MỘT BUỔI XEM PHIM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi cái vèo lại đến thứ tư, con bé My gặp tôi với vẻ mặt vô cùng hí hửng. Nó lôi tôi lại tường thuật lại cái vụ đi xem phim với Sinh hôm chủ nhật. Tôi nghe nó nói mà giống như bị hàng ngàn mũi kim đâm, khó chịu đến gai người. Nó kể với một giọng hào hứng, nũng nịu quá đáng:

- Chùi ui! Thầy đó đi xem phim với em hôm chủ nhật nha. Thầy ga lăng, mua cho em bắp rang, cầm vé giùm em, kéo ghế xuống cho em ngồi. Chi tiết phim có gì em không hiểu, thầy giải thích cho em luôn. Thầy hổng cho em coi phim kinh dị, tình cảm. Thầy bảo em còn nhỏ coi mấy phim đó hư người nên tụi em đi coi phim viễn tưởng thần thoại Ôi! Thầy dễ thương quá đi, em thích thầy mất rồi chị ơi.

Tôi nghe nó nói mà cục tức bắt đầu trào lên cổ họng. Ấy là cái vé của tôi. Nhờ cái vé của tôi nó mới sung sướng thế. Tôi quay qua nó hơi trợn mắt, nhướn lông mày nhếch mép cười nửa môi trên làm ra vẻ khâm phục:

- Sướng rồi gì nữa. Định đền ơn đây cái gì?

Con bé đập tay lên trán:

- Ừ ha! Chị mà không nhắc tí nữa là em quên đó. Nè... cho chị cái đĩa CD nhạc quốc tế tuyển chọn với hộp son Oriflame nè...

Tôi miễn cưỡng nhận quà từ tay nó mà trong lòng không vui một chút nào. “Ba cái đồ quỷ này, nhạc toàn mấy bài nghe rồi, còn son thì tô bậy tô bạ, dị ứng chết.” - Tôi nghĩ thầm. Tuy vậy, tôi cũng ậm ừ cầm và ngỏ lời cám ơn nó. Một chốc về, bà sẽ kiếm đứa bạn nào đó tống tiễn cái đám này để chi chật nhà, nhất định là thế!

Sinh vào, bắt đầu dạy, theo thói quen anh kêu tôi lên bảng sửa bài rồi cho cả lớp ngồi tự học bài luyện nói mới. Thỉnh thoảng, anh lại cười với bé My và nói với nó đêm qua rất vui. Anh lại nhìn tôi để xem tôi có liếc có lườm hay lại nhảy đong đỏng đòi xen vào nói chuyện hay không. Hứ! Ai thèm, tôi đâu có rảnh đến cỡ vậy. Thế là mặc hai người đó nói chuyện gì thì nói, tôi cắm cái Ipod vào tai và chăm chú đọc mấy câu chuyện vui trong sách luyện dịch thuật. Chốc chốc, tôi lại phá lên cười khúc khích một mình. Sinh cũng ngạc nhiên vì bình thường thấy anh lại gần bắt chuyện với con bé My thể nào tôi cũng sáp tới ngay sau đó, nhưng nay tôi “quăng luôn cục lơ” cũng lấy làm lạ.

Nói chuyện được một lúc Sinh lấy cớ là con bé My phải ôn bài với một chị cùng bàn, anh có việc muốn hỏi tôi. Anh tiến tới chỗ tôi, chống tay vào thành bàn, lấy một tay tháo một bên headphone của tôi hỏi:

- Đang đọc gì mà vui vậy?

Tôi chả thèm ngẩng lên, đáp cộc lốc:

- Sách!

- Ai mà không biết là đọc sách, nhìn cũng thấy rồi. Mà đọc cái gì trong sách? - Anh cúi thấp hơn nữa hừ giọng.

 Tôi tiếp một cách nhẹ nhàng:

- “Truyện cười tiếng Anh”. Em nói rồi, đừng hỏi nữa đó. Để cho em yên tĩnh một chút đi. Bé My kêu kìa...

Anh vẫn cố nán lại, kiếm chuyện:

- Bé My đâu có kêu đâu. Sao hôm nay ngoan quá vậy? Không thấy nhảy đong đỏng như mấy bữa trước. Em ngoan giống vầy trông dễ thương hơn nhiều. Con gái phải vậy, dữ quá mốt ế chồng à.

 Định chọc tức tôi nữa hả? Còn lâu nhé, âm mưu thất bại rồi. Tôi lấy lại cái headphone từ tay anh cắm vào tai rồi nói:

- Chuyện tới mười mấy năm sau lận, mốt thiếu gì con trai thích con gái tính như em. Không có thì sống độc thân, không tới lượt thầy lo đâu. Giờ cho em yên tĩnh chút đi... Em chả tập trung được gì hết, đang đọc hay mà...

Nói rồi tôi lấy tay đẩy tay anh ra khỏi thành bàn như ý xua đuổi, Sinh tức tối chỉ buông được một tiếng:

- Em...

- Dạ, sao hả thầy?

Anh không nói gì nữa bực mình bỏ lên bàn ngồi. Đúng lúc đó chuông báo hết giờ. Tôi uể oải vươn vai đeo cặp định vọt về thì Sinh gọi, tôi giả vờ như không nghe ngoan cố bước ra khỏi lớp. Sinh đứng lên hắng giọng:

- Đứng lại! Nghe không? Em mà bước thêm một bước nào nữa là tôi xách tai em vào đây đó. Tôi nói là tôi làm chứ không dễ năn nỉ như thầy Lâm của em đâu.

- Em không nghe thầy kêu, do lớp ồn quá mà. Có chuyện gì không thầy?

- Tất nhiên là có tôi mới kêu em. Cho em cái vé coi phim đây. - Nói rồi anh chìa cái vé cho tôi. Tôi nhận cái vé rồi nhìn anh mắt mở to, giọng trầm trồ một cách cố tình: Sao hôm nay thầy tốt thế ạ? Ai đã làm thầy thay đổi vậy? Em không thể tin được là hôm nay thầy tốt với em như thế này. Oh, my godness! Chuyện gì xảy ra với thầy vậy?

- Em muốn gây sự phải không? - Sinh tháo mắt kiếng ra, cầm cái cặp quăng luôn xuống bàn, xắn tay áo lên tức tối.

Sau câu nói, tôi “bị” lãnh trọn nguyên cú ký đầu của anh. Tuy anh ký đầu tôi không đau miếng nào, (anh làm theo kiểu “giơ cao đánh khẽ ấy mà”) tôi vẫn cố tình tru tréo lên:

- Đau quá à! Sao lúc nào thầy cũng khoái ký đầu em thế?

- Em đang làm chuyện quá đáng đấy. Tôi ký nhẹ hều mà em la bài hãi lên là sao?

Tôi cười đưa tay lên bụm miệng cười hì hì:

- Phải la lên để tố cáo thầy chứ.

- Hay nhỉ. Em làm như em hiền lắm vậy đó. Không có lửa thì sao có khói. - Rồi anh đưa tay lấy chiếc cặp trên bàn giáo viên xuống đi ra phía cửa nơi tôi đang đứng. Đi ngang, anh bảo tôi:

- Em đứng gần hơn. Tắt quạt, tắt đèn giùm tôi đi.

Tôi bèn với tay lên cầu dao điện để tắt thì một con nhện lớn ở đâu bò xuống gần chỗ tôi, tôi hét lên một tiếng hãi hùng:

- Á... a... a! Con nhện... - Rồi quay qua ôm chầm lấy Sinh. Anh bất ngờ lúng túng một lúc rồi anh nhẹ nhàng lấy cuốn tập trong cặp dích con nhện ra xa rồi gỡ từ tốn gỡ tay tôi ra:

- Nó đi rồi. Buông ra được chưa?

 Tôi đỏ mặt bẽn lẽn buông anh ra ngượng nghịu. Mắc cỡ chết mất. Con nhện đáng ghét! Nó làm tôi sợ hết hồn. Sau khi hoàn hồn, tôi nhớ lại ban nãy khuôn ngực của anh thật tuyệt. Một khuôn ngực vạm vỡ rắn chắc, tôi áp má vào mà nghe ấm nóng. Tôi lại nghe cả tiếng đập của trái tim anh nữa. Tôi không biết phải diễn tả như thế nào về nhịp đập đó... chỉ cảm thấy nó rất dễ thương... Hơ! Tim tôi tự dưng lại nhảy Lambada rồi... Tôi ngẩng lên nhìn anh cười cười lỏn lẻn:

- Xin lỗi thầy ạ. Tại con nhện...

- Có vậy mà cũng sợ. - Sinh có vẻ cũng hơi mắc cỡ, anh ngó chỗ khác hừ mũi.

Tôi bèn đánh trống lảng gỡ rối cho cả hai:

- Em cũng là con gái mà. Nhân tiện đây, để cảm ơn vì cái vé, thầy đi uống nước với em không? - Nói xong, tôi cầm tay lôi tuột anh xuống căng tin.

Tôi vừa uống nước vừa mê mẩn xuýt xoa cái vé: “Chao ôi! Mơ hoài nay mới được đi coi phim này. “Interview with vampire” muôn năm. Anh nhăn mặt nhíu mày:

- Ba cái phim ma này thì có gì hay? Chẳng có nội dung gì cả lại còn xu hướng đồng tính nữa. Chán phèo.

Tôi cầm ống hút hút ly bơ của mình rồi bảo anh:

- Em đã xem một đoạn trailer trên truyền hình cáp nhà cậu em rồi. Em thấy phim có vẻ rất hay... Với lại có Tom Cruise và Brad Pitt nữa, hai ngôi sao thượng thặng của Hollywood đấy. Vé cho hai người nè, không biết rủ ai đây?

- Em thích Tom Cruise và Brad Pitt à? Đã xem phim nào của tụi nó đóng chưa mà khen dữ vậy? - Anh cầm tách cà phê vừa thổi vừa hỏi, tôi đưa tay lên má nghiêng nghiêng mắt long lanh:

- Chưa ạ. Nhưng mà dòm thấy hai anh ấy đẹp trai quá nên không thể bỏ qua.

Sinh nhướn một bên lông mày lên nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn, xong anh đặt tách cà phê xuống cái cộp:

- Lẽ sống của em là bấy nhiêu đó thôi sao? Em chỉ biết nhìn bên ngoài của sự vật thôi à? Em làm ơn sâu sắc hơn chút đi. Bàn chuyện phim ảnh với em thà nói với đầu gối sướng hơn...

- Chưa chắc là em chỉ nhìn bề ngoài đâu nhé. Thầy chưa biết rõ em mà sao thầy phán thế? - Tôi nhìn anh nghiêng đầu nguýt anh cái dài: - Chán quá à, không biết có ai đi với em không? Hầu hết bạn gái em đều sợ ma hết sao rủ đây. Nghĩ xem rủ ai đây nhỉ?

 Sinh không nói gì, anh rút ra cái điện thoại di động và bấm bấm rồi lẩm nhẩm:

-       Hình như chủ nhật mình rảnh đây.

Tôi đã nghe thấy câu anh lẩm nhẩm, một ý nghĩ tinh nghịch lóe lên trong đầu. Đúng như tôi dự đoán, anh vừa cho đường vào cà phê rồi lại khẽ liếc tôi chờ đợi, tôi vẫn tỉnh bơ. Sinh hết chờ đợi, nhấp cà phê lại đưa mấy ngón tay đập khe khẽ lên bàn, tôi nghe anh nói nho nhỏ: “Xem nào chủ nhật như mình rảnh”. Lần thứ hai tôi cũng vẫn tỉnh bơ, nghe anh lại thì thào lần thứ ba: “Phù... chán quá. Chủ nhật rảnh chẳng biết làm gì.”

Tôi tỉnh bơ hút hết ly bơ của mình và lấy cái vé ra thốt lên:

- À... nghĩ ra rồi...

Lập tức tôi thấy nét mặt có vẻ anh phấn khởi, tôi tiếp:

- Mừng quá... em sẽ rủ Trâm bạn em đi coi phim này. Suýt nữa thì em quên mất nó.

Nét mặt Sinh liền trở nên bí xị và có vẻ quạu quọ, anh cầm tách cà phê lên uống một mạch rồi bảo tôi:

- Xong rồi, đi về... - Anh đứng lên trả luôn cả phần của tôi. Tôi chặn tay anh lại:

- Thầy làm gì vậy? Nay em mời thầy mà.

- Dẹp đi! Con nít lấy đâu ra tiền mà mời... - Sinh giật phắt tay ra khỏi tay tôi không cho tôi trả tiền.

Tôi thấy anh giận dỗi mà phát mắc cười, lúc giận Sinh cũng dễ thương thật đấy. Mà tôi coi bộ chiêu này thật hữu hiệu, Sinh bị tôi “tạt” liên tiếp “hai gáo nước lạnh” bảo sao không giận... Thôi thì “lơ” ổng lần này, hôm sau lại lăn quăn tiếp coi sao. Tôi đi song song anh, cầm tay Sinh lắc:

- Thầy...

- Hở...?

- Cám ơn thầy nha. Thầy không cho em cái vé chắc là em không đi xem được phim này rồi. Bởi vì “con nít lấy đâu ra tiền” mà mua vé mắc thế này mà đi xem ạ. Để em đi xem phim về rồi nhất định em sẽ làm cho thầy món quà để cám ơn nha. Thưa thầy em về.

Rồi tôi tung tăng đi ra chỗ để xe, dắt xe vừa đi vừa hát rất đáng yêu. Sinh giận tím ruột nên trút giận đỡ lên tên giữ xe. Anh gắt giọng khi thấy gã khen tôi hôm nay dễ thương quá: “Tính tiền lẹ lên. Đứng đó mà nhiều chuyện. Trễ rồi”, làm gã líu ríu: “Vâng, thầy đợi chút nhé. Em tính tiền liền đây.”... Tôi đi trước anh mà bụm miệng cười rúc rích. Tình tiền xong, anh rồ xe mất hút không thèm ngoái lại.

Tôi có mặt ở nhà Trâm đúng bốn rưỡi để làm ba việc linh tinh của lũ con gái trước khi ra khỏi nhà như duỗi tóc, trang điểm, sửa soạn quần áo. Khi tôi đang lúi húi chuẩn bị đầu tóc của mình thì Trâm xúng xính bước ra, tôi dòm nó:

- Choa, đẹp ngất ngây, cưng ơi. - Nói xong tôi cười sặc sụa còn Trâm đánh vào vai tôi cái chát. Trâm xinh thật đấy chứ. Da nó bình thường là da bánh mật nhưng khi trang điểm đánh phấn vào thì thành da café sữa. Đã thế hôm nay nó vận cái đầm màu tím xanh nhạt và đeo ruy băng tông xuyệt tông. Màu áo tôn thêm làn da và mái tóc trông nó cực xinh.

Nhiều khi tôi cảm thấy rất ghen tị với Trâm tuy bình thường khi nhìn nó không có gì đặc sắc nhưng khi lên đồ trông nó xinh đến mức bất cứ thằng con trai ở ngoài đường đều phải ngoái lại nhìn. Nhất là nó có một mái tóc đẹp như mơ, bạn không biết tôi rất đau khổ với mái tóc dày như rễ tre của mình. Mỗi lần đi chơi, tôi phải dành ra hơn một tiếng đồng hồ để duỗi cho nó xẹp xuống. Những khi tôi không duỗi tóc thì tóc tôi bung ra như một đống rơm, nên mấy tên anh họ ở nhà hay gọi đùa tôi là: “Nấm lùn di động”. My god T_T! Trâm cười bảo tôi:

- Mày mặc hip hop (bữa đó tôi mặc chiếc áo thun màu nâu sữa có cái nón phía sau và một cái quần jean túi hộp màu xanh đậm) như vậy. Tao mặc nữ tính giống vầy. Đi với nhau có khi nào thiên hạ bảo mình là “một cặp” không?

- Rất tiếc... con tim tao đã thuộc về Sinh. Mày muốn cũng không được đâu. - Tôi mỉm cười chớp mắt.

- Tội nghiệp ổng! Lấy con tim của mày về rồi ổng sẽ thấy “trai” trong tim mày rớt ra lịch bịch. Khiếp, nào là Lam Trường nè, Lâm Chí Dĩnh, ca sĩ Kavana, Châu Du Dân, thủ môn Casilas, Michael Owen nè... cả mấy thằng hotboy trong trường mình nữa. Sao mày chứa dữ vậy? - Trâm quay sang trâm chọc tôi.

- Tao yêu cái đẹp mà. Đó là chưa kể mấy chục anh người mẫu nổi tiếng mà tao sưu tập để làm Photoshop nữa...

Trâm đưa tay lên trời lắc lắc đầu:

- Mẹ ơi! Tim con này hổng thua gì ổ cứng máy tính. Thôi lẹ lên rồi đi. Coi chừng trễ.

Chiếc xe của chúng tôi bon bon trên đường thẳng tiến đến rạp chiếu phim Cinebox Lý Chính Thắng. Rạp hôm nay đông kinh người. Phải rồi, chủ nhật mà. Loay hoay mãi chúng tôi mới tìm ra chỗ gửi xe. Khi đang dắt xe vào bãi, có một anh chàng lướt qua chỗ tôi. Cái cách ăn mặc lẫn dáng vóc của anh ta làm cho tôi phải chú ý, rất khỏe khoắn và xì tai.

Anh chàng diện áo trong một chiếc thun tay lỡ màu xanh rêu nhạt có sọc trắng hai bên hông phối với quần ka ki xám lửng. Bên ngoài, anh ta khoác chiếc áo sơ mi màu xanh lơ xắn tận khuỷu, và dưới chân thì mang đôi giày thể thao Nike màu đen. Tôi không nhìn rõ mặt anh ta được, anh ta đội nón lưỡi trai sùm sụp lại còn đi rất nhanh. Tôi chỉ thấy chiếc cằm vuông vuông, thon thon cùng cái miệng rất đẹp, nên tôi đoán anh ta cũng khá đẹp trai. Tôi huých tay Trâm để chỉ cho nó thấy, nó cũng gật gù:

- Hắn style quá. Đẹp giống mấy thằng Tây hôm bữa ghê.

- Ừ! Lát mà “đụng độ” được ảnh. Hề hề, tao sẽ cúng ông địa nguyên chén chè trôi nước.

- Cái đồ... mê trai...

- Bậy à, đâu phải trai nào tao cũng mê. Phải đẹp trai, tánh dễ thương tao mới mê. Sinh là một ví dụ. - Tôi le lưỡi chọc nó.

- Mày lăng nhăng. Cũng hên cho Sinh là ổng chưa yêu mày. Ai yêu mày chắc đau đầu kinh niên quá. - Trâm bĩu môi rồi khoác tay tôi kéo vào chỗ soát vé, còn tôi thì cười hềnh hệch cãi tiếp:

- Tao đa tình chứ đâu có lăng nhăng. Thông cảm đi, dân yêu cái đẹp nó vậy đó. Khà khà.

Trong khi đi lên cầu thang vào cửa rạp, Trâm làm rớt mắt kiếng, tôi cúi xuống lượm giùm nó và mắt tôi sáng rực lên khi phát hiện một tờ xanh năm chục ngàn. Tôi nhặt lên và reo ầm với Trâm:

- Ê coi nè. Tao lượm được tiền đây. Phen này ấm rồi nhá.

- Làm gì dữ vậy? Mày cũng đâu có nghèo đâu, tiền làm hình bán cho cái bọn trong trường mình mày cũng kiếm được mấy trăm còn gì. Việc gì phải mừng thế?

- Lượm được tiền là hên lắm. Đâu phải ai có diễm phúc lượm tiền hằng ngày đâu. Một lát tao với mày ăn kem... he he he - Tôi nhét tờ tiền vào trong bóp và phân bua với nó. Tôi vừa dứt lời thì nghe tiếng cười rúc rích đằng sau, tôi quay lại thì ra là anh chàng mũ lưỡi trai. Hắn cười cái gì? Tên này lạ thật...

Rạp chiếu phim tối như hũ nút, anh soát vé chiếu đèn pin giúp tìm chỗ cho chúng tôi. Cuối cùng thì cũng đã vào tới đây, mệt đứt hơi với trò chen lấn lúc gửi xe. Chợt tôi thấy cái nón lưỡi trai quen thuộc ngồi ở hàng ghế trước tôi. Tôi nhìn quanh quất nguyên rạp, chẳng ai đội nón cả. Tôi tự nhủ “Ăn bận nổi mà còn làm chuyện khác người nữa.” Thôi kệ thông cảm, ý thích mỗi người khác nhau mà.

Buổi chiếu phim bắt đầu, bộ phim “Inteview with vampire” mà tôi ao ước coi từ lâu nay hiển hiện trước mắt. Chao ôi! Tom Cuise và Brad Pitt diễn rất hay mà lại còn đẹp trai nữa, tôi chết vì phim này mất thôi, quá tuyệt. Đến đoạn gây cấn lâu lâu tôi lại nghe tiếng thảng thốt của cô nàng nào đó nói với người yêu: “Anh ơi. Ma cà rồng em sợ quá!”. Trâm cũng dụi mặt vào vai tôi vì mấy cảnh máu me đáng sợ hãi, nó thì thào với tôi:

- Tao sợ thằng Lestat này quá. Nó ác thế. Lại còn pê đê nữa.

Nghe nó nói tôi mỉm cười:

- Còn tao lại rất thích gã ma cà rồng này, cái phong thái của gã rất hay. Lestat không phải là pê đê, gã xuất phát từ diễn viên kịch ra, nên có máu nghệ sĩ, yêu thích cái đẹp. Mà người đẹp trai như Louis thì hắn tất nhiên không thể bỏ qua. Ngoài ra hắn rất đáng thương, hắn thích Louis vì hắn tìm thấy hình ảnh của tên bạn thân Nicholas... Và còn nữa, gã không cho Louis và Claudia ra đi vì gã sợ cô đơn. Gã đã nếm trải mùi vị cô đơn khủng khiếp suốt hai trăm năm, khi sư phụ gã chán cái kiếp sống bất tử đã tự tử. Ông ta bỏ gã lại một mình mà không hướng dẫn gã phải tồn tại trong thế giới bóng tối ra sao. Do vậy, hắn phải sống độc ác để bảo vệ mình khỏi những con ma khác. Hắn đâu có ác và ích kỉ như Amarnd. Hắn yêu Louis và luôn làm anh ta vui lòng. Mày không thấy hắn biết Louis yêu Claudia, hắn không những không để cô bé chết mà còn cho cô bé cuộc sống của ma cà rồng để bầu bạn cùng Louis sao?

Trâm tròn mắt nhìn tôi:

- Mày chưa coi phim này sao kể vanh vách vậy?

- Tao đọc truyện này rồi. Bản tiếng Anh cơ. Chuyện này nằm trong chùm truyện “Chronicles of Vampire của Anna Rice”, một văn sĩ nổi tiếng của Mỹ.

- Ra là vậy. Hân dữ quá ta... khâm phục khâm phục. Mày còn biết tới vậy nữa. Lâu lâu mày làm tao bất ngờ đó. - Trâm đưa tay giơ số một và trầm trồ... Lúc ấy tôi nghe nó khen mà sướng nở mũi...

Được một lát, Trâm quay qua nhìn tôi:

- Tom Cruise cũng đẹp, nhưng lùn quá. Brad Pitt đẹp hơn. Tao thích Brad Pitt hơn.

- Mắt với miệng Tom Cruise cực đẹp. Mà tao thích nhất cái lùn của nó. Nó lùn giống Sinh, hí hí hí.

Trâm nghe vậy cũng cười nắc nẻ. Chợt chúng tôi giật bắn mình vì tiếng e hèm thiệt lớn nơi tên mũ lưỡi trai đang ngồi. Cái tên vô duyên. Làm hết hồn. Chúng tôi lại tiếp tục xem phim và bàn bạc. Trâm chỉ trỏ lên màn ảnh bảo tôi:

- Tom Cruise ít nhất cũng mét bảy đó. Vậy suy ra Sinh đâu có lùn.

 - Lùn xịt. Đàn ông mét bảy đối với tao vậy là lùn đó. Cao phải là mét tám kia. Nhưng tao thích mét bảy hơn. Mấy thằng mét tám tao mà bồ với tụi nó thì mỗi lần hôn phải đứng lên bàn à?

Trâm đập tay vào thành ghế và cười hắc hắc. Ở trên hàng ghế trước tôi cũng thấy tên mũ lưỡi trai sửa lại cái nón, vai hắn run run. Tôi đoán hắn cũng đang cười như điên trên trển. Lạ nhỉ sao hắn để ý từng cử động, lời nói của tôi vậy? Trấn tĩnh sau trận cười, Trâm bảo tôi:

- Sao cái gì mày cũng lôi Sinh vào vậy. Tha cho ổng đi. Coi bộ mày yêu Sinh đắm đuối rồi đó.

- Biết sao không? Sinh lùn vậy đứng với tao chụp hình cưới xứng rồi. - Vừa dứt lời, chúng tôi nghe tràng ho sặc sụa dãy ghế trên, chả ai khác ngoài cái gã mũ lưỡi trai. Sao hắn coi phim không lo lại lo nhiều chuyện...

Sau hai tiếng đồng hồ thì bộ phim kết thúc. Chúng tôi kéo nhau về. Trên đường ra chổ để xe, tôi thấy “mũ lưỡi trai” đang đi phía trước chúng tôi không xa. Trâm và tôi nổi máu tò mò muốn xem mặt anh ta, Trâm nói:

- Cái tên này tao để ý là khi tao với mày nói chuyện chả cũng có nghe đó. Mà dáng đẹp ghê ha. Tao với mày đi lên gần giả bộ đụng phải chả coi, để chả quay mặt lại coi mặt mũi ra sao.

Tôi cũng gật đầu đồng tình. Rồi chúng tôi chạy vội lên chen chúc trong dòng người rồi cố tình xô vào lưng “mũ lưỡi trai”. Anh ta quay lại, chúng tôi vội vàng thốt lên xin lỗi. Không nói không rằng “mũ lưỡi trai” tháo chiếc nón đang đội trên đầu ra. Tôi và Trâm há hốc miệng kinh ngạc:

- Oh my godness!...

Là Sinh. Anh đang cười một cách ranh mãnh:

- Không có gì. Tôi cũng biết là đông quá mà. Coi phim nãy vui ha...

Vậy là khi nãy mọi chuyện anh đã nghe cả rồi. Thôi chết tôi rồi! Sinh sẽ “xử đẹp” tôi. Trâm và tôi trân trối nhìn anh từ đầu tới chân. Nhìn hai khuôn mặt chết trân của bọn tôi, Sinh cứ tủm tỉm:

- Làm gì mà nghệch mặt ra nhìn tôi ghê thế?

- Sao hôm nay thầy ăn mặc style quá vậy? Nhận không ra. Đẹp quá.

- Ba láp. Tôi xấu khi nào mà kêu hôm nay đẹp. Giờ đi theo tôi lấy xe nè.

Tôi thấy Sinh hơi đỏ mặt, đội nón vào và kéo tay chúng tôi ra khỏi đám đông quẹo vào chỗ để xe. Lúc này tôi để ý thấy anh có một cái Ipod nano màu đen rất xinh, trông sành điệu nhỉ. Ăn mặc hip hop thế mà có cả cái Ipod, đủ bộ luôn. Chắc bữa thấy tôi xài Ipod nên bắt chước đây mà... Trên đường lót tót đi theo anh, tôi nghiến răng thì thào với Trâm:

- Vậy là những gì nãy giờ tao nói với mày ổng nghe hết rồi. Nguy quá! Phen này tao bị “băm” rồi.

 - Không sao đâu. Còn tao đây chi. Ổng dám “băm” mày hôn? Dù gì cũng phải lịch sự trước mặt người lạ là tao mừ. - Trâm nói tỉnh queo.

- Hy vọng vậy.

Sau khi dắt hai cái xe ra khỏi chỗ gửi và trả tiền, anh quay lại hỏi bọn tôi:

- Hai em ăn gì chưa?

- Dạ, bọn em định đi ăn phở hay gì đó. - Tôi nói trong khi Trâm vẫn đang hí hoáy đạp xe, cái xe cà khổ hôm nay lại nghẹt xăng rồi, đạp hoài vẫn không lên. Sinh thấy thế lập tức dựng xe lên và tới giúp Trâm. Đúng là sức đàn ông có khác, chỉ một cái đạp của anh cái xe ngay tức thì nổ máy một cách ngoan ngoãn... Tôi chắc cái xe này là “giống cái” nên khi chạm mặt anh nó mới ngoan thế...

- Cái xe này mà chất hai người lên bảo đảm chút nữa chết máy. Thôi qua xe tôi bớt một người.

- Thầy chở con nhỏ này nhe. Xe em nó điều khiển không quen. Với lại chở nó nặng quá. - Trâm nhìn tôi cười rồi nhanh nhảu đáp. Anh liếc nhìn tôi cười và phang luôn một câu:

- Nãy giờ tôi cũng định nói cái “bao gạo” này qua tôi chở. Ngồi xẹp bánh xe, tội nghiệp người ta.

“Dễ điên chưa, dám gọi tôi là “bao gạo” à... ốm o như rứa thì có gì hay. Hứ!!!”

Tôi ấm ức leo lên xe anh nhúng một cái thiệt mạnh, Sinh suýt chới với. Anh quay lại nhíu mày nhìn tôi. Còn tôi thì nghênh mặt liếc xéo anh một cái và quay đi chỗ khác. Trâm thấy cảnh tượng đó nó gục mặt xuống ghi-đông xe cười rũ rượi nhưng không dám phát ra tiếng. Sinh vừa bấm nút đề vừa làu bàu:

- Làm sao tôi chở ra vựa gạo bán thiệt đó. Ngồi yên đi. Giỡn chút mà cũng nhảy đong đỏng lên. Mốt ai mà chịu em cho được. Đi ăn bánh pizza đi. Có ai ăn bánh pizza bao giờ chưa?

Và dĩ nhiên chúng tôi cùng đồng thanh đáp lại đầy hồ hởi:

- Chưa... ưa... ưa. - Chai đứa chúng tôi đồng thanh đáp.

- Chưa thì đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro