NỨT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Sinh vừa đẩy cửa vào, thấy Andrew Sinh nhíu mày quay lưng định bước ra khỏi quán. Tôi cũng vội chạy theo níu tay anh lại:
- Thầy làm gì thế? Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Trâm. Thầy không định làm nó bẽ mặt đấy chứ. Tính qua tính lại Andrew cũng là một đứa con nít, thầy không thể tha thứ cho hắn hay sao? Nhân dịp này hãy nói chuyện thẳng thắn với hắn về vấn đề rắc rối mà hai người đang gặp.
Sinh quay lại nhìn tôi ngần ngừ một lúc và nhẹ nhàng cười:
- Được rồi. Tốt thôi. Em thuyết phục được tôi rồi đấy. Nhưng nếu hắn quá đáng là tôi đi về ngay đấy nhé.
Sinh miễn cưỡng theo chân tôi đến chiếc bàn nơi chúng tôi đã đặt chỗ và ngồi xuống. Ở đó, Trâm đã ngồi sẵn và cười chào chúng tôi. Khi thấy Trâm mặc chiếc áo đầm trắng hở vai, mái tóc đen nhánh buông dài cài con chuồn chuồn ớt thì Sinh bị sốc thật sự. Anh cứ mở to mắt nhìn Trâm đau đáu. Tôi đã để ý thấy điều này nhưng tôi không quan tâm lắm. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là do Trâm xinh hơn thường ngày và lại cài kẹp y hệt tôi. Nên Sinh bị sốc về điều này chăng? Cái nhìn đó cũng giống như lúc anh nhìn tôi khi đón tôi ngoài cổng nhà.
Còn về phần Andrew khi thấy mặt tôi thì hắn đã lôi tôi ra một góc càu nhàu:
- You set me up. You told me we would get the cake together. But you left me for him. (Cô chơi tôi à? Cô bảo chúng ta cùng đi lấy bánh cơ mà. Bây giờ cô bỏ tôi đi với ổng à?)
Tôi phẩy tay ra khỏi tay hắn:
- Didn't I send you a message already? Tram would like to go to the bakery with you. Don't blame me for your lack of grace. (Tôi chưa nhắn tin cho anh à? Trâm sẽ đi lấy bánh cùng anh. Tôi nói rồi còn gì. Đừng có cằn nhằn tôi. Vô duyên quá).
Andrew cũng xụ mặt, phùng má, chu môi ra giận dỗi:
- I knew that. You told me, too. I can't stand it. Why him? (Tôi biết. Cô nói rồi. Nhưng tôi không chịu được. Tại sao lại là ông ta?)
Tôi bật cười vì cử chỉ của hắn, nhõng nhẽo quá sức. Rồi tôi hỏi hắn cái bánh sinh nhật đâu. Tôi muốn xem cái ý tưởng trang trí bánh sinh nhật của tôi có được những người thợ làm bánh hiểu hay không? Hắn vừa đưa ra cái bánh tôi đã nổi đóa. Nguyên dòng chữ mà tôi đã đặt làm to tướng nay chỉ còn chút xíu. Tôi trợn tròn mắt tra hỏi ngay Andrew:
- What the hell? I told them to make Tram's name so big. (Cái quái gì thế này? Tôi nhớ dòng chữ tên của Trâm tôi bảo họ làm to kia mà).
Andrew nhìn tôi nhăn răng cười và bảo hắn thấy chữ to mất cân bằng quá nên đã bảo làm lại. Tôi nổi điên mắng hắn xa xả:
- Oh my god! That's my idea. I let them do it, now you're destroying all my designs? You shithead! (Trời ạ. Đồ đầu đất. Đó là ý tưởng của tôi. Tôi tính hết rồi nên mới bảo họ làm vậy. Bây giờ... anh lại... phá hỏng hết. Anh thật sự là... đồ đầu đất...)
Andrew nghe tôi mắng hắn là “đầu đất” lập tức cũng nổi khùng lên, mắng lại tôi. Chúng tôi cãi qua cãi lại một hồi dài, tôi thấy Andrew tình cờ nhìn về phía bàn nơi Trâm và Sinh đang ngồi và cái nhìn của hắn thì đầy kinh ngạc, sững sờ. Tôi lập tức quay qua nhìn về phía hắn đang nhìn thì Andrew nhanh tay đưa hai bàn tay to lớn đẩy mặt tôi qua và bảo:
- There's nothing there. We should continue our argument... (Không có gì bên đó đâu. Chúng ta nên tiếp tục tranh cãi thì hơn).
Tôi đẩy hắn ra và vơ lấy cái bánh đi đến bàn mà miệng vẫn mãi làu bàu “Crazy... (Khùng).
Chúng tôi cùng chúc tụng sinh nhật Trâm rất vui vẻ, nhưng lúc đó tôi cảm thấy hình như chỉ có mình tôi là vui thật sự, còn ba người kia thì không. Sinh thì hơi trầm ngâm, có gì đó đau đớn, say đắm trong cách anh cười nói... và đặc biệt anh cứ nhìn chăm chăm vào Trâm. Trâm ngượng ngùng, không tự nhiên như lúc ban đầu. Còn Andrew cứ ném tia nhìn soi mói vào hai người ấy và lâu lâu lại buông ra những câu nói đầy ẩn ý...
Khi tiệc tan, chỉ còn tôi về nhà với Trâm khi Sinh và Andrew đã tìm cớ tháo lui để khỏi thấy mặt nhau mà khó chịu. Tôi hoan hỉ vui như tết kể nó nghe chuyện gì xảy ra khi tôi và Sinh đang trú mưa. Thì Trâm cũng mở to mắt nhìn tôi và rồi nó cười ngượng ngập pha lẫn cau có. Nó bảo tôi:
- Vậy à. Chúc mừng mày. Lần sau, Sinh có rủ đi đâu mà rủ luôn tao thì mày bảo tao bận. Còn cái Ipod tao giữ lâu quá rồi. Tao đưa mày. Mai mày đem về rồi thứ hai gửi trả Sinh luôn. Giờ tao đi súc miệng và đi ngủ đây...
Đêm đó tôi ngủ lại nhà Trâm, nhưng những cuộc nói chuyện đêm khuya giữa tôi với nó cứ nhàn nhạt không vui như những lúc trước. Nhất là khi tôi nhắc về Sinh thì nó khó chịu và trả lời rất nhát gừng... Tôi thật sự không hiểu chuyện gì đã làm nó khó chịu thế. Nó ghen với tôi vì nó thích Sinh sao? Nghĩ đến đó thì tôi tung mền ngồi dậy bảo nó:
- Ê. Có gì thì mày nói thẳng đi. Đừng có tỏ thái độ đó với tao nghen. Nói thật đi. Mày thích Sinh rồi phải không?
Nó cũng ngồi bật dậy, nổi khùng với tôi:
- Không. Tao không thích ổng. Ngược lại, tao ghét ổng. Tao... tao không muốn làm mày bị tổn thương... Có những điều mày không nên biết bây giờ. Nhưng tao chỉ nói là từ rày về sau đừng lôi tao đi khi có mặt ổng nữa. Vậy thôi, ngủ đi. Tao không muốn nói chuyện này nữa đâu...
Nói rồi nó nằm phịch xuống nệm, cuốn mền quay mặt vào tường. Còn tôi cũng nằm xuống nhưng suốt đêm mắt cứ chóng lên trần nhà... Hơ... chuyện gì xảy ra vậy?
Suốt đêm đó, tôi không tài nào ngủ được vì những câu nói của Trâm. Sao hết Andrew giờ tới nó ghét Sinh thế trời? Lại không muốn làm tôi bị tổn thương nữa. Nhưng chuyện gì làm tôi tổn thương mới được chứ?
Sáng ra mắt tôi cứ lờ đờ, ngồi ăn sáng nhà Trâm mà tôi cứ gục lên gục xuống nơi bàn. Trâm dọn đồ ăn sáng lên cho tôi mà nó không nín nổi cười:
- Trời!!! Mày bị câu nói của tao làm ra nông nỗi vậy đó hả. Mày suy nghĩ nhiều quá đó. Tao không ngờ câu nói của tao lại tác động đến mày mạnh đến thế. Xin lỗi nhen. Thật ra tao không có ghét gì Sinh cả. Tao chỉ tức thôi. Hai người nghĩ sao mà bắt tao đợi muốn mọc râu luôn. Trong khi hứa là ghé sớm phụ tao trang trí. Rốt cuộc tao với thằng Andrew làm thấy bà thấy cha. Mà nó thì “văng” toàn tiếng anh. Tao hiểu con bà gì đâu chứ. Làm mấy thằng bồi nơi quán nó nhìn tao xì xào. Tao quê muốn chết. Tao chưa chôn sống mày với Sinh là may rồi đó.
Tôi nhìn nó tròn mắt. Hóa ra là thế hả? Chỉ vì Sinh và tôi đến muộn mà Trâm giận đến thế à? Dù gì cũng tại mưa mà đâu phải lỗi tụi tôi đâu. Tôi phùng miệng kêu lên:
- Mày quá đáng nghen. Làm tao tưởng mày và Sinh xảy ra chuyện gì. Ổng làm gì mày, mày mới ghét ổng. Té ra chỉ có vậy thôi hả?... Làm tao mất ngủ suốt đêm. Có ai nói mày ác lắm không hả?
Trâm nhe răng cười toe toét:
- Xin lỗi, xin lỗi. Tao đâu có ngờ mày nhạy cảm đến thế đâu.
Tôi chỉ chờ nó nói thế ngã vật ra nệm làu bàu:
- Mày hại tao. Giờ tao ngủ bù đây. Mày không phiền nếu tao ngủ khoảng một tiếng đồng hồ chứ?
Cơn buồn ngủ chợt ập đến làm tôi không cưỡng nổi, mắt cứ díp lại... Trước khi nhắm mắt ngủ thiếp đi tôi thấy Trâm ngồi kế bên thở dài thườn thượt và đưa tay vuốt tóc tôi thì thào:
- Tội nghiệp mày. Mày vô tư quá... rất tốt với tao nữa... Có lẽ mày không nên biết chuyện này thì hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro