LẦN ĐẦU ĐI ĂN PIZZA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe chúng tôi chạy qua những đường phố ngoằn ngoèo rực sáng của Sài Gòn. Đêm nay thật xanh trong và mát rượi. Ai ai cũng có đôi có cặp trông thật vui, đúng là chủ nhật. Thỉnh thoảng vài cô gái ngồi sau xe khác cứ tròn mắt nhìn Sinh. Phải rồi! Trông anh hôm nay thật “hot” quá mà. Càng nghĩ càng ghen tức, ổng thuộc “phái mạnh” mà sao đẹp dữ vậy? Còn tôi trong số “phái đẹp” lại rơi nhằm vào thiểu số “trang điểm lên nhìn mới dễ thương, nhìn quen mới thấy đẹp.” Ông trời thật bất công, tôi thấy tôi hiền khô dễ thương thế có ác gì đâu mà không cho tôi tí nhan sắc một chút.

Lát sau, chiếc xe chúng tôi đỗ xịch lại ngay quán pizza nơi đường Thái Văn Lung, một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng mang phong cách Ý. Thật tình tôi chưa bao giờ biết cái bánh pizza nó ra sao, nhưng nghe đồn là rất ngon. Tò mò phát khiếp...

Sinh đi trước vào quán chọn bàn rồi nhắc ghế cho tôi và Trâm. Sau đó anh đi đến quầy lấy menu, dường như quán này anh đã rất quen thuộc nên không ngại ngùng gì cả.

Trong khi chờ đợi chúng tôi nhâm nhi nước uống và trò chuyện linh tinh về bộ phim khi nãy. Theo thói quen thì tôi kêu café sữa còn Trâm thì Sting dâu. Ngồi một lát Trâm nổi hứng điên (theo tôi là vậy vì lâu lâu nó bày ra những trò không thể ngờ được) nó uống café sữa của tôi rồi hớp Sting dâu của nó nhìn tôi xoay xoay ly, chớp chớp mắt.

Không biết nó nghĩ gì mà quơ luôn ly café sữa của tôi, đổ một chút ra cái li đã cạn trà thêm Sting dâu vào, rồi kêu anh bồi xin mượn cái bình lắc (dùng để pha cocktail) Thế rồi nó đổ đá, café sữa và Sting vào rồi hì hục lắc lấy lắc để. Như một dân bartender thứ thiệt nó đổ một nữa ra ly tôi và ly nó một cách điệu nghệ, nó hất hàm:

- Thử đi mày. Tao mới “tối tạo” đó. Uống vào mày không hối hận đâu.

Tôi nhìn cái ly Sting-fe (cái thức uống này thiệt tình lúc đó không biết gọi nó là gì đành gọi là Sting-fe nhưng sau này tôi đặt tên cho nó là Passion-đam mê) đầy nghi ngờ nhưng rồi cũng miễn cưỡng uống thử. Mới đầu tôi cảm thấy ngọt ở đầu môi sau đó là cay, the mát nơi lưỡi rồi cháy nồng khi vào đến cổ họng, một cảm giác nồng nàn mới lạ xâm chiếm. Sau khi cạn hết cái ly tôi nhìn nó thán phục:

- Mày nghĩ sao hay vậy? Uống mới nồng nàn làm sao.

- Không biết nữa, điên điên thì tao nghĩ ra. - Trâm cười tít mắt

Vừa lúc đó Sinh quay trở ra đem theo hai cái bánh pizza vàng ươm đặt xuống, tôi rót Sting-fe vào ly và đưa cho anh và nháy mắt:

- Thầy uống thử xem, ngon lắm đó. Thức uống em mới chế...

Cũng giống như thái độ của tôi lúc nãy, Sinh hết nhìn vào cái ly lại nhìn tôi làm tôi chột dạ kêu lên:

- Thầy uống đi. Thầy mà chết em đền mạng cho. Em và Trâm uống rồi, có ai chết đâu.

Sau rốt Sinh cũng nhấp môi vào và nếm thử, thử xong anh cũng gật gù khen:

- Ngon!... Em chế đấy à? Thường thì thiên tài óc cũng điên điên như em đấy.

Tôi cũng mỉm cười ma lanh:

- Nếu thầy nói người điên thì chắc hẳn thầy đang nói Trâm. Chính nó hồi nãy nổi điên chế ra món này đấy. Em nói em chế thì em chỉ nói từ “em” theo ý nghĩa đại diện thôi ạ.

Sinh quay qua nhìn Trâm thấy mặt nó bí xị là anh đã biết mình lỡ miệng. Anh cuống quýt xin lỗi nó. Nhưng mặt Trâm lập tức tươi rói:

- Không có gì đâu thầy ạ. Người không biết không có lỗi mà.

Nhìn mặt nó tươi rói một cách “ngây thơ vô số tội” tôi chắc mẩm trong đầu nó đang tính toán cái gì đây, chơi với nó tôi biết quá rồi. Một phần nó tính cũng y chang tôi vậy. Thế mới là bạn thân.

Chúng tôi bắt đầu cắt pizza, tôi quay qua Sinh ngạc nhiên vì thấy anh không kêu món gì cả. Tôi hỏi:

- Thầy không đói ư?

- Không, tôi không ăn pizza. Tôi ăn Spaghetti. Món đó làm sau nên hơi lâu. Chờ một chút không sao. - Vừa nói anh vừa gõ nhịp tay lên bàn.

Tôi và Trâm cùng gật gù trong khi đang cắt bánh pizza:

- Ô! Ra vậy.

 Chậc! Sao mà khó thế, cái bánh mặc dù giòn nhưng sao dai quá, cắt mãi không được. Bất chợt tôi và Trâm đổ dồn mắt về phía Sinh, con người duy nhất đang ngồi “rảnh rỗi”, chúng tôi nhe răng cười cầu tài:

- Thầy... cắt giùm tụi em nhé.

Anh tháo cái Ipod đang nghe ra nhướn mày nhìn tôi tỉnh queo:

- Được. Tôi cắt giùm Trâm. Còn em tự xử. - Vừa nói xong anh đón lấy cái dĩa pizza của Trâm đi vài đường ngọt xớt là đã ra đủ sáu miếng, làm xong Sinh lại cắm cái Ipod vào nghe tiếp. Tôi thì lơ... nhớ nhé... dám dùng chiêu lơ chơi lại tôi. Đợi đấy...

Vừa hí hoáy cắt, tôi vừa liếc anh và kéo dao trên đĩa gây nên những tiếng rét rét kinh khủng. Tất cả bàn quanh đó quay lại nhìn tôi với vẻ không bằng lòng, Sinh cũng biết thế nên anh tháo Ipod ra nhắc nhở tôi:

- Này. Cắt cho đàng hoàng. Người ta đang nhìn em đấy. Đừng làm xấu mặt tôi.

 Tôi vẫn tiếp tục kéo dao trên đĩa gây nên tiếng chói tai, thản nhiên:

- Chịu thôi. Tại dao này lục quá mà.

 Những tiếng rét rét vẫn tiếp tục vang lên một cách chói tai, mọi người lại tiếp tục nhìn. Chịu không nổi, Sinh tháo Ipod ra đi vòng ra sau lưng, vòng tay điều khiển cho tôi cắt bánh. Anh thì thầm sát tai tôi:

- Thế này, thế này... rõ chưa?

Bàn tay ấm nóng, rắn chắc mềm mại đang nắm lấy tay tôi đó sao? Từng nhát cắt ngọt và nhẹ nhàng quá. Tôi như lơ lửng trên mây. Trâm tròn mắt nhìn cảnh đó chăm chăm, ánh mắt thán phục lộ liễu của nó làm tôi đỏ bừng mặt. Tôi qua đi chỗ khác, quay qua lại bắt gặp khuôn mặt anh kề sát vào má tôi. Trời ơi!... Cặp lông mày đen nhánh, đôi mắt nâu ẩn dưới hàng mi dài in bóng xuống bờ má anh dưới ánh đèn vàng trông quyến rũ làm sao. Cái mũi kìa cao cao ấy, cái miệng rất xinh nữa... cả cái gò má vuông vuông nam tính... Gờ ngực rắn, ấm áp đang áp vào lưng tôi... Ôi trời, mẹ ôi! Tim lại đập nhanh thật nhanh. Mồ hôi lạnh tuôn ra. Phen này con chết mất... Thành thật mà nói tôi như ngất lịm, lúc này tôi như con rối đưa tay đâu là cắt đó có biết gì nữa đâu, “mất đất” rồi... Mong sao thời gian lúc này trôi thật chậm...

Lúc cắt xong cái bánh là mặt tôi đỏ còn hơn gấc chín. Trâm ngắm tôi và Sinh say sưa, rồi nó cúi xuống giả vờ cắn vài nhát bánh nữa cho tôi đỡ ngượng... còn Sinh bỏ tay tôi ra điềm tĩnh ngồi xuống, đưa mấy ngón tay lên chạm vào miệng nhìn đăm chiêu về phía quầy vẻ như chờ đợi cái đĩa Spaghetti của anh... Tôi đoán là anh cũng rất bối rối... nhưng biết làm gì bây giờ... Sau rốt thì anh bồi cũng đem ra cho anh cái dĩa mì Spaghetti... Sinh quay qua tìm lọ sốt cà, thì Trâm bỗng nhiên rất nhiệt tình, nó cầm ngay cái chai đỏ đỏ xịt vào dĩa cho anh:

- Này thầy ơi. Tương cà đây ạ. - Nhưng rồi nó nhìn lại cái lọ la hoảng: - Chết, em lấy lộn tương ớt... rồi...

Sinh cũng nhìn xuống cái đĩa Spaghetty lúc này đặc hoánh toàn màu đỏ ớt cười méo xẹo:

- Thôi lỡ rồi, không sao. Đưa cái tương cà đây. Xịt vào sẽ đỡ hơn thôi.

 Tuy là nói vậy nhưng suốt bữa ăn tôi thấy anh cố chịu đựng vị cay của ớt một các khiên cưỡng mà không nói gì,... Tôi chợt thấy thương anh quá... sao anh đáng yêu đến thế nhỉ? Gặp người khác là càu nhàu nãy giờ rồi...

Lát sau trong toilet nữ, tôi đứng sửa lại mái tóc nhớ lại khi nãy và cười một mình thì Trâm bước vào. Nó đứng kế bên tôi soi kiếng và tô lại son môi lại còn ca hát nho nhỏ... trông nó rất vui. Tôi liếc qua nó rồi nhìn nó trong kiếng nhếch mép:

- Mày lộn thiệt đó hả?... Tương cà với tương ớt?

Trâm nhìn thẳng tôi trong kiếng đưa tay lên chùi mấy mép son dư mỉm cười bí ẩn:

- Tao đoán vậy... Tao bị cận, mày biết mà!

- Đừng nói với tao là mày cay cú vì bị ổng nói là điên nhé.

Nó nhún vai tiếp:

- Tao đoán vậy. - Rồi nó lại mỉm cười. Chúng tôi lúc này cùng nhìn nhau cùng lắc đầu tủm tỉm và lại tiếp tục công việc dặm lại son phấn vớ vẩn... Bên ngoài Sinh đang ngồi chữa cháy vị cay của ớt bằng mấy ly Sting-fe... (Vì khi ra ngồi lại tôi đã thấy nguyên một chai Sting của tôi cạn sạch)...

Khi chúng tôi quay ra thì Sinh đang coi bill tính tiền, bên cạnh là anh bồi cầm đứng đợi và hỏi hỏi gì đấy. Vừa buông mình xuống ghế, thì anh bồi đã canh nháy mắt với chúng tôi rồi cười toe. Tôi và Trâm nhìn nhau, nhìn anh bồi rồi cười khúc khích. Sinh đang lúi húi lục tiền trong bóp thì bắt gặp nụ cười và cái nhìn của anh ta, anh cau mặt khó chịu nhét tiền vào cuốn sổ ghi giá cho anh bồi:

- Ê! Tính tiền coi đủ không, nhìn qua đó làm gì?

 Anh ta nhìn lại Sinh và lại cười bối rối nhận cuốn sổ rồi quay đi không quên quay lại nhìn chúng tôi nháy mắt lần nữa. Sinh nhìn theo lắc đầu:

- Nhiều chuyện. Thấy con gái là tươm tướp.

 Tôi mỉm cười quay lại nhìn anh ta rồi quay lại hỏi Sinh:

- Em thấy anh ta cũng dễ thương đó. Mà nãy anh ta hỏi thầy cái gì vậy?

- Anh ta hỏi hai em tên gì? Anh ta khen cô bé mặc áo nâu nãy quậy quá, cá tính quá... Và chốt lại anh ta khen hai em nhìn xinh ghê. - Sinh bình thản quay nút của cái Ipod trả lời tôi.

Tôi chắp hai tay vào má, cười tít vuốt tóc và nghiêng đầu:

- Trời ơi! Anh ta khen em xinh à? Anh ta dễ thương quá.

- Bình thường tên đó cận thị. Hôm nay không đeo kiếng đó mà. Chắc nhìn lộn.

Nghe câu nói của Sinh sốc óc vậy, tôi đang đưa tay vuốt tóc bèn ngừng lại mặt phụng phịu:

- Hôm nay em cũng có xinh mà.

Sinh lắc đầu tỉnh queo:

- Không thấy.

Trâm nghe ôm bụng nắc nẻ, cười xong nó quàng tay qua vai tôi vuốt tóc tôi nói với Sinh:

- Hân hôm nay cũng xinh mà. Thầy giỡn thôi. - Rồi nó quay qua Sinh: - Hân giỏi lắm đấy thầy. Mắt mỹ thuật cao lắm đấy. Mặc đồ gì, để tóc thế nào, Hân tư vấn cho em cả. Cũng chính Hân trang điểm cho em đấy.

- Ừ, công nhận. Tông này hợp với em. Thì phải vậy thôi, người không đẹp phải bù lại qua tài năng. Chứ đã không đẹp mà không có gì thì... - Sinh nhìn Trâm gật gù, vừa nói anh vừa mỉm cười liếc qua tôi. Tôi cong môi, chau mày và gục xuống bàn, giả vờ nức nở giọng run run:

- Thầy ác lắm! Em biết em không đẹp. Đã thế còn chọc người ta... Em không nói chuyện với thầy nữa... hic hic hic.

- Ê! Đừng có khóc. Tôi chỉ giỡn thôi... Hôm nay em xinh thật mà... - Sinh tưởng tôi khóc thật, phát hoảng, anh chữa cháy.

Tôi vẫn giả bộ nức nở:

- Không tin.

- Thật. Tôi đùa hơi quá, xin lỗi... Em có xinh mà.

- Hic hic... đừng giả bộ an ủi em. Em biết em xấu...

- Trời ơi! Nín giùm tôi đi. Người ta nhìn kìa. Em muốn tôi làm gì thì em mới nín. Giỡn một chút mà... Xin lỗi! - Anh vỗ vai tôi thì thào đầy bối rối.

Tôi thầm mỉm cười (trong khi đầu vẫn gục xuống bàn), tôi chìa tay ra bảo anh:

- Ư ư ư... Thầy cho em mượn... cái Ipod... của thầy nghe đi. Em sẽ nín...

Anh thở dài, đặt cái Ipod vào tay tôi:

- Nè... nín nghe...

Còn tôi, tay nắm gọn cái Ipod, rồi ngẩng lên nhe răng cong cớn một cách láu cá:

- Cám ơn thầy... Ghét! Lấy luôn. Thầy đừng hòng em trả lại. Tôi quay qua thả vào bóp Trâm hất hàm:

- Cho mày nè Trâm.

Con bạn tôi lúc này chỉ còn biết cười lăn cười bò... Còn Sinh sau mắc lỡm ngồi nhăn mặt nhìn tôi, anh nghiến răng:

- Lẽ ra tôi phải biết chứ. Sao tôi có thể ngây thơ như vậy nhỉ. Em đóng kịch giỏi đấy!

- Không phải thầy nói người không đẹp phải bù lại qua tài năng à? Em có tài đấy chứ?

- Thua... - Sinh lắc đầu giơ tay lên hàng phục.

Lúc này sau khi cười thỏa thuê, Trâm bèn đưa tay vào bóp lục lấy cái Ipod trả Sinh. Nhưng khi anh thấy nó cầm mân mê cái Ipod thì anh xua tay:

- Cho em mượn nghe đấy. Lát nữa trả tôi, hoặc mai mốt gì cũng được.

 Trâm thì khỏi nói, mắt nó sáng rực:

- Thật không thầy. Thầy cho em mượn nghe hả? Em cảm ơn nhé. Thầy không sợ em lấy luôn sao?”.

- Dễ mà. Em lấy luôn thì tôi hốt “bao gạo” này đi bán lấy tiền mua cái mới.

- Ý hay đó thầy. Mà thầy định bán cho ai?

- Tất nhiên là vựa gạo. Nghe nói gạo giờ đang lên giá. Nói rồi Trâm và anh cùng cười ré lên... còn tôi thì lòng lâng lâng vui sướng. Sinh hôm nay dễ thương quá. Anh đã rất hòa đồng với bọn tôi. Ước cứ sẽ được như thế này hoài...

Tôi sực nhớ là tôi hứa sẽ bao Trâm ăn kem, tôi quay qua Trâm:

- Nãy tao hứa là tao bao mày ăn kem. Giờ có đi không. - Rồi tôi quay qua anh: - Thầy đi ăn kem luôn không? Nãy thầy mời tụi em rồi, giờ em mới thầy đi ăn kem tươi cho “bụi” tí.

Dĩ nhiên ai cũng gật đầu cái rụp... Hai chiếc xe lại thẳng tiến đến địa điểm mới. Quán kem tươi dành cho sinh viên học sinh ở đường Trần Quốc Toản. Trong một loạt bốn quán kem tươi ở đây thì tôi kết nhất tiệm kem tươi Vũ Dũng vì kem ở đây béo ngậy nhưng không quá ngọt và lâu tan.

Trong chốc mắt ba ly kem được dọn ra, ngon lành và thơm phức. Trong lúc ăn thì có một cô bé bán hoa dạo đến mời chúng tôi. Sinh ngó nghiêng vào giỏ của cô bé rồi quay qua Trâm và tôi hỏi:

- Có thích không? Thích màu nào tôi mua.

Tôi và Trâm chưa kịp nói thì anh nhìn Trâm và bảo:

- Em chắc là thích hoa hồng tím phải không?

“Tài thật, sao Sinh biết là Trâm thích hoa hồng tím nhỉ, đó một loại hoa hồng rất hiếm.” - Tôi nhủ thầm. Nhỏ Trâm cũng tròn mắt ngạc nhiên:

- Sao thầy biết ạ?

- À vì tôi thấy em vận một chiếc áo đầm tím rất dễ thương. Tôi đoán là hoa hồng tím hợp với em.

Trâm không nói gì, nó ửng hồng đôi má vì lời anh khen. Chậc, cái ông này, tật tán tỉnh ngầm vẫn không bỏ. Bạn tôi mà ổng cũng không tha. Cũng may là ổng không trăng hoa đấy, thích khen người ta thế thôi. Ổng mà trăng hoa nữa con gái chỉ có nước... chết lộp độp...

- Nhưng mà ở đây làm gì có hoa hồng tím. Thôi, thầy mua cho em bông hồng trắng và đỏ đi. Bông trắng tượng trưng cho tình bạn, bông đỏ tượng trưng cho sự may mắn. - Nghe nó nói tôi quay qua chớp mắt bảo:

- Gì? Bông hồng đỏ tượng trưng cho sự may mắn hồi nào?

- Thì sự may mắn trong tình yêu... - Trâm nháy mắt.

Tôi chợt hiểu ra cũng nhe răng:

- Ừa, ha!

Sinh nhìn hai chúng tôi nhướn mày chun mũi:

- Con nít con nôi. Học không lo học. Suốt ngày yêu đương... Còn Hân, thích hoa màu gì? Nói đi mua luôn một thể.

Tôi bình sinh không thích hoa hồng lắm, tôi thích hoa khác như hoa Forget me not chẳng hạn nhưng nếu thích hoa hồng tôi thích hoa hồng xanh (blue rose) Tôi bèn nhe răng gãi đầu:

- Em không thích hoa hồng thường. Em thích... hoa hồng xanh... ạ!

- Sao thích toàn đồ hiếm không vậy? Vậy ai chiều cho nổi. Hoa hồng xanh khó tìm như lá diêu bông. Thôi vậy giờ mua cho Trâm trước, còn em chờ tôi kiếm cho sau. - Vừa nói xong, Sinh chọn hai bông hoa hồng đẹp nhất to nhất rồi trả tiền và đưa hoa cho Trâm.

- Còn kiếm không được thì sao hở thầy? - Tôi nhìn anh mếu máo. Sinh tỉnh queo:

- Không được thì... xù...

- Thầy nhé... có mới nới cũ. Không chịu đâu. Thấy có bạn gái mới lại trù dập bạn gái cũ... - Tôi gào lên tức tối. Nghe tôi gào lên thế, mấy cặp ngồi kế bên không khỏi chú ý, thì thào. Trâm thì tủm ta tủm tỉm cúi xuống múc ly kem ăn, còn Sinh vội lấy tay ký đầu tôi cái rõ đau để chặn miệng tôi:

- Linh tinh nè. Đợt tới kiểm tra zéro.

Chúng tôi vừa ăn kem vừa đùa giỡn... rồi cuộc vui cũng tan, mọi người kéo nhau về... Trên đường về anh vẫn chở tôi, Trâm theo sau. Qua được hai ba cái ngã tư và dừng đèn đỏ ở góc Trần Quang Khải - Hai Bà Trưng thì tôi quay lại vừa kịp thấy Trâm đưa tay lên trán chào tôi và nháy mắt, xong nó nói to:

- Thưa thầy em về. - Rồi nó phi xe vào hẻm nhỏ gần đó và biến mất. Gì chứ, chỗ này là địa bàn của nó mà, Trâm biết cả trăm hẻm để phi về nhà từ đây. Con nhỏ này “đem con à không... đem bạn bỏ chợ”, học đâu ra chiêu này vậy. Ngẫm cũng được à nha...

Giờ chỉ còn mình Sinh chở tôi về. Trên đường, gió lồng lộng, tôi bỗng thấy lạnh. Đã vậy nãy mới ăn kem xong. Gió thổi làm hai hàm răng tôi đánh vào nhau cập cập. Sinh nhìn quanh quất:

- Ủa? Vịt đâu ra vậy kìa? Sao nghe kêu cạp cạp nhỉ? Tôi nhớ là tôi đang chở bao gạo mà. - Anh nhìn vào kiếng chiếu hậu cười ngất. Sinh tấp vào lề dừng lại cởi áo khoác sơ mi ra đưa cho tôi, bảo:

- Nè. Mặc cái này vô. Đã vậy còn ăn kem nữa. Em đúng là... điên.

Lúc tôi mặc áo vào, anh cúi xuống đưa tay xoa xoa hai bên vai và cánh tay tôi:

- Đỡ lạnh chưa...?

 Khuôn mặt đó lại kề rất gần... nhất là đôi môi đó có một hấp lực không thể cưỡng lại... đẹp làm sao... tôi nín thở... Tim lại nhảy lô tô... như thôi miên tôi đưa tay lên chạm vào môi anh... Chợt nhạc chuông điện thoại của anh vang lên... Tôi giật bắn mình bỏ tay xuống, bối rối đưa tay tự xuýt xoa vai mình:

- Lạnh quá!!! Rồi giục Sinh: - Thầy có điện thoại kìa.

 Anh cũng lúng túng vội vàng bấm nút alo. Ra đó là cô An vì tôi nghe anh nói:

“À. Tôi khỏe... cám ơn An... Tôi đang đi với bạn. Công việc thôi mà... Có gì không An? Ừ, bận suốt An à,... Ừ ừ khi nào tôi rảnh tôi nhắn.” - Sinh bỏ điện thoại vào túi thở dài, tôi bĩu môi:

- Bận gì mà bận. Thầy nói dối. Thế không tốt đâu đấy.

- Có sao không? Đâu liên quan đến em. Tôi chưa xử em cái vụ nói lén người khác đấy nhé.

Tôi chớp chớp mắt liên tục, ngẩn người:

- Vụ nào? Em nói lén thầy cái gì?

Anh chống hông:

- Em nói ai lùn hả?

Tôi sượng mặt liếc chỗ khác:

- U... a ơ... em... nói Tom Cruise đấy chứ ạ!

- Vậy hả? Chứ ai nói “Sinh lùn vậy đứng với tao chụp hình cưới xứng rồi!”

- Không, không có. Thầy nghe lộn đó... em đời nào nói vậy... - Tôi đỏ mặt xua tay lia lịa.

Nhìn tôi đỏ mặt và lúng túng đến vậy, Sinh thôi không hỏi nữa, tôi nghe câu cuối cùng khi anh leo lên xe:

- Tôi sẽ hỏi Trâm về chuyện này... Chưa xong với em đâu... Lúc ấy thì...

Tôi nuốt nước miếng hic... “Ổng đang đe dọa tôi kìa trời...”

Chiếc xe đỗ xịch trước nhà tôi, khi thấy mẹ ra mở cửa, tôi nhảy xuống và chào anh vội vàng:

- Chào thầy nhé. Cảm ơn đã đưa em về!

- Ấy...! Trả tôi cái áo.

- Áo này nhuốm mồ hôi. Để em giặt sạch rồi hôm sau trả cho thầy... - Sinh trở tay không kịp. Tôi lách mình vào cánh cửa nhà quơ tay chào anh và cười. Rồi tôi kéo cửa lại. Sau khi Sinh đã rồ máy đi, mẹ hỏi tôi:

- Thầy nào vậy?

- Thầy Anh văn của con đó. Sao hả mẹ.

- Đẹp trai. Dễ thương... Cái áo nào đây? - Mẹ gật gù rồi tròn mắt chỉ vào cái áo sơ mi của anh.

- Của ổng đó. Con lạnh, ổng cho mượn... Để giặt, mai mốt trả...

- Ai giặt? - Mẹ chống nạnh lườm tôi.

- Máy giặt, mẹ bỏ xà bông. - Tiếng nói còn vương lại trong khi “nhân dạng” đã bắn ra nhà sau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro