ĐIỀU BẤT NGỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Y hẹn, đúng bảy giờ tôi và Trâm đã có mặt nơi cổng hội chợ. Thầy Lâm thấy chúng tôi đã đưa tay vẫy:

- Đằng này nè.

Tôi và Trâm vui vẻ đi tới:

- Thầy tới hồi nào vậy? Thầy chờ tụi em lâu không? Thầy ơi, đây là bạn thân của em nè. Trâm, mày cũng biết thầy Lâm rồi chứ hả?

Trâm lập tức gật đầu chào thầy:

- Dạ, chào thầy. Em nghe Hân nói về thầy nhiều rồi giờ mới gặp.

Thầy Lâm liền lên giọng rồi giả vờ lườm tôi rồi nhìn Trâm hỏi:

- Nó nói nhiều về tui hả? Thiệt không? Chắc toàn nói xấu không chứ gì?

- Dạ! - Trâm cười gãi đầu trêu đùa. - Không hẳn. Nói xấu thì ít mà nói tốt thì nhiều.

Thầy lập tức quay ngoắt qua tôi đưa tay nhéo đùa tai tôi:

- Dám nói xấu tui. Em nói gì hả? Có lòng tốt dẫn em đi hội chợ phí quá đi.

Tôi giả vờ xụ mặt:

- Đau quá. Sao thầy toàn khoái nhéo tai em thế? - Rồi tôi ngó nghiêng hỏi thầy:

- Thầy nói hôm nay dẫn bạn đi mà. Em có thấy ai đâu?

- À, “hắn” đi gửi xe. Chắc là đông quá nên ra trễ đấy. Chờ chút. - Thầy Lâm nhìn chúng tôi cười bí hiểm.

 Tôi và Trâm nhìn nhau rồi lại nhìn thầy khó hiểu, nụ cười của thầy Lâm làm tôi nổi hứng tò mò. Thầy Lâm bảo chúng tôi đợi chút rồi lại trở vào chỗ để xe để kêu người ấy ra. Khoảng mươi mười lăm phút sau thì thầy Lâm trở ra. Thầy kéo tay tôi và Trâm:

- Ra tui giới thiệu bạn tui nè.

Chúng tôi lót tót theo chân thầy, vừa đi tôi vừa tôi vừa đùa cợt Trâm: “Nghe quảng cáo dữ lắm giờ mới gặp à nhe.”. Vì lo quay qua quay lại, tôi đụng vào người ấy cái cốp.

- Ouhh! - Tôi đưa tay ôm mũi và nhìn lên. Ô! Sao Sinh lại có mặt ở đây? Tôi ngạc nhiên hết xiết. Anh nhìn tôi hỏi:

- Có sao không? Đi mà để mắt mũi ở đâu vậy? Đưa tôi coi.

Anh cúi xuống săm soi vào khuôn mặt tôi, hôm nay anh không đeo mắt kiếng (hay là đeo kiếng sát tròng?) Đôi mắt đẹp mất hồn! Tim tôi lại nhảy Lambada.

Tôi chợt đỏ ửng mặt đẩy anh ra và kéo tay Trâm quay hướng khác trong khi nó đang luýnh quýnh chào anh:

- U... ơ... Chào thầy ạ, em Trâm là bạn thân của Hân... Mày kéo tao đi đâu vậy?

Tôi lôi Trâm đi cũng khoảng mười thước và không hề quay đầu lại. Tôi nghe tiếng thầy Lâm cười khúc khích phía sau:

- Này, đi nhanh thế, chờ tụi tui với.

Bị tôi lôi đi xềnh xệch như vậy Trâm cũng buồn cười:

- Mày sao vậy? Có Sinh đó, mày thích Sinh cơ mà. Đi chậm lại đi.

Thích thì có thích thật đấy nhưng sao thấy ngại quá chẳng biết nói gì, nên tôi cứ lôi Trâm lầm lũi đi. Cứ thế nguyên chặng đường đầu, kẻ đi trước người đi sau trông buồn cười đến ngất ngư. Cả một hội chợ rộng lớn, tôi ghé chỗ này ra chỗ nọ liên tục, báo hại làm Sinh và Lâm theo đứt hơi. Sau một lúc đi vòng quanh hội chợ mệt lử. Vì thấm mệt, và nổi giận với tính hay cả thẹn của tôi, thầy Lâm nổi quạu:

- Ê, em định bắt tụi tui tháp tùng theo em đi hết đêm luôn chắc? Đi chỗ nào đi một chỗ thôi, quẹo tùm lum.

- Em cũng đâu có muốn đâu, đi ở đây có gì hay. Toàn là gì đâu không hà. - Tôi cũng không vừa quay lại càu nhàu.

Sinh thì có vẻ là người dễ chịu nhất đám vì tôi không nghe anh phàn nàn gì cả. Còn Trâm suốt buổi hết láu táu với thầy Lâm lại quay qua cười tôi, giá mà tôi có tâm trạng thoải mái bằng nửa nó thôi thì hay. Chung quy, buổi đi chơi hội chợ này không hấp dẫn lắm chỉ vì "ông già" đó làm tôi mắc cỡ.

Sau khi đi lung tung chán chê mà chả có gì, Lâm gợi ý:

- Thôi, đi hoài mà chả có gì. Chúng ta đi vào café Book uống đi. Ở đó có nhiều sách hay lắm đó.

Một ý hay nhỉ, chúng tôi đều giơ tay đồng tình. Thế là một đường thẳng tắp, chúng tôi ra café Book đường Nguyễn Huệ.

Wow! Một quán café rất dễ thương, ấm cúng, ánh đèn vàng nhàn nhạt trên đầu. Máy lạnh phả mát rượi và tiếng nhạc êm dịu, mấy ly café bốc khói nghi ngút ở bàn bên cạnh và một đống sách ngoại văn lẫn nội văn trên kệ. Nội nhìn thôi cũng chóng mặt rồi. Vừa ngồi xuống thì Lâm đã "rủ" bạn tôi ra quầy chọn café bỏ tôi và Sinh ngồi lại bàn (cái cớ rất hay nhỉ) Anh chống cằm nhìn tôi mỉm cười:

- Hôm nay ít nói quá ha. Hiền dữ ta? Chưa bao giờ thấy em dễ thương như hôm nay.

Tôi cầm ly trà uống liếc chỗ khác, thẹn đỏ mặt, buông thõng một câu trêu tức anh cho đỡ căng thẳng:

- Em dễ thương lâu rồi. Chỉ có thầy là hôm nay bất ngờ thôi, hiền quá, lại tỏ ra rất ga lăng nữa. Thầy hôm nay bị ai nhập rồi à? Lại tán tỉnh em. Lộ liễu thật."

Anh vẫn mỉm cười, ung dung đưa ly trà lên miệng nhấp:

- Vớ vẩn, tôi khen em dễ thương vì hôm nay em không nhảy đong đỏng lên như mọi khi. Tán tỉnh em hả? Đợi đi, khi nào lớn lên một chút hẵng hay. Tôi không thích tán tỉnh con nít.

Tôi giận điên người, dám xỏ xiên tôi thế à, đợi đấy tôi sẽ cho biết tay. Vừa lúc đó thầy Lâm và Trâm đã trở lại, hai người trên tay cả đống sách, thầy Lâm bảo:

- Nãy giờ nói chuyện gì vui vậy? Coi sách nè, toàn cuốn hay thôi. Vừa nói thầy vừa thảy lên bàn một cộc sách cho tôi, Trâm nhìn tôi nói:

- Có gì không hiểu mày chỉ tao nha. Sách ngoại văn nè, tao đọc thử cho biết. Mày giỏi tiếng Anh nên tao yên tâm. Với lại có mấy thầy ở đây nữa. Có gì hỏi luôn.

Tôi nhe răng cười với nó một cách tự mãn, mình giỏi thiệt chứ bộ. Lúc đó anh bồi bưng ra hai ly café và hai ly nước cam đặt lên bàn. Sau khi lấy một cuốn sách lật ra để trên bàn gác tay đọc, rồi lấy tay giở phiên cà phê ra quậy đường, Sinh nhướn mày khẽ nhìn tôi tinh quái chép miệng:

- Giỏi mà bị một bài chép phạt, quên dấu chấm cuối câu và một điểm F. Ai vậy ta?

Tôi tức nghẹn họng... và cũng hơi quê với Trâm mặc dù nó đã biết hết những chuyện này, còn thầy Lâm thì cố nhịn cười đưa tay khuấy cốc cà phê nghi ngút khói. Lúc này đầu óc đâu mà đọc sách, nhìn cái mặt thản nhiên của Sinh tôi tức hộc máu. Hôm nay, tôi yếu ớt tới nỗi không đáp trả lại được một câu. Tôi đóng sầm cuốn sách trước mặt lại để qua một bên với tay lấy cuốn khác. Chợt ngay tầm mắt, tôi thấy cuốn “Lồng đèn đỏ treo cao", tôi đã xem phim và thấy nó rất hay. Tôi thường nghe mẹ nói khi một tác phẩm được dựng thành phim, phim hay thì chắc chắn cuốn truyện đọc sẽ rất lôi cuốn. Tôi cầm cuốn sách lên hoan hỉ:

- Trâm này, cái này tao coi phim rồi. Nhưng chưa coi sách bao giờ. Chắc chắn nó sẽ hay lắm.

Rồi tôi lật đật mở cuốn sách ra. Nghe tôi nói, vừa lúc đó Sinh và Lâm ngẩng lên cùng một lượt, Sinh đưa tay giật phăng cuốn sách tôi đang đọc và đứng lên cất vào giá cao. Trâm cũng tròn mắt trước hành động này. Tôi miệng chữ Ô, mắt chữ O ré lên:

- Thầy làm gì vậy? Đến sách mà cũng không cho em đọc là sao? Thầy quỷ dữ... độc tài...

 Lâm thở phào ngồi xuống, Sinh với tay lấy một cuốn sách khác đưa cho tôi bảo: - Cái đó không phải cho con nít. Em nên đọc cái này.

 Tôi cầm cuốn sách đọc dòng tít và nhăn mặt:

- “Hoàng tử bé”. Cái này em đọc hết rồi. Đưa cho em cuốn kia. Không thích đâu.

Mặc kệ cho tôi càu nhàu, anh thản nhiên ngồi xuống khuấy cà phê và đọc tiếp trang sách còn dở dang. Tôi ngồi đó, mặt xụ xuống một đống, đưa tay lật hết trang này đến trang kia của quyển sách một cách thô bạo: "Xoạch, xoạch". Cứ hai ba lần như vậy, Sinh chịu hết nổi, nổi quạu:

- Em có thôi đi không? Tôi làm như vậy là để bảo vệ “tâm hồn đen tối” của em không bị vấy bẩn đấy.

- Hả? - Tôi và Trâm tròn mắt nhìn anh còn Lâm thì ôm bụng cười như điên:

- Ha ha ha...

Trâm ngơ ngác nhìn anh hỏi:

- Sao thầy lại nói vậy? Tâm hồn đen tối là vấy bẩn mất rồi, còn đâu mà bảo vệ ạ?

- Cái này Trâm không hiểu đâu. Tôi nói thế là vì... - Sinh gãi đầu. Anh rất lúng túng vì không thể nào giải thích cho Trâm về cái sự ví von của anh về cái "tâm hồn đen tối" của tôi là như thế nào. Chỉ có Lâm là ngồi vừa đập bàn vừa cười, cười đã đời thầy ngẩng lên thì thào nhỏ nhỏ vào tai Trâm.

Tức thì nó cũng phá lên cười chỉ có tôi là vẫn chưa hiểu gì. Tôi gặng hỏi mãi mà nó không nói chỉ trả lời:

- Muốn gì thì hỏi thầy Sinh ấy. Tao không nói đâu. (Sau này Sinh bảo lại cho tôi biết sở dĩ anh nói thế là vì ở cái tuổi “ăn chưa no lo chưa tới” mà biết yêu, biết ghen như tôi thì cũng đã đen tối đi phần nào rồi chẳng còn ngây thơ nữa đâu). Rồi mọi người lại chúi mũi nói chuyện, xem sách uống café. Lâu lâu, Trâm không hiểu quay qua hỏi tôi, tôi lại "bán cái" qua bên kia cũng không quên càu nhàu chuyện "Lồng đèn đỏ treo cao". Sinh tức mình lắm, anh liền đứng lên lấy cuốn sách lật mấy trang rồi đưa qua cho tôi bảo:

- Đọc đi, tôi mệt lắm rồi đó.

 Thầy Lâm vội đưa tay định giật lại cuốn sách thì bị Sinh ngăn lại:

- Cứ để nó đọc cho vừa lòng đi.

Tôi cầm lấy cuốn sách đọc lướt qua vài dòng, tôi lập tức xám mặt đóng sách lại thảy qua chỗ anh trở lại. Tôi ngượng chín mặt, còn anh thì hầm hầm:

- Vừa lòng chưa? Cất được rồi đó chứ?

 Tôi gật gật đầu không chút phản đối lại còn ngoan ngoãn ngồi đọc tiếp cuốn "Hoàng tử bé " không dám hó hé một câu... Chốc chốc Sinh lại ném tia mắt qua tôi rồi tủm tỉm cười hỏi:

- Em đã đọc thấy gì trong "Lồng đèn đỏ treo cao" thế?

Tôi nuốt nước bọt đỏ mặt tía tai giơ cuốn “Hoàng tử bé” cao hơn để hòng che đi khuôn mặt mình. Sinh thật dã man, cố tình trêu tôi. Giờ mà có cái lỗ tôi leo xuống trốn ngay. Con Trâm cũng ghé tai tôi hỏi:

- Mày đọc gì trong cuốn hồi nãy mà giờ ngoan dữ vậy? Chuyện ma hả?

- Còn hơn... ma nữa... đó là tiểu thuyết... sex... toàn tập. - Tôi lắc đầu quầy quậy, ấp úng. Trâm giật mình.

- Hả? Ghê quá.

 Đang xem sách và bàn tán say mê với Sinh và Lâm thì Trâm hích tay tôi:

- Nhìn kìa, đối diện xéo tay trái với bàn mình... - Vừa nghe nó nói tôi lập tức ngẩng lên nhin theo. Wow! Có hai anh chàng Tây cực kì dễ thương và rất xì-tai (style) đang trò chuyện với nhau. Bọn họ, một người tóc vàng xoăn dài và tóc nâu đinh ăn mặc thể thao. Quần lửng, chân mang giày thể thao, áo thun tay cộc bó sát phô ra một thân thể rất khỏe mạnh, cường tráng. Người đâu mà đẹp quá xá. Tôi quay lại nhìn Trâm và cười, nó cũng cười nháy mắt:

- Style quá hen. Ấn tượng thiệt. Tao thích anh tóc nâu trông sport dễ sợ.

 Tôi cũng gật gù, xoắn đuôi tóc:

- Ừ, sport ghê. Tao thích anh tóc vàng hơn, vừa mạnh mẽ vừa lãng mạn. Cute!

Thế là “hai anh chàng Tây” này đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của tôi và Trâm, chúng tôi bàn tán tự nhiên đến mức quên phắt cả Sinh và Lâm đang ngồi ở đây. Sinh và Lâm ngẩn người ra hết nhìn chúng tôi rồi lại nhìn bàn đằng kia. Dĩ nhiên Sinh là người lên tiếng càu nhàu trước tiên, anh xua tay:

- Đằng đó thì có gì hay đâu. Lo đọc cho hết sách đi. - Nói xong, anh bắt ghế ngả người qua hướng tôi đang nhìn, cố tình che không cho tôi nhìn nữa. Nhưng tôi cũng cố rướn người lên nhìn cho bằng được, tôi ngả hướng nào Sinh che theo hướng đó. Do không nhìn được một tí gì, tôi cáu lên với anh:

- Em đề nghị thầy xê ra cho em xem.

Sinh cũng quạt lại:

- Tui đề nghị em đàng hoàng lại coi. Bộ em chưa thấy con trai Tây bao giờ sao? Tụi nó cũng là người như tôi với em. Chứ có gì mà coi. Con nít con nôi mới tí tuổi đầu...

- Kệ em. Em yêu thích cái đẹp thì em nhìn. Luật pháp không cấm. Nào thầy có thể tránh ra không? Đừng cản tầm nhìn của em. - Tôi cũng chẳng vừa đáp trả.

Lâm thì nhìn chúng tôi cố nín cười bồi một câu:

- Còn tui. Tui đề nghị hai người im lặng. Ồn ào quá. Cứ như vợ chồng già cãi nhau vậy.

Nghe vậy Lâm nói vậy, Trâm cười lăn ra bàn. Còn tôi và Sinh thì đỏ mặt một lượt. Cái ông thầy Lâm này, chọc ghẹo gì kì vậy. Chúng tôi ai nấy đều làm bộ đánh trống lảng lật sách ra coi tiếp. Thấy thái độ lúng túng của chúng tôi. Trâm và Lâm cùng phá lên cười ngặt nghẽo. Tôi giở sách lên che mặt quay qua Trâm sửng cồ với nó:

- Tao không thấy có gì vui ở đây cả.

- Sao lại không? Vui quá đi chứ. Mày muốn nổi sùng thì kiện thầy Lâm kìa. Tao vô tội mà. - Trâm tủm tỉm cười, thản nhiên lật một trang sách khác. Tôi nguýt nó một cái dài rồi bỏ sách xuống nhìn qua thầy Lâm nhếch mép lên cười đến tận mang tai rồi ngay lập tức làm mặt dỗi. Lâm nhìn tôi ho hắng đưa tay lên sửa cổ áo coi như không có gì xảy ra. Sinh thì đưa tay e hèm mấy tiếng vươn vai:

- Chà thoải mái quá. Lâu lắm mới thoải mái như vậy. - Rồi anh đưa tay nhìn đồng hồ: - Mới đó mười giờ rồi. Về thôi nào. Mốt đi tiếp...

Sau khi tính tiền chúng tôi kéo nhau về. Sinh và Lâm đều không ngại ngần hộ tống tôi và Trâm về đến tận nhà rất chu đáo... Buổi đi chơi đó là kỉ niệm rất đẹp mà tôi không bao giờ quên, nhưng kỉ niệm đẹp quá thì lúc nhớ lại cảm thấy buồn buồn vì cái thời trẻ dại đó sao mà vui quá, vô tư quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro