Câu chuyện 1: Dân quốc cường cường (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Editor: Sakura Trang

Ngồi trên xe hơi một tiếng, mới từ nơi của Trần thị trưởng đang trên đường về biệt thự nhà họ Trầm, ngồi phía sau xe là hai người đàn ông mi thanh mục tú, một người trong đó còn mặc quân trang, chẳng qua là nút áo ở bụng cũng không cài, lộ ra độ cong hết sức rõ ràng, khi thì cau mày ẩn nhẫn, khi thì thanh tĩnh lại.

Cho đến khi nhanh muốn xuống xe, trán của Trầm Đàm đã đầy mồ hôi, nửa ôm nửa nâng bị Liễu Duy Quân đỡ từ trong xe xuống.

Liễu Duy Quân một bên hô tài xế mau chuẩn bị, liền muốn làm tư thế ôm người lên, nhận ra được cánh tay sau chân, thân thể Trầm Đàm có chút cứng ngắc.

“Em có thể đi.”

Cậu dầu gì là một nam nhi bảy thước, vừa trải qua chiến trường đao thương mưa kiếm, một chút khó chịu vẫn là hoàn toàn có thể chịu được.

Liễu Duy Quân rõ ràng do mặt mũi cậu kéo không xuống, cũng không nhiều tranh cãi, chỉ một tay ôm chầm hông của cậu, để cho cậu nắm tay đặt ở trên vai mình, đỡ cậu đi phòng ngủ.

Trầm Đàm cảm thấy, bị người ôm như vậy cũng có đủ không được tự nhiên, nhưng mà trong bụng kéo kéo đau, để cho hai chân quả thật có chút mất sức, liền theo Liễu Duy Quân mãi cho đến phòng ngủ.

Liễu Duy Quân đỡ chậm rãi nằm trên giường, cúi đầu mặt không cảm giác đột nhiên bắt đầu cởi quần cầu.

“Anh làm gì?”

Trầm Đàm bắt lại tay anh, người này sẽ không lúc này còn muốn chuyện kia chứ?

“Anh nhìn nhìn tình huống gì, đừng động.”

Liễu Duy Quân kiên nhẫn giải thích, đẩy tay cậu ra, tự ý cởi quần của cậu, đem đầu ngón tay chậm rãi dò xét đi vào.
“Tê _"

Đột nhiên xuất hiện khó chịu để cho người vốn cũng không thích ứng không tự kìm hãm được muốn co lại, lại bị một cái tay khác đè xuống.

“Đừng động đừng động, ráng nhịn chút nữa.”

Liễu Duy Quân mặt đầy nghiêm túc kiểm tra xong, tay xoa một chút giúp cậu giãn thẳng chân, đắp kín chăn, lại cẩn thận bóp chân.

“Liền hai ngày này, bây giờ mới vừa bắt đầu, em ngủ trước một chút.”

Người dưới chăn cho dù biết ngày tới đây, cũng không khỏi lần nữa cứng đờ.
Cậu quả thật cũng mệt mỏi, mệt mỏi thậm chí lấn át cảm giác co rút đau, có Liễu Duy Quân ở, cậu rất yên tâm, liền nhắm mắt lại ngủ thật.

Trong mơ hồ cậu lại trở về chiến trường, hài cốt khắp nơi kích thích thân thể cậu không ngừng nổ súng, lúc này Liễu Duy Quân xuất hiện ở trên đất trống, mở ra rương chữa bệnh vì thương hoạn trên đất làm việc cứu chữa, không chú ý nguy hiểm trước mắt.

Nhìn kẻ địch nhắm ngay Liễu Duy Quân, cậu không có bất kỳ do dự xông tới, nhưng mà ngay tại gần trong gang tấc, một viên đạn bắn vào bụng cậu, Liễu Duy Quân như cũ đưa lưng về phía cậu.
Đau đớn kịch liệt để cho cậu chợt mở mắt ra, ánh sáng có chút tối, trong phòng vắng vẻ.

Đại khái đến gần chạng vạng tối, trong bụng đau lợi hại hơn, thậm chí làm động tới eo chân.

Lúc này Liễu Duy Quân không ở trong phòng, cậu đột nhiên rất muốn thấy anh.

Cậu ngồi dậy mang theo thân thể cồng kềnh từ trên giường ngồi dậy, xỏ dép muốn đi ra ngoài, mới vừa tới cửa liền lại là một trận đau bụng mãnh liệt, lần này dường như còn càng trụy phồng…
Lúc Liễu Duy Quân bưng đồ chuẩn bị đi vào, vừa vặn nhìn thấy Trầm Đàm khom lưng đỡ cửa, cúi đầu rất thấp.

Anh vội vàng buông đồ xuống đi đỡ.
“Thức dậy làm gì? Vô cùng đau đớn sao?”

Hồi lâu Trầm Đàm mới ngẩng đầu lên, hơi thở dốc lại không trả lời.

“Em… Không đi nổi.”

Liễu Duy Quân biết, phải khó chịu nhiều như nào, người này mới có thể khẩn cầu mình hỗ trợ, anh đau lòng Trầm Đàm ẩn nhẫn như vậy, cẩn thận ôm ngang người lên, đặt về trên giường.
Lại lót thêm hai cái đệm dựa nữa, để cho Trầm Đàm nửa nằm nửa ngồi, lại quay lại bưng đồ.

“Dựa vào như vậy đứa nhỏ xuống tới cũng nhanh chút, đau như vậy nhất định là có tiến triển, anh muốn kiểm tra một chút nữa.”

Trầm Đàm không phản kháng, chẳng qua là nhìn chằm chằm anh.

“Lại cũng không để cho anh ra chiến trường.”

“Làm sao đột nhiên nói cái này?” Liễu Duy Quân cũng nhìn cậu.

“Không có gì, mới vừa rồi anh _ ách. . . Đi đâu vậy?”

“Anh đi chuẩn bị đồ, . . . Có thể liền tối nay, đau lắm hả?”

Liễu Duy Quân cũng cau mày theo, anh vừa nói vừa một bên kiểm tra đao cụ, vừa điều chỉnh từng chút thật tốt.

Trầm Đàm nghe thanh âm kim loại va chạm, không hiểu nơi nào trong mình dao động, cậu không dám hỏi, tay nhưng hơi phát run, lúc Liễu Duy Quân cầm tay cậu, cậu giống như là bắt rơm rạ cứu mạng vậy, nắm thật chặc tay đối phương.

Liễu Duy Quân biết, cậu khẩn trương.

“Đừng sợ, có anh ở đây, không có chuyện gì.”

“Ừ.” Nhận ra được mình thất thố, Trầm Đàm buông tay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro