THƯA THẦY... EM YÊU ANH!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ hai, tôi chuyển cho Sinh cái Ipod Trâm đưa. Sinh nhìn chiếc Ipod, chớp mắt hỏi tôi:
- Trâm trả cho tôi hả? Sao không phải chính tay Trâm trả mà phải đưa qua em. Tôi không lấy. Ai mượn, người đó tự trả.
Nói rồi Sinh nắm tay tôi và dúi cái Ipod trở lại. Khi thấy Sinh tự dưng nắm tay tôi giật mình đỏ mặt, tôi nhớ đến nụ hôn hôm nọ... Sinh cũng nhận thấy điều đó nên anh cũng bối rối: - Nụ hôn đó... một nụ hôn bất ngờ... tôi... 

Tôi càng đỏ mặt hơn, lắp bắp rồi lí nhí nhỏ dần:
- Xin lỗi... thầy ạ... Em... không cố ý... chỉ vì... vì... vì… - Thấy tôi cắm cúi lí nhí, Sinh cũng cúi người theo tôi để hòng nghe tôi nói gì. Anh cúi người xuống thật thấp, thấp hơn nữa và cứ luôn miệng:
- Hả? Em nói gì vậy? Thầy không nghe…
Tôi bất thần ngước lên và hôn lên má anh rất nồng nàn, và thì thầm:
- ... Vì... em yêu anh, thầy ạ! Thưa thầy.. em yêu anh...
Lại một lần nữa, tôi làm Sinh bất ngờ. Anh lúng túng đến nỗi nói không nên lời... Và cũng chẳng kịp để Sinh phản ứng, tôi với cặp chạy mất tăm.
Tôi chạy... và cứ chạy... tôi chạy cho đến khi tôi dừng lại khu hành lang nơi có ô cửa sổ to lớn hướng ra ngoài chỗ để xe. Ngoài cửa sổ, những lá điệp vàng li ti đang rơi rơi, xoay xoay trong gió. Tim tôi đập rộn rã, cảm giác hừng hực, ngây ngất dâng lên trong tôi. Tôi... tôi đã nói tôi yêu Sinh... “Thưa thầy... em yêu anh” cơ đấy... nghe mới lạ tai làm sao… hi hi hi...
Một cảm giác là lạ trong lòng... Nó còn lạ hơn cả khi tôi hôn anh... Tôi quả là đứa học trò quỷ quái... Có ai đời lại nói yêu thầy trắng trợn như tôi không? Nhưng mà cũng lỡ rồi. Tôi không biết sau cú sốc này Sinh sẽ thế nào đây... Đang mải mê ngắm lá điệp rơi trong gió thì có ai đó đến từ sau lưng và đưa tay bịt mắt tôi lại. Mùi thơm của lá chanh lẫn hương mộc gỗ trầm ấm... Tôi biết ai rồi... trăm phần trăm là hắn. Không để hắn kịp hí hửng, tôi lên tiếng:
- Andrew, your trick's as old as the hills. (Andrew. Trò của anh xưa như trái đất rồi).
Nghe tôi nói hắn xụ mặt, xoay người tôi lại toe toét:
- You look so happy today. What's up? (Hôm nay cô trông vui quá. Có chuyện gì vậy? Kể tôi nghe với?)
Nhìn mặt hắn tôi chỉ cười nụ làm ra vẻ bí mật. Tôi không nói gì. Vì tôi biết nếu nói thì Andrew sẽ lại nổi điên lên. Hắn ngó ra lan can và bảo hắn nhớ nhà quá. Giờ này ở nước hắn chắc cũng đang là mùa thu, ngoài đường rơi đầy những lá vàng. Tôi thấy mắt Andrew long lanh khi ngước nhìn từng chiếc lá rơi thỉng thoảng lại mỉm cười. Trông hắn cũng đáng yêu đấy nhỉ.
- Why don't you go back to your country? I bet your parents miss you. (Sao anh không về thăm nhà. Tôi cá là ba mẹ anh cũng đang rất nhớ anh)” - Tôi buột miệng hỏi hắn.
Hắn quay lại dựa vào lan can thở dài vuốt tóc tôi, bảo:
- I'd like to, but I can't. Too many memories of Jasmine, I don't want to hurt myself again. What's more, I don't want to leave you. (Tôi cũng muốn về. Nhưng tôi không thể vì tôi không muốn thấy những kỉ niệm về Jasmine. Tôi không muốn làm đau mình lần nữa. Với lại tôi không muốn xa cô).
Tôi bụm miệng cười:
- Oh, goodness! You mean you love me, don't you? (Ối, trời! Anh không định nói là anh đã yêu tôi rồi đấy chứ?)
Hắn cũng nhìn tôi bật cười lém lỉnh:
- Yeah, why not? I love you somehow. (Ừ. Sao không? Tôi yêu cô... theo một nghĩa nào đó).
Nghe Andrew nói, tôi lại mỉm cười:
- Thank you for that. May I ask you a question? What happened with Jasmine and Sinh? What did he do to her? (Cám ơn vì đã yêu tôi. Nhưng chắc hẳn anh không phiền khi kể với tôi về Jasmine chứ? Sao anh lại ghét Sinh? Sinh đã làm gì Jasmine vậy?)
Khi nghe tôi nói về Jasmine, Andrew đượm buồn. Nhưng rồi hắn cũng kể tôi nghe:
- You know Jasmine - my half sister, was half Vietnamese, half American. Sinh, her, me, we were so close. She had character, she was kind and funny like you. She made everybody smile when they were down. Sinh and I loved her so much. We were going to come to Viet Nam together, after graduation. But God took her too soon. One night, she'd had an argument with Sinh. She was sad, and went for a bike ride. That's when the accident happened. I found a message on her phone, it said, 'I was sad. Why did you treat me like that, Sinh? Do you really love me? That's why I blamed Sinh for her death. He belieed it was his fault. He was so upset that he cut his wrist one day. Fortunately, someone found him. After that, he came back to Viet Nam to try and forget his troubles. I was sorry I had blamed him. He was like a brother to me. But my sister was dead, I didn't want him to have such an easy life. So, I followed him here two years ago. (Cô biết không, Jasmine là chị cùng cha khác mẹ của tôi. Cô ấy mang hai dòng máu Việt - Mỹ. Jasmine, Sinh và tôi đã rất thân thiết. Cô ấy cũng có cá tính mạnh mẽ, tốt bụng và vui nhộn như cô vậy. Cô ấy luôn biết làm người ta cười khi họ buồn. Sinh và tôi yêu cô ấy rất nhiều. Chúng tôi còn có dự định là sẽ về Việt Nam chơi cùng nhau nữa sau khi chúng tôi tốt nghiệp đại học. Nhưng Chúa mang cô ấy đi quá sớm. Một đêm nọ sau cuộc cãi cọ với Sinh xong thì cô ấy rất buồn, rồi lấy xe đi vòng vòng cho khoây khỏa và tai nạn đã xảy ra. Tôi tìm thấy tin nhắn trong điện thoại của cô ấy để quên ở nhà rằng: “Em buồn lắm, tại sao anh đối xử với em như vậy, Sinh? Anh có thật sự yêu em không vậy?” Vì tin nhắn đó, tôi đã đổ lỗi cho anh ấy. Sinh đã thật sự tin rằng đó là lỗi do mình. Nên đã tự trách mình rất nhiều. Rồi một ngày kia anh ấy tự cắt cổ tay mình. Nhưng may thay, anh ấy đã được cứu. Sau đó anh ấy trở về Việt Nam để quên những chuyện bên đó. Lúc ấy, tôi rất hối hận vì đã đổ lỗi cho Sinh vì tôi cũng thương anh ấy như anh mình. Nhưng với ý nghĩ là chị tôi chết vì Sinh thì tôi không muốn cho anh ta có một cuộc sống dễ dàng. Nên tôi đã theo anh ấy về đây hai năm trước).
Nghe Andrew kể tới đâu thì tôi thấy lòng mình thắt lại tới đó. Sinh đã từng tự cắt cổ tay mình vì một người con gái mà anh yêu, Sinh chung tình thật. Tôi chưa bao giờ thấy ai yêu hết mình như vậy. Tội nghiệp Sinh quá, quá khứ của anh thật đau buồn. Và tôi hứa kể từ nay về sau tôi sẽ không làm Sinh buồn nữa. Tôi phải làm cho gương mặt anh đầy ắp những nụ cười... Song, liệu tôi có tranh giành được con tim anh ra khỏi nỗi ám ảnh của Jasmine hay không?
- I'm so sorry, Drew. Her story is so sad. Poor Jasmine... (Tôi xin lỗi Drew à. Chuyện của chị anh buồn quá... Tội nghiệp cô ấy…) - Tôi đưa tay lên xoa tấm lưng to bè của Andrew.
Hắn vuốt má tôi mỉm cười:
- It's okay, dear. Don't worry about it. Talking to you is easy. (Không sao đâu cưng. Đừng bận tâm. Nói với cô tôi cũng thấy nhẹ lòng?)
Hắn tiếp:
- I saw you smiling a little while ago. What's so funny? (Lúc nãy tôi thấy cô cười một mình. Có gì vui thế?)
Tôi lắc lắc đầu bảo không có gì cả nhưng vẫn cười nụ... Andrew vẫn nài nỉ:
- Tell me, you can't hid it. Your smile's already given you away. What's so funny? (Nói đi. Cô không giấu được đâu. Nụ cười tố cáo cô đấy. Có gì vui nào?)
Tôi không nói hắn nài nỉ đến cùng. Hắn hết lải nhải khích bác tôi lại đe dọa đòi nghỉ chơi tôi. Cuối cùng hắn làm tôi phát cáu. Tôi kêu lên:
- Stop it, you're wearing me out. I told Sinh I love him, not that it's any of your business. (Thôi đi. Mệt quá. Chuyện tôi tỏ tình với Sinh đâu có liên quan gì đến anh.) - Sặc... chết cái mồm... không đánh tự dưng khai tuốt tuồn tuột...
Andrew trợn mắt buông một một tiếng:
- What??? You've got to be kidding? (Cái gì??? Không giỡn chứ hả?) Rồi hắn ôm lấy vai tôi lắc lắc:
- I forbid you, do you hear? He's not like he used to be. He's cheating on you. I saw him kiss Tram at the birthday party. (Tôi cấm tiệt cô. Cô nghe chưa? Ông ấy bây giờ không phải là ông ấy trước kia nữa đâu. Ông ta đang lừa dối cô đó. Tôi thấy ông ta đã hôn Trâm trong đêm sinh nhật.)
Nghe hắn điêu ngoa thế, tôi nổi giận gạt phắt tay Andrew ra khỏi vai mình, xẵng giọng:
- I don't believe you. I didn't hate you for not liking him, but I hate you for lying. Let go of me! (Tôi không tin anh. Tôi không ghét anh vì anh không thích Sinh. Nhưng tôi ghét anh vì anh dựng chuyện. Giờ bỏ tôi ra nào).
Thấy thái độ tôi như thế Andrew cũng nổi sùng, hắn quát tôi:
- I'm a liar? Ha! Fine, I told you, but you didn't listen. I'll leave it for you to find out. Goodbye. (Cô nói tôi dựng chuyện hả? Tốt thôi. Tôi đã nói với cô rồi đấy cô không nghe. Tôi sẽ bỏ mặc cô với ông ta. Tạm biệt). - Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi một nước.
Về phần tôi cũng bán tín bán nghi những điều hắn nói. Chầm chậm, tôi nhớ lại cái nhìn sửng sốt của hắn về phía chỗ ngồi của Sinh và Trâm trong đêm sinh nhật.
Có thể điều hắn nói là sự thật chăng... Nếu vậy Sinh... Chắc là không đâu. Sinh không thể là người như thế. Andrew có thể đặt chuyện lắm chứ. Vì hắn ghét Sinh mà. Tôi sẽ không tin hắn đâu. Sinh của tôi đời nào lại làm chuyện ấy. Tôi tin anh. Nhưng cái vẻ sửng sốt lúc ấy của Andrew cộng thêm tâm trạng kì quặc của Trâm nữa. Cả câu nói của Trâm rằng tôi tốt quá, nó không muốn làm tôi bị tổn thương mà tôi loáng thoáng nghe được trước khi thiếp đi lại càng làm tôi thêm lung lay.
Hơn nữa, không khí buổi tiệc hôm đó khá căng thẳng, gượng ép. Tôi cũng nhận thấy điều đó nhưng tôi lại không ngờ chuyện lại đi quá xa như vậy. Tôi có nên hỏi Trâm về chuyện này hay không. Hay tôi sẽ hỏi Sinh rằng anh có làm như vậy không? Một ý nghĩ ngu ngốc, nếu Sinh có làm thì đời nào anh nói tôi nghe chứ. Hơn nữa ông bà xưa đã nói: “Họa dung, họa bì nan họa cốt. Tri nhân, tri diện bất tri tâm” mà. Mọi chuyện bây giờ phải đặt vào vòng nghi vấn. Nhưng nếu Sinh có hôn Trâm thật thì... Nghĩ đến đó tôi cảm thấy nghẹt thở... Tôi cầu mong sao điều nay không phải là sự thật. Bởi tôi không muốn tình bạn, tình thầy trò giữa chúng tôi tan vỡ. Tôi không muốn vì Sinh mà tôi mất Trâm, dẫu sao tôi với nó cũng chơi với nhau đã hơn sáu năm nay chỉ vì... một người con trai mà tình cảm đó tan vỡ sao? Trước đó, chúng tôi đã cùng hứa với nhau dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi và Trâm sẽ vẫn làm bạn với nhau.
Nhưng Sinh thì tôi cũng không thể nào không yêu. Khuôn mặt đó, nụ cười đó… làm sao... Chúa ạ... tha thứ cho con... cái tính mê trai lại trỗi dậy... Nhưng quả thật tìm người như Sinh đâu phải dễ. Ôi!!! Đau đầu quá... Khi không tôi lại phải suy nghĩ cái chuyện vớ vẩn này chi cho mệt vậy chứ?
Tôi thở dài tựa đầu vào tường thở dài. Giá có ai chỉ tôi biết bây giờ tôi phải làm gì thì hay quá... Đang than vắn thở dài, tình cờ tôi ngó qua ô cửa sổ thấy thầy Lâm đang bước ra từ phòng giáo vụ. Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi. Phải rồi, biết đâu thầy Lâm có thể cho tôi lời khuyên đúng đắn nhất. Bàn tới gỡ rối mấy vụ này có lẽ thầy là số một rồi, chuyên gia tám... à không... nhầm... chuyên gia tư vấn tâm lý tuổi cặp kè đấy...
Thầy Lâm ngồi chăm chú nghe tôi kể lại câu chuyện hồi chiều lúc tôi gặp Andrew, lâu lâu thầy lại đưa tay miết cằm theo thói quen. Khổ! Cứ đưa tay miết riết rồi râu chả mọc nổi.
- Theo tui thấy thì chuyện này khá phức tạp đây. Có tới hai người phản ánh về Sinh như thế thì rõ ràng không hay. Nhưng em cũng nên xét lại xem có nên tin được không? Thế này nhé, thứ nhất về phần Trâm, bạn em, rõ ràng cô ấy đã nói dối vì Sinh có làm gì cô ấy nên tâm trạng cô ấy mới chuyển biến như thế. Cô ấy chối chuyện khác là vì không muốn em bị tổn thương, nếu Sinh có thật sự như vậy. Hình tượng Sinh trong em đẹp như thế mà. Với lại cô ấy không biết có nên nói hay không vì nhỡ em không tin cô ấy thì sao? Và tui cũng không loại trừ trường hợp cô ấy thích Sinh, muốn nhảy vào. Nhưng nghĩ lại không muốn làm thế nữa vì em rất tốt. Trường hợp thứ hai, thằng nhóc Andrew, có lẽ hắn bịa chuyện nói một thành mười do hắn ghét Sinh. Từ một chuyện nhỏ mà xé ra to. Cũng có thể là hắn bắt đầu thương em rồi nên tìm mọi cách tách em ra khỏi Sinh. Nên nhân cơ hội này xuống tay luôn. Haiz... một công đôi việc mà. Mọi chuyện đều là giả thiết cả. Ở trường hợp này, theo tui thì em nên khéo léo hỏi chuyện người có đầu mối quan trọng là Trâm thì hơn. Còn không thì em đi hỏi Sinh đi. - Sau khi bung một tràng phân tích giải thích thì thầy Lâm lại phang một câu tôi thấy huề trớt.
Hỏi Trâm thì được chứ hỏi Sinh thì chắc lại bị giận cả tháng. Tôi cười méo xệch:
- Nói như thầy cũng như không. Sao em hỏi Sinh được. Ai đời đi “bắt trộm” mà lại hỏi tên trộm “có phải anh ăn trộm không” bao giờ?
Thầy Lâm nhìn tôi cười hề hề:
- Thì tui nói thế thôi. Chứ có cho vàng em cũng chả dám hỏi. Mà nghĩ kĩ Sinh thích Trâm cũng đâu có gì lạ. Nhìn em, nguyên hột mít made in Việt Nam, ngó phát chán. Còn Trâm thấy không? Mặt mũi xinh xẻo, vai tròn lẳn, tóc buông dài. Dễ thương gần chết luôn. Gặp tui, tui cũng thích.
Vừa nói thầy vừa cười phá lên, tôi cau mày dậm chân:
- Em buồn, tâm sự thầy nghe mà bị thầy sốc óc. Dẹp! Mốt em không nói nữa đâu.
Thầy Lâm gập người, đấm ghế cười rũ rượi. Thầy càng cười mặt tôi càng chằm dằm. Thầy vuốt ngực, ngồi dậy sau trận cười điên đảo, thầy nghiêm mặt lại:
- Thôi không giỡn nữa. Xin lỗi, thấy em ghen đến mức ngố thế, tui chịu không được. Quá mắc cười. - Rồi thầy hắng giọng: - E hèm... thế này nhé... Tui đã nói rồi đấy. Em phải thật khéo léo nói chuyện với Trâm để Trâm nói ra xem sự thật như thế nào. Tụi em là bạn thân với nhau, chắc chuyện này không khó đâu. Thôi, giờ về. - Thầy đưa tay ngó cái đồng hồ trên tay rồi thúc giục tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro