ANDREW

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật, tôi không phải đi học buổi chiều cho nên việc “quậy hết ga” vào ngày này là cơ hội ngàn năm có một. Tôi quyết định một chuyện điên rồ: Xuống khu phố Tây thực hành tiếng Anh. Khu phố Tây nằm ngay đường Phạm Ngũ Lão quận Nhất. Tôi đã từng đi qua đó nhiều lần nhưng chưa có lần nào có dịp ghé vào đó chơi cả. Thế nên lần này có cơ hội, tôi lôi tuột Trâm xuống dưới đó chơi cho biết. Sẵn dịp xem trình độ giao tiếp tiếng Anh của mình thế nào.

Giữa những người cao lớn trong một con phố nhỏ, chúng tôi như lạc vào xứ sở của người khổng lồ. Cảm giác thích thú lẫn đáng sợ tuôn ra. Họ quá cao lớn, còn chúng tôi thì quá nhỏ bé. Tôi tưởng chừng như sẽ bị đè bẹp giữa những con người cao lớn ấy. Tôi và Trâm đi dạo hết một vòng phố Tây và rất thích thú. Lác đác là những người bán dạo với “trình độ tiếng Anh như gió”. Những em bé bán hoa, đánh giày, không qua một trường lớp nào mà có thể nói chuyện phiếm với những người nước ngoài với tốc độ ứng biến đến kinh ngạc.

Đi mãi cũng mỏi chân, nên tôi và Trâm quyết định sẽ ghé vào một quán nào ấm cúng dễ thương và tổ chức sinh nhật tại đó. Đang ngó nghiêng tìm kiếm chợt đập vào mắt tôi là một quán café nhỏ có tên là Sinh café. Quán bài trí thật ấm cúng và đáng yêu, nhưng hình như không hợp với không khí nhộn nhịp ở khu phố Tây nên quán có vẻ không hút khách lắm (sau này nó đã đổi thành điểm đăng ký vé du lịch mất rồi. Tuy cũng là café đấy nhưng không còn cái không khí ấm cúng ngày xưa nữa). Một quán mang tên ông thầy yêu dấu của tôi. Trâm dường như cũng có cùng ý nghĩ, nó đập vai tôi hất hàm:

- Ê! Thầy yêu của mày mở quán kìa. Dzô ủng hộ đê...

Tôi bụm miệng cười rũ rượi:

- Đi dạy đã giàu rồi lại còn mở quán café nữa. Tiền để đâu cho hết. Được à nhe. Tao chọn quả không lầm người. Đẹp trai, trí thức, giàu có thiếu cái là chưa yêu tao thật lòng thôi.

Trâm cũng nhìn tôi cười toe toét:

- Gớm quá bà.

Nói là làm, chúng tôi bước vào thì một anh bồi người nước ngoài đon đả đón chúng tôi. Bề ngoài của anh ta trông thật ấn tượng: mặc áo sơ mi trắng bỏ thùng, bên ngoài là chiếc áo gi lê màu đỏ và thắt một cái nơ trên cổ cũng màu đỏ nốt. Và đặc sắc nhất là gương mặt nhẵn nhụi thanh tú. Mắt đẹp kinh khủng với hàng lông mi rất dài và cong màu nâu hoe nhưng anh ta không có lấy một cộng lông mày và cái đầu cũng nhẵn y như thế.

Trâm, bạn tôi đã bị sốc bởi cái bề ngoài của anh ta. Nó thì thào với tôi:

- Trông gã này... kinh khủng quá!

Tôi cũng nhún vai lấy lệ. Nhưng dòm anh ta như thế tôi lại thấy hay hay...

Anh ta tận tình dẫn chúng tôi vào bàn, nhắc ghế cho chúng tôi ngồi và liến thoắng:

- Ladies, please take your seats!(Các cô gái. Mời ngồi).

Anh ta làm tôi bật cười bởi cái từ Ladies là từ hết sức hoa mỹ, trịnh trọng chỉ dùng cho các cô, các bà sang trọng, xinh đẹp, lịch lãm, có chức quyền mà thôi. Tôi quay qua Trâm hết trề môi rồi nhe răng:

- Trời ơi! Từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ có người gọi tao là “lady”. Sung sướng quá. Ha ha ha. - Trâm cũng cười tít mắt theo.

Cái điều tôi không ngờ ở đây là anh ta hiểu được tiếng Việt Nam, anh ta mở to mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên buông một câu:

- Has no one called you a lady before? (Không có ai nói vậy với cô trước đây hả?)

 Lần này thì tới tôi nhìn anh ta kinh ngạc, còn Trâm thì không hiểu anh ta hỏi gì, chỉ biết trơ mắt ếch ra hết ngó anh ta rồi ngó tôi. (Tất nhiên nó có nghe được đâu). Tôi nhìn anh ta lắc đầu và cười:

- No, you're the first. (Không ai. Anh là người đầu tiên đấy).

Còn Trâm thì lắc tay tôi liên tục:

- Mày nói cái gì với nó vậy? Nói tao nghe coi.

Tôi quay qua giải thích với Trâm, nó gật gù liên tục... (Thế ngoài cái đó ra làm gì nữa bây giờ) Chúng tôi order pizza rồi đuổi khéo anh chàng ra chỗ khác. Nhưng những cái bánh pizza làm quá lâu. Vì thế trong lúc rảnh rỗi lại thấy anh ta đứng một chỗ buồn thiêu, cũng thấy tội nghiệp.

Tôi nghĩ nên chọc ghẹo anh ta một chút cho vui. Tôi kiếm một tờ giấy và viết vào đó như sau: “You've got a nice look, like the guy from that movie Transporter.”(Anh thật ấn tượng. Anh trông giống diễn viên đóng phim “Người vận chuyển” lắm!) rồi quăng cho anh ta. Anh ta lượm tờ giấy xem cười toe toét và nhảy phóc lên chỗ chúng tôi ngồi. Và cái màn chào hỏi thông dụng kiểu “hello how are you” lại bắt đầu...

-             Hi, thanks. Transporter, huh? Do I really look like him? (Chào. Cám ơn. Tôi giống “Người vận chuyển” lắm à? Tôi có thể biết tên em không?) - Anh ta e thẹn vuốt cái đầu bóng loáng.

- Yeah, could be twins. My name is Ngoc Han and this is my best friend, Tram. And you? (Ừ giống kinh. Tên tôi là Ngọc Hân. Còn đây là bạn tôi. Cổ tên Trâm. Còn anh?) - Tôi vui vẻ bắt tay anh ta và quay qua Trâm giới thiệu, nó thẹn thùng lí nhí bắt tay anh chàng.

Trâm rất là bối rối khi gặp người nước ngoài lần đầu tiên, nó chả biết nói gì, thế là suốt buổi toàn tôi nói. Anh ta vừa nghe tên tôi lập tức gập người cười rũ rượi. Điều đó làm tôi khó hiểu nhưng suy nghĩ một hồi tôi chợt nhận ra rằng tên tôi rất khó đọc và anh ta đã nói trại qua từ Hang (tức “treo cổ”) Tôi nhìn anh ta cười rất ư là mím chi cọp... Anh chàng cũng nhận thấy điều này là hơi quá lố nên đã xin lỗi tôi ngay tức khắc:

-Uh, sorry, I don't mean that. My name's A. M. (Xin lỗi. Tôi không cố ý. Tên tôi là AM).

- A. M.? What a funny nickname. What's your real name? (AM hả? Tên tếu vậy. Tên đầy đủ của anh là gì? - Tôi hỏi.

- My full name is Andrew Millions Sexton. (Tên tôi là Andrew Millions Sexton) - Anh ta đáp. Vừa nghe tôi lại đổ gục ra bàn cười rung rinh. Tôi cười đến nỗi Andrew thật sự lấy làm bối rối còn Trâm thì ngơ ngác. Tôi bảo anh ta rằng:

- That's a special name, but I wonder what happens if I cut out the last word in your last name? (Tên anh thật không “đụng hàng”. Nhưng tôi tự hỏi nếu tôi bỏ đi từ cuối cùng ở họ của anh thì nó sẽ như thế nào?)

- Which word? (Từ nào?) - Anh ta hỏi lại một cách tò mò. Còn tôi vừa khúc khích cười vừa viết lên trên giấy rồi đưa cho Andrew. Anh ta cầm nó lên đọc một cách dõng dạc đầy tự tin:

- It would be Andrew Millions Sex. Hold on, sex? (Tên là Andrew Million Sex... Đợi đã. Sex ư?) - Đọc tới đây thì anh ta chựng lại nhìn tôi, mặt nửa nhăn nửa cười, gấp tờ giấy lại và nhìn tôi lắc đầu giơ tay:

- I give up. I shouldn't joke with someone so clever... (Bó tay. Lẽ ra không nên chọc em. Em ghê gớm thật!)

Trâm sau khi hiểu câu chuyện cũng ôm bụng ngặt nghẽo... Trò chuyện dăm ba bận, tôi biết được AM là sinh viên ngành ngôn ngữ học, quê ở Bắc Carolina. Anh ta lớn hơn tôi một tuổi (sinh năm 84) và qua Việt Nam làm tình nguyện viên dạy tiếng Anh. Trước đó mấy năm, anh ta đã là tình nguyện viên ở Thái và sau khi nghe tin cha và em bệnh nên anh ta đã “xuống tóc” vào chùa tu mấy tháng để cầu nguyện cho cha và em của mình được khỏe lại. Cũng từ đó anh ta nghiền luôn ăn chay và theo luôn đạo phật... Lần đầu tiên, tôi gặp một người nước ngoài ăn chay niệm phật. Anh ta còn biết cả tàu hủ là gì nữa cơ? Điều đó quả thật lạ và mới mẻ lúc đó...

Một lát sau thì hai cái bánh pizza chín vàng đã được dọn tới. Nhưng Andrew không bỏ đi mà xin phép vẫn ngồi lại tiếp chuyện cùng chúng tôi trong khi chúng tôi đang dùng bữa.

- Do you have a boyfriend? (Em có bạn trai chưa?) - Anh ta lại hỏi tôi một cách tò mò.

Bạn biết không, đối với tôi - một con bé biết bao lần bị từ chối trong chuyện tình cảm từ năm cấp II lê dài đến năm cấp III thì đây là một câu hỏi mà tôi ghét nhất trong đời. Tôi tuy không thích lắm nhưng cũng gắng gượng trả lời là chưa. Anh ta tỏ vẻ rất ngạc nhiên và bảo tôi rằng:

- Unbelievable! At your age, every girl in my country has had a boyfriend already. You must be picky. (Không thể nào. Ở tuổi cô ai cũng có bạn trai cả rồi. Cô khó tính quá).

Anh ta lại nói oan cho tôi rồi. Tôi đâu có khó tính. Chỉ là tôi không thích nổi con trai ở tuổi tôi nữa mà thôi vì tính tình họ không ổn định, dễ thay đổi và quá trẻ con. Giờ tôi thích người lớn chín chắn như Sinh cơ.

Tôi hỏi ngược lại anh ta thì anh ta cũng khẳng định là anh ta chưa có bạn gái. Tôi tự hỏi một người dễ thương như anh ta thì tại sao lại không có bạn gái ở cái tuổi mười tám này. Nhưng sau khi nói chuyện với anh ta thì tôi dễ dàng hiểu tại sao. Anh ta thích làm thơ, thích nói chuyện triết lý, và có một số điều rất điên khùng mà anh ta đã làm trong quá khứ (bắt cóc con của bạn thân về nuôi chẳng hạn). Nhưng có một điều tôi nghĩ rằng con gái nước ngoài khi hẹn hò mà bạn làm thơ cho cô ta nghe, cô ta sẽ nghĩ bạn là đồ dở hơi. Tôi nhận thấy là con gái nước anh ta không ưa anh ta lắm thì phải, thế cho nên “buồn tình” mới đi làm tình nguyện viên chăng?

Trâm sau một lúc e ngại cũng dạn dĩ dần. Nó hỏi Andrew về hoàn cảnh gia đình, năm tốt nghiệp và một số chuyện linh tinh khác. Đây là một bước tiến bộ đáng kể. Thế cũng tốt cho nó. Tuy vậy, tôi vẫn là một thông dịch viên đắc lực cho nó sau mỗi câu hỏi...

Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện thì có một người Nhật Bản đi ngang bàn tôi. Cô ta cầm bảng thực đơn bằng tiếng Việt nhìn quanh quất. Bắt gặp chúng tôi, cô ta rất mừng và tuôn ra một tràng. Chúng tôi lúng túng không biết làm sao thì Andrew đã trả lời cô ta một cách nhuần nhuyễn và chỉ dẫn rất tận tình bằng tiếng Nhật. Anh ta lại làm chúng tôi kinh ngạc một lần nữa. Khi anh ta quay qua bắt gặp đôi mắt to tròn của chúng tôi thì anh ta lại mỉm cười:

- No big deal. I can speak five languages. (Có gì là to tát. Tôi có thể nói tới năm ngôn ngữ lận đấy).

Để chứng minh cho lời nói của mình, anh ta trả lời mọi câu hỏi của chúng tôi bằng cả năm thứ tiếng. Tất nhiên, tiếng Việt Nam không hề được loại trừ. Trâm bạn tôi đã hoàn toàn tâm khục khẩu phục Andrew, nhưng tôi thì không. Tôi thấy anh ta chả có gì đáng khâm phục cả. Bởi lẽ anh ta đã được nuôi dạy sống một cách độc lập từ nhỏ và với một đất nước rất giàu như Hoa Kỳ thì anh ta hoàn toàn có điều kiện đi đây đó để mở rộng tầm mắt mà không lo nghĩ đến cơm áo gạo tiền.

Nghe Trâm khen: “You’re amazing. (Anh quá giỏi)” thì Andrew rất đắc ý. Cặp mắt xanh của anh ta long lanh hơn và nét mặt như kiêu căng hơn. Nhưng tôi thì không để cho anh ta vui lâu, tôi trề dài môi:

- Five languages, that's not so much. I can speak ten... (Năm ngôn ngữ hả? Chẳng thấm vào đâu. Tôi có thể nói mười ngôn ngữ cơ)”.

Như một gáo nước lạnh tạt hẳn vào anh ta, anh ta cau mày và nhìn tôi ra chiều không tin tưởng lắm:

- Oh, really, can you? Tell me more... (Vậy hả, thiệt không? Nói coi).

Còn Trâm thì trợn tròn mắt nói nhỏ với tôi:

- Đừng có nổ nha bà. Mày đừng làm chuyện quê độ nghen.

Tôi liếc nó một cái: “Có, tao mới nói. Không có tao nói làm gì?”

Rồi tôi quay qua Andrew nhoẻn cười:

- First, Vietnamese: em yêu anh. Second, Chinese: Ngo oiy ney a. Three, Korean: Sarang Heyo. Four, French: Je t'aime. Five, Japanese: Aishiteru. Six, Italian: Ti amo. Seven, German: Ich liebe dich. Eight, Spanish: Te amo. Nine, Cambodian: Soro lahn nhee ah. Last but not least, English: I love you. Is that enough?? (Này nhé. Đầu tiên, tiếng Việt: em yêu anh. Thứ hai, tiếng Trung Quốc: Ngo oiy ney a. Thứ ba, tiếng Hàn nhé: Sarang Heyo. Thứ tư, tiếng Pháp: Je t’aime. Thứ năm, tiếng Nhật: Aishiteru. Thứ sáu, tiếng Ý: Ti amo. Thứ bảy, tiếng Đức: Ich liebe dich. Thứ tám, tiếng Tây Ban Nha: Te amo. Thứ chín, tiếng Campuchia: Solo lahn nhee ah. Thứ mười, tiếng Anh: I love you. Đủ chưa?)

Sau một tràng không nghỉ, tôi dừng lại thở dốc và hớp ly nước trà. Trâm gác tay lên bàn đưa tay xoắn vài lọn tóc mai rồi nó mọp xuống bàn, đập bàn cười ha hả. Andrew ngồi nhìn tôi cười không nói nên lời, anh ta lặng đi mấy phút rồi hỏi tôi với cái nhíu mày méo xẹo:

- Why do you just say words of love? (Sao cô nói toàn tiếng yêu không vậy?)

- Because it's easy to say “I love you”. (Bởi vì nói tiếng yêu là nói dễ nhất mà) - Tôi đáp.

Tôi đã làm anh ta thực sự dở khóc dở cười và cảm thấy rất thú vị, anh ta hỏi tôi rằng anh ta có thể biết số điện thoại của tôi không? Rằng tôi có rảnh vào ngày mai không? Dĩ nhiên là tôi biết anh ta muốn gì. Anh ta muốn hẹn hò với tôi. Còn tôi thì không nghĩ vậy. Tôi không thấy hứng thú với loại con trai như anh ta. Đơn giản, tôi thấy anh ta chẳng có điểm gì hay cả. Nếu đó là Sinh thì tôi sẽ đi nhưng rất tiếc là Sinh lại không đoái hoài tới tôi lắm. Mặc dù anh biết tôi cũng có ý “theo đuổi” anh đấy.

Cuối bữa tiệc, cái bill tính tiền cũng được đưa tới. Thật sự thì một cái bánh pizza được bán ở phố Tây to và rẻ hơn chỗ tôi đi ăn với Sinh lúc trước nhiều. Ê, nhưng sao lại có tính tiền khăn lạnh trong này? Những hai ngàn một chiếc, lại còn tính hai chiếc. Quá quắt thật, tôi có đụng cái khăn nào suốt buổi đâu. Tôi cầm chiếc bill và bảo Andrew:

- Hey, something's wrong. I didn't use any cold napkin! (Này, lộn rồi. Tôi đâu có dùng khăn lạnh đâu).

Trâm và Andrew cũng vớ lấy và xem. Xong, anh ta cúi xuống nói với tôi:

- Yeah, the innkeeper must have made a mistake. Talk to him, he's over there. (Ừ. Tôi nghĩ là chủ quán tính lộn rồi. Ổng ở đằng kia kìa. Cô lại hỏi đi).

Cha chả là tức, tôi dợm bước thẳng đến cái quầy nơi chủ quán đang ngồi. Ông ta ngồi quay lưng lại phía tôi và đang lau mấy cái ly nên không hay tôi đi tới.

Tôi đến bên quầy lên tiếng:

- Anh chủ quán ơi. Tính lộn rồi. Nãy giờ, có ai xài cái khăn lạnh nào đâu.

Anh ta quay lại làm tôi giật bắn mình đánh rớt cái bill... Tôi không tin vào mắt mình, cái ông chủ quán lại là ông thầy yêu dấu của tôi. Tôi lắp bắp:

- Sao... sao... thầy lại ở đây ạ?

Sinh cau mày, trên tay vẫn đang cuộn tròn lau mấy cái ly, xẳng giọng:

- Vô duyên. Nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?

Nhà Sinh ở đây sao, ôi lạy Chúa. Tôi không ngờ cái số tôi nó lại không đến nỗi “con rệp” lắm... phen này thì... Nhìn bộ mặt hớn hở của tôi mà Sinh lại nghiêng đầu nghi ngờ, anh bảo:

- Nhìn cái bộ dạng hớn hở của em, tôi lại thấy lại sắp sửa có một chữ “ám dài hạn” giăng ra?

“Ám dài hạn” à? Tất nhiên là thế. Sao mà Sinh hay quá vậy. Tôi sẽ làm vậy đó. Tôi nhìn anh cười hớn hở hơn:

- Có đâu ạ. Em vui vì em gặp thầy đó mà. Giờ thì em biết sao thầy pro tới vậy. Sống ở đây mà không pro mới lạ.

Nhưng chợt tôi nhớ đến cái bill tính tiền, lập tức tôi liền khiếu nại anh:

- Thầy quá đáng nhé. Có khăn lạnh mà tính tiền cũng cắt cổ nữa. Khăn lạnh mắc lắm cũng ngàn rưỡi thôi, ở đây thầy tính tròn hai ngàn luôn thế?

Anh nhìn tôi đẩy gọng kính lên nheo mắt:

- Tính bốn ngàn còn rẻ đó. Nội cái tội nhiều chuyện của em thôi đã hơn bốn ngàn rồi. Bồi tôi mướn để làm việc chứ không phải để nói chuyện phiếm nhé.

Rồi anh quay qua Andrew gằn giọng:

- You are so free too, huh? So much to do. I need you here but you waste your time jabbering, you want me to raise your rent? (Cậu cũng rảnh quá hả? Có nhiều việc cần làm vậy mà cậu lại phí phạm thì giờ để nói chuyện phiếm. Muốn tăng giá phòng lên hay là không?)

Andrew cúi đầu ra chiều biết lỗi và lí nhí xin lỗi Sinh với cái miệng méo hẳn sang một bên và đôi mắt xanh nheo lại chớp chớp. Trông anh ta mới tếu làm sao.

Trông Sinh có uy thật đấy. Phải rồi, chủ quán mà. Tôi căng tai ra nghe câu chuyện giữa họ và lập tức phản đối:

- Thầy đừng vậy chứ. Ảnh làm cho thầy cực lắm rồi, mà thầy còn chơi tăng giá tiền phòng lên nữa. Thầy ác bà cố luôn. Với lại do em biểu ảnh nói chuyện với em mà. La em nè. Ai cho thầy la bạn em?

Sinh quay liếc xéo tôi bén ngọt:

- Hay dữ há. Kết bạn lẹ ghê đó. Nay làm gì ở đây?

Rồi anh chỉ tay bảo Andrew lau tiếp đống ly đang lau dở, xong xoay qua tiếp tục tra hỏi tôi. Vừa lúc đó Trâm cũng chạy vào quầy lèm bèm với tôi:

- Mày làm gì lâu dữ dạ? Trong đây bộ có anh nào đẹp trai hơn anh đầu trọc hồi nãy sao mà... - Chưa nói hết câu nó đã há hốc mồm y chang tôi khi nãy:

- ... Ơ dà ... hóa ra là anh này... Em chào thầy ạ. Thầy làm gì ở đây thế?

Cử chỉ lúng túng của Trâm làm Sinh cũng buồn cười, anh giả vờ đưa tay lên vò tung đầu:

- Trời ơi! Tưởng là chỉ bị một đứa ám. Giờ đủ bộ luôn mới ghê.

Chúng tôi đều cười tít mắt truớc cái cử chỉ đó của anh. Vì điều đó chứng tỏ anh có duyên với chúng tôi, và điều đó làm anh vui. Trâm nghe tôi nói đây là nhà anh. Nó cũng lấy làm thích thú thốt lên:

- Thiệt hông dạ? Hân ù ơi! Trùng hợp dữ. Đúng là một kỳ sinh nhật khó quên.

Sinh đang lấy cái kính mắt ra soi ngừng tay nhìn chúng tôi rồi quơ ngón tay chỉ:

- Nay sinh nhật ai? Em hay nhỏ ù này?

Vừa nghe đụng chạm tới nỗi đau “muốn ốm mà không nổi”. Tôi liền cáu tiết:

- Ừ. Em ù thì sao? Em nói cho thầy biết là ông bà ta xưa nói “Ù đẹp. Ốm cao sang. Lùn quí phái” đấy nhé. Em hội đủ hai yếu tố rồi. Thầy không thấy vậy là quý sao?

Nghe tôi nói xong Trâm liền phá lên cười như súng liên thanh:

- Ha ha ha ha ha... phải tội với ông bà mất thôi. Đừng phạt bạn con. Nó nói thiệt tình. Làng nước ơi!!

Sinh cũng bụm miệng lại phì cười nhưng rồi anh nghiêm mặt lấy tay gõ đầu tôi:

- Ông bà nào giờ sống lại, nghe em nói cũng phải ngã xuống chết lần nữa. Sao không nói với tôi nay là sinh nhật em?

- Thầy có phải là bạn em đâu mà em nói. Thầy nhiều “mối” lắm. Hơi đâu nhớ em. - Tôi khoanh tay nhếch môi thả một câu hơi chua lè vì vẫn còn tức chuyện bị anh chọc là ù.

Vừa dứt lời thì lập tức một cái cốc nữa giáng xuống đầu tôi kèm theo cái nhíu mày:

- Dám ăn nói thế hả? Tôi ký lủng sọ bây giờ. Ù thì tôi nói ù. Em dám nói em không có ù không?

Qua lời nói tôi thấy Sinh vẫn tiếp tục châm chọc, tôi nhận ra là dạo này anh rất thích chọc dai tôi... Ba chúng tôi, một kẻ thì cười, người chọc, kẻ lại nhảy đong đỏng lên. Cái màn giỡn hớt này đã tạo một không khí rất vui vẻ, sôi nổi. Điều đó làm Andrew chú ý. Tôi không biết là anh ta đã chú ý mình từ lúc tôi đánh rơi cái bill tính tiền khi thấy Sinh.

Trong lúc đang giỡn hớt, tôi vô tình đưa mắt nhìn vào quầy bắt gặp cái nhìn của Andrew. Một tay anh ta đong đưa cái khăn, một tay chống cằm tựa vào quầy. Andrew đang ngắm nhìn tôi với ánh mắt xanh biếc, long lanh pha chút dữ tợn kì lạ. Khi biết tôi đã thấy cái nhìn đó, anh ta liền mỉm cười để đánh lạc hướng. Cái nhìn đó làm tim tôi đánh thụp một cái. Tôi bối rối quay ra tiếp tục câu chuyện đang bỏ dở với Sinh và Trâm. Tôi bỗng thấy nổi gai ốc... Tự dưng tôi thấy anh ta thấy ghê... Tôi biết cái nhìn đó... đó là một cái nhìn ghen ghét. Và cái nụ cười đầy hàm ý đó nữa... Tôi lại linh cảm là có vận xui sẽ tới... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro