhìn tôi một cách tha thiết cầm tay tôi và ghé gần tôi thì thào:
- Tôi nhận ra là tôi đã để lại con tim mình ở đây. Nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc. Tôi quay về đây và tôi muốn hỏi em một câu liệu em có giữ con tim của tôi không?
Tôi chưa kịp đáp đúng lúc pháo hoa đã bung đầy trời, tôi nhìn bầu trời xanh nhung đầy những màu sắc đẹp lấp lánh đó mỉm cười nhìn anh:
- Chúc mừng năm mới, thưa thầy.
Saigon ngày 10/12/2008
The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro