KÌ ĐÀ CẢN MŨI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm sau lúc đang ngồi học tôi nghe mấy chị cùng lớp kháo nhau rằng hôm nay sẽ được thực tập với một giáo viên bản ngữ rất trẻ và đẹp trai. Gớm! Thế thì có gì thú vị. Dân Tây là cái dân vốn dĩ đã mắt sâu mũi cao, trán rộng cho nên nhìn thằng nào lại chả đẹp giống thằng nào. Chỉ có dân châu Á mới xấu đẹp rõ ràng thôi. Chẳng bao lâu sau vào giờ học, Sinh bước vào và theo sau Sinh là Andrew. Sinh giới thiệu với cả lớp rằng hắn là giáo viên bản ngữ cho chúng tôi thực tập đối thoại. Mấy cô, mấy chị tre trẻ thì xôn xao hẳn lên, ríu ra ríu rít. Còn tôi thì lại càng thở dài ngao ngán. Tưởng ai chứ hắn thì... chán bỏ xừ... Nội nhìn cái đầu trọc của hắn thôi tôi cũng đã mất hứng rồi nói chi đến đối thoại. À! Không đối thoại mà “đối thọi” thì được...

 Sau buổi học tôi ở lại và “làm phiền” Sinh như thường lệ. Nhân lúc anh đang sắp xếp mấy bài kiểm tra thì tôi lên toe toét:

 - Thầy... hồi hôm bữa hát hay quá đi. Bữa nào đi hát karaoke nha. Cho em thưởng thức “giọng ca vàng” của thầy nữa đi. Không thua gì ca sĩ.

 Anh nhìn tôi đẩy gọng kính lên, bĩu môi:

 - Không rảnh. Bận bù đầu đây. Với lại “giọng ca vàng” mà, hát lung tung, vàng mất giá.

 Tôi hếch mũi cười nụ:

 - Thấy ghê không. Toàn là vàng giả mà thầy cứ kiêu. Hi hi hi.

 Sinh cũng nhìn tôi bật cười:

 - Người đẹp kiêu mới có giá. Ha ha ha.

 Cái cách nói của Sinh làm tôi rùng mình. Hình như càng ngày, anh tập cái tính “tới luôn” giống tôi thì phải. Nếu vậy, tôi cần cắt đứt mạch ngay lập tức, một người đẹp biết mình đẹp thì thật là nguy hiểm. Tôi nhướn mày cười với Sinh cắt đuôi luôn:

 - Phải. “Giá hành, giá hẹ” ngoài chợ giờ rẻ lắm thầy. Chỉ cần 2.000 là em quơ nguyên nắm luôn.

 Nghe xong nụ cười trên môi Sinh chợt tắt, anh lườm tôi:

 - Lúc nào em cũng là kẻ dập tắt niềm vui của người khác là sao? Rảnh quá thì đi xuống dưới lấy dùm tôi ly nước. Hậu tạ sau.

 Tôi tủm tỉm:

 - Được. Thầy nói đó nghe.

 Tại phòng giáo vụ, tôi vừa đứng rót nước vừa nhớ lại cái lườm của Sinh khi nãy, tự nhiên tôi cười khúc khích. Làm mấy thầy cô giáo ngồi gần đó (kể cả Andrew) đều tròn mắt nhìn tôi xong rồi họ tự nhìn nhau. Chắc họ đang nghĩ là tôi bị điên. Tôi nén cười, cắn môi lại, rót cho đầy ly nước rồi phóng đi mất.

 Trong khi Sinh uống cạn ly, thì tôi chìa tay mè nheo:

 - Thầy... đồ hậu tạ đâu?

 Sinh để ly nước xuống và nhìn tôi gỡ mắt kiếng ra lục cặp rồi quay qua tôi:

 - Không có đồ gì đáng giá ở đây. Thôi để kì sau đi.

 Tôi xụ mặt:

 - Thầy hứa lèo... Mốt đừng sai em xuống dưới lấy nước nữa.

 Anh gãi đầu nhăn nhó:

 - Thiệt là giờ không có cái gì đẹp hết. Kì sau nhé.

 Tôi phụng phịu:

 - Không. Đưa bây giờ... còn không thì... - Tôi dậm chân rồi suy nghĩ. Tôi chỉ vào môi mình mỉm cười:

 - ... Không thì... một nụ hôn thầy nhé. Không đáng giá nhưng cũng được thầy ạ...

  Sinh trợn mắt nhìn tôi một lúc, anh bèn gật gù đứng lên:

 - Được thôi. Cái đó chấp nhận được.

 Tôi trợn mắt lùi lại:

 - Ê! Thầy làm thật hả. Cái đó em giỡn thôi mà. Thầy làm em sợ đó.

 Vẫn với vẻ tỉnh bơ anh tiến về phía tôi:

 Người lớn không nói chơi. Cái này thể theo lời yêu cầu mà. Với lại em cũng thích tôi mà, đúng không? - Vừa nói anh tiến gần tôi hơn nữa. Tôi lùi sát tường nín thở, hoảng hốt xua tay loạn xạ về phía Sinh:

 - Em giỡn thôi mà. Đừng làm thật chứ. Cứu tôi với...

 Anh chụp lấy tay tôi, đưa mặt sát gần lại còn tôi thì quay qua chỗ khác nhằm né tránh khuôn mặt anh với đôi mắt nhắm tịt, nín thở, toát mồ hôi lạnh.

 Bất thần Sinh đưa tay lên nhéo mũi tôi vặn vẹo gằn giọng:

 - Tôi bảo kì sau là kì sau. Dám đòi quà tôi trắng trợn vậy hả? Dám giỡn với tôi hả? Hôn gì mà hôn. Con nít con nôi. Chừa chưa? Chừa chưa?

 Lúc đó, tôi chỉ còn biết kêu oai oái. Chợt, Andrew bước vào, hắn há hốc miệng chữ A, mắt chữ O trước tình huống này. Sinh thoáng đỏ mặt, anh bỏ tay xuống rồi bỏ tôi ra, đi lên bàn thu dọn cặp sách. Trước khi đi xuống, Sinh quay bảo tôi:

 - Tắt đèn, tắt quạt giùm. Thank you.

 Lúc đó Andrew nhìn tôi dò hỏi:

 - You seem to like him very much? (Cô hình như thích ổng nhiều nhỉ?)

 Tôi quay qua mỉm cười với hắn:

 - No, you're wrong. I don't like him... (Không tôi không có thích ông ấy…) - Hắn ôm ngực thở phào thì tôi tiếp:

 - ... I'm in love with him. (Mà là tôi yêu ổng).

 Ngay lập tức hắn quát um lên làm tôi giật mình:

 - I forbid it! Don't get so close to him again. Look at yourself; you're too low and ugly to love him. Know thyself. Stay away from him. (Tôi cấm cô. Đừng tới gần ổng lần nữa. Và cô nên nhìn lại mình đi, xấu xí và thấp hèn. Cô không biết thân phận hả? Tránh xa ổng ra).

 Sau khi phun một tràng, hắn trừng mắt nhìn tôi rồi bỏ đi. Tim tôi bấy giờ hãy còn đập thình thịch, tôi dựa vào tường thở dốc, tôi sợ và giận run người. Hắn nói tôi xấu xí thì có thể được nhưng thấp hèn là một sự xúc phạm ghê gớm. Sao hắn có thể xúc phạm người khác ghê gớm thế cơ chứ? Mà tôi vẫn không hiểu, tôi đã làm gì hắn để hắn phải nổi điên lên như vậy?

 Những ngày sau tôi cố tình tránh mặt Andrew để bảo đảm là tôi không làm gì cho hắn nổi điên bất tử như hôm trước. Nhưng hễ mỗi lần tôi tìm cách đến gần Sinh, hắn lại lăng xăng kiếm chuyện này chuyện nọ để hòng tách anh ra khỏi tầm mắt của tôi.

 Cứ thế những lần nói chuyện giữa anh và tôi ít dần. Tôi cảm thấy như một phần trong mình bị tước đi, tôi không chịu nổi điều đó. Tôi nhớ anh mặc dù tôi luôn thấy anh trong tầm mắt nhưng không thể nào đến gần anh được. Tôi bèn tìm mọi cơ hội để được gần anh như hồi nào, chính vì thế tôi phải căng óc ra canh chừng để không đụng Andrew để lại được nói chuyện với Sinh.

 Nhưng hầu như không có cơ hội, ngày nào Andrew cũng đến trường cả và hắn không cho tôi một cơ hội nào để gặp anh dầu là một chút. Sinh dường như cũng nhận thấy là dạo này tôi không trêu chọc anh nữa. Ngay cả một cái cười dành cho tôi cũng không được trọn vẹn trên môi...

 Hôm nay là một ngày thứ bảy nhàm chán vì Andrew cũng có đi dạy và hắn lúc nào cũng kè kè bên Sinh. Hắn buôn toàn chuyện vớ vẩn, không có một chủ đề gì nhất định. Điều đó làm tôi khó chịu, thật sự khó chịu. Tôi sẽ nói chuyện với hắn một lần cho ra nhẽ. Hắn không có quyền gì cấm tôi thích Sinh cả.

 Nghĩ là làm, sau giờ học tôi đi tìm hắn và thấy hắn đang ngồi đọc sách dưới tàn cây. Tôi bước đến và ngồi phịch xuống kế bên hắn. Tôi nói:

 - I love Sinh. (Tôi yêu Sinh).

 Andrew vẫn thản nhiên lật sách và nốc Coke:

 - I know. (Tôi biết).

 Tôi quay đầu lườm hẳn sang hắn:

 - What can I do to make you let me see him? (Thế tôi phải làm gì để được nói chuyện với ổng?).

 Andrew ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt rất xanh của hắn rồi tiếp tục đưa lon Coke lên miệng:

 - You haven't got a chance. I don't like you cause you're not beautiful. Don't ever ask me about this again. (Đừng có mơ. Tôi không thích cô vì cô không đẹp. Cô đừng bao giờ hỏi tôi về chuyện này nữa).

 Cũng lại chuyện đẹp hay không đẹp. Cái tên vớ vẩn, yêu một người cần rất nhiều lý do chứ không phải đẹp xấu không. Nhưng tôi thừa nhận là tôi thích Sinh lần đầu tiên vì anh đẹp trai và giống cậu tôi, sau đó tôi càng chắc chắn cảm xúc của mình hơn vì tính anh cũng rất hay mà. Sinh chẳng bao giờ nói nhiều nhưng những hành động của anh luôn khiến người ta rung rinh.

 - Yes, I love him because he's handsome. I saw that the moment I met him. I've gotten to know him, found more things I love about him. If something happened, an accident, to make him ugly, I would still love him, because he is such a wonderful person. And you're not his father, you don't get to decide for him.. (Tôi không phủ nhận là tôi thích ổng vì ổng đẹp trai. Lúc đó chỉ là cái nhìn đầu tiên thôi. Sau này tôi biết rõ hơn về ổng. Nếu bây giờ ổng có xấu đi thì tôi vẫn yêu, vì trước sau xấu đẹp gì tôi biết ổng vẫn là ổng. Cuối cùng, anh đâu có phải là ba của ổng đâu mà anh dám tự tiện quyết định chuyện đời tư của ổng chứ?) - Tôi bảo Andrew như vậy.

 Hắn nhìn tôi hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười lạnh nhạt bảo:

 - Nice speech, but I'm not planning to let him go. (Nói hay lắm. Nhưng tôi không có ý định thả ổng cho cô đâu).

 - Why? I haven't done any harm to you! (Vì sao vậy? Tôi đâu có làm gì anh đâu) - Tôi nghẹn ngào. Nói thế mà hắn vẫn lì. Hắn nhún vai:

 - Because I'm like that, because I hate you. That's all there is to it. (Vì tôi thích thế. Bởi vì tôi ghét cô. Vậy thôi).

 Tôi nhìn hắn mà nỗi căm ghét của tôi dâng lên ngùn ngụt. Tôi mà có con dao nào ở đây tôi sẽ nhào tới và... gọt cái đầu hắn như gọt... dừa. Đồ kì đà cản mũi. Đồ… đồ… khoai Tây. Tôi liếc xéo Andrew một cái và rồi bỏ đi. Tuy chưa biết làm gì hắn, nhưng tôi sẽ tìm cách vượt qua hắn.

 Khi tôi bước chưa được mấy bước thì hắn gọi giật lại:

 - Hey, hold on a sec. You took the time to explain why you love Sinh. I ought to reward that instead of being petty. (Này. Cô đã phí công sức giải thích vì sao cô yêu Sinh. Nếu tôi không cho cô một cơ hội thì tôi quá hẹp hòi).

 Tôi nghe hắn nói thế liền quay ngoắt lại nhìn hắn với ý thăm dò:

 - Really? Will you? (Thật không? Anh sẽ làm thế chứ?)

 Andrew gật gù:

 - Yeah, on one condition. Will you do anything for him? (Phải tôi sẽ làm thế với một điều kiện. Có phải cô sẽ làm tất cả vì Sinh không?)

 Tôi do dự về điều này, tôi không dám gật. Nếu điều đó không vượt quá khả năng của tôi và điều đó thật sự trong sáng thì tôi sẽ làm. Còn trường hợp xấu nhất thì...

 Tôi nhìn Andrew đăm chiêu suy nghĩ. Cái đầu tròn lẳn như quả bóng của hắn đang toan tính gì đây? Tôi hy vọng là hắn không có ý định đen tối với tôi. Hắn đang mỉm cười chờ đợi tôi. Cái vẻ mặt của hắn đầy gian manh. Tôi nhìn hắn thật lâu và rốt cuộc tôi thở hắt ra và bảo hắn:

 - Anything! But I won't hurt anyone. (Tôi sẽ làm tất cả. Nhưng nếu nó không trong sáng tôi sẽ không làm).

 Hắn nhìn tôi, ôm bụng cười sằng sặc rồi vỗ vai tôi:

 - Don't worry, no one's going to get hurt. How about you give me a kiss? (Yên tâm đi. Tôi sẽ không bắt cô làm gì xấu đâu. Nghĩ thế nào về một nụ hôn nhỉ?)

 Tôi giật mình đẩy hắn ra lắp bắp:

 - Wh... at?... A kiss? (Cái... cái... gì? Một... nụ... hôn hả?)- Hắn nhìn vẻ lúng túng của tôi và tiếp tục:

 - As you wish. It's just a kiss, right? (Như cô muốn. Chỉ là một nụ hôn thôi. Không có gì trong sáng hơn thế. Dám không?)

 Tôi nhìn hắn cười mà kinh hãi. Hắn thật là khiếm nhã. Nhìn vẻ mặt nửa bối rối nửa chực lo lắng và giận dữ của tôi, hắn khoái chí nắm vai tôi và ghé vào tai thôi thì thầm:

 - Just one kiss and I won't bother either of you anymore. Think of it as a kiss of freedom. (Chỉ một nụ hôn thôi và tôi sẽ không “cản mũi” hai người đâu. Nghĩ đi, một nụ hôn bằng với tự do đấy).

 Suy nghĩ một hồi lâu tôi ngẩng lên:

 - I'll do it. But remember, you promised! (Tôi sẽ làm nhưng sau đó anh phải giữ lời hứa).

 Andrew nheo mắt nhếch mép khẽ:

 - You have my word. I promised. (Tất nhiên. Tôi giữ lời). - Đó thật là giây phút ghê rợn khi tôi nhắm tịt mắt run rẩy ghé tới chỗ hắn, vừa trờ tới thì hắn đặt ngón tay lên môi tôi và đẩy phắt tôi ra. Tôi té xuống ghế và nửa ngạc nhiên, nửa mừng rỡ vì không biết vì sao hắn lại làm thế.

 Andrew đứng lên vất lon Coke vào thùng rác, kéo cặp lên vai và nhìn tôi khinh khỉnh:

 - I pity you. You'd do anything for him, but you don't mean a thing to him. He's using you to reach someone else. You're so foolish. I don't need this. Goodbye, just be happy with him for today. (Tôi thấy thương hại cô đấy. Cô nguyện làm mọi thứ vì ổng nhưng ổng chỉ coi cô là phương tiện để ổng tiếp cận người khác thôi. Đồ ngốc. Tôi không cần nụ hôn của cô đâu. Tạm biệt và hãy tranh thủ hạnh phúc với ổng hôm nay đi).

 Tôi tròn mắt nhìn hắn, tôi không hiểu nổi hắn đang ngụ ý gì. Tôi vội chạy theo hắn níu lại hỏi:

 - What are you talking about? I don't get it. (Nói gì vậy? Tôi không hiểu).

 Andrew trề môi, nheo mắt bảo tôi:

 - Just ask Sinh about Jasmine Million. Don't bother me about it. Take care of your friend, too. (Hãy hỏi Sinh về Jasmine Million. Bây giờ thì đừng làm phiền tôi. Và hãy trông nom cả bạn cô nữa).

 Nói rồi hắn đeo headphone lên đầu đút tay vào túi quần và bỏ đi với dáng nhún nhẩy. Còn tôi đứng giữa sân trường ngơ ngác đầy những dấu chấm hỏi trong đầu. Jasmine Million là ai vậy? Cô ấy có quan hệ thế nào với Sinh?

 Trên đường đi tới chỗ để xe tôi vẫn miên man nghĩ về điều Andrew nói. Tại sao tôi phải “trông nom” cô bạn thân của tôi? Còn cái cô Jasmine gì đấy là ai? Nghe có vẻ rất huyền bí. Cô ta có liên quan gì trong chuyện này nhỉ?

 Khi đã đến chỗ để xe thì tôi thấy bóng dáng Sinh đang loay hoay ở đấy. Tim tôi đập rộn lên. Anh kia rồi, lâu rồi không được nghe anh nói và nhìn thấy nụ cười nồng hậu đó. Khi Sinh vừa để cặp lên xe và ngẩng lên thấy tôi, anh đã mỉm cười. Thấy ghét! Biết người ta bị “bệnh tim” mà cứ hễ thấy là cười thôi.

 Tôi nghĩ một mai mà tôi có đem Sinh đi nhân bản vô tính thì chắc cũng chưa tìm thấy nụ cười giống vậy lần nữa đâu. Yêu rồi, yêu chết đi được.

 Tôi vẫy tay chào anh:

 - Thầy ơi. Hổm rày không nói chuyện...

 Sinh nhướn mày trề môi cười nụ ra vẻ kiêu căng, tinh nghịch tiếp luôn:

 - ... Bộ nhớ tôi hả?

 Tôi cười một cách bẽn lẽn và khẽ vuốt tóc giả vờ ngó quanh quất:

 - Ai thèm nhớ thầy. Nhớ món quà của em thì đúng hơn.

 Sinh cau mày gõ nhẹ đầu tôi:

 - Sao cái gì em không nhớ mà lại nhớ mấy cái đó dai thế? - Nhưng rồi anh cũng lục cặp lấy món quà đưa cho tôi và dặn:

 - Đây nè. Nhớ là về mới được gỡ ra đó nghe không?

 Tôi vâng vâng, dạ dạ và cũng không quên “tố cáo” Andrew với anh:

 - Cám ơn thầy. Mấy nay em ít được gặp và nói chuyện với thầy cũng tại Andrew. Hắn kiếm hết chuyện này đến chuyện nọ để kéo thầy đi đó.

 Sinh chớp chớp đôi mắt khoanh tay, bặm môi gật gù khi nghe lời tố cáo của tôi:

 - Hèn chi. Mấy bữa rày cái gì nó cũng kiếm chuyện hỏi. Ra là vậy.

 Rồi anh quay qua tôi đung đưa khuôn mặt cúi xuống nhìn tôi thật gần:

 - Có khi nào Andrew thích em rồi không nhỉ? Sao cứ thích làm chuyện cho em để ý. Như vậy thì không được đâu nhe.

 Phải rồi, dĩ nhiên là không được. Tên đó thích tôi, tôi thà chết sướng hơn. Dòm không có một cọng tóc là đã không ưa rồi. Lại còn vô duyên, thô lỗ chẳng được cái nết gì. Tôi cũng hùa theo Sinh:

 - Đúng rồi! Sao mà được, thầy. Tên đó nằm mơ giữa ban ngày cũng chưa chắc được em để ý đâu. (Tôi chảnh ghê nhỉ). Hắn không bằng một góc của thầy nữa.

 Sinh hết tủm tỉm lại gật gù nghe hết “bài tố tụng” của tôi trong khi sắp xếp lại mớ đồ linh tinh trong cặp. Tôi vẫn thao thao bất tuyệt:

 - ... Hắn rất bất lịch sự khi chê em thẳng thừng. Vô duyên quá phải không thầy? Hắn nói loạn xạ cả lên... Em chẳng hiểu gì, nào là phải trông nom bạn em. Lại còn biểu em hỏi thầy về cái cô Jasmine Million gì đấy nữa...

 Lúc nghe tôi nói đến Jasmine Million thì Sinh buông rơi cái cặp, anh quay ngoắt lại nhìn tôi mở to mắt lắp bắp:

 - Em... nói... cái gì?

 Tôi cũng ngạc nhiên và nhắc lại cái câu cuối cùng mà lúc nãy tôi đã nói. Rồi khuôn mặt Sinh biến đổi hẳn. Anh trở nên thất thần rồi sau đó cáu gắt với tôi:

 - Em không có chuyện gì làm ư? Lại đi nói chuyện vớ vẩn với tên Andrew đó. Tôi không biết Jasmine nào hết...

 Anh rời chỗ tôi đến bên xe mình, gỡ cốp xe, quẳng cái cặp vào đấy, lại im lặng bần thần. Xong, Sinh đóng sập nó rất mạnh làm tôi giật nảy mình. Sau đó anh quay qua tôi, nhẹ nhàng nhưng rất lạnh lùng, anh bảo:

 - Còn em. Trễ rồi, về nhà đi.

 Thái độ của Sinh làm tôi rất ngạc nhiên và cũng cảm thấy sợ nữa. Tôi rụt rè để tay lên ghi-đông xe anh hỏi:

 - Em đã nói gì làm thầy giận sao? Nếu… nếu… vậy em xin lỗi.

 Sinh cũng biết là anh đã xử sự không đúng với tôi, anh dịu lại nhưng vẫn lạnh lùng:

 - Không có gì! Giờ em về đi. Mốt gặp. Và đừng có đến gần Andrew nữa. - Nói xong, Sinh dắt xe đi thẳng.

 Còn tôi một lần nữa lại ngơ ngác. Hôm nay đâu phải thứ sáu mười ba đâu mà sao ai cũng có vẻ điên điên khi nói tới cái tên Jasmine đó? Hết Andrew rồi tới Sinh. Thái độ của cả hai đã thực sự làm cho tôi chả hiểu mô tê chi hết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro