Câu chuyện 1: Dân quốc cường cường (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Editor: Sakura Trang

Làm xong toàn bộ, Liễu Duy Quân đưa tay vào chăn, nhẹ nhàng đắp lên trên bụng ngày càng kéo căng của Trầm Đàm, tận lực ôn nhu vuốt ve, thực thì cũng là đang xác nhận vị trí bào thai.

Anh cảm giác được đứa nhỏ ở bên trong không ngừng đá động, bụng bị đá không ngừng lồi lên, ngay những lúc này, Trầm Đàm liền ngước cổ về phía sau, tựa hồ là hết sức kềm chế.

“Ăn ít thứ nhé?” Trầm Đàm đau từ trưa đên giờ liền gần như không có ăn uống gì, vào lúc này lại là đau đến cả người đều vùi lấp vào gối rộng lớn, dưới ánh đèn trán đã đầy mồ hôi rịn Liễu Duy Quân nhìn đau lòng.

“Không ăn!”

Trầm Đàm đau đến không thiết gì, qua một lúc lâu mới khạc ra một câu, giọng có chút phiền não, cũng đã là hết sức ẩn nhẫn.

“Không ăn cái gì ở đâu ra sức lực?”
Liễu Duy Quân thay cậu xoa, tận lực ôn hòa khuyên.

“Sức lực sức lực sức lực! Ách. . .” Trầm Đàm cả giận, đau do đao thương không bằng đau do sinh sản, càng nhẫn càng mãnh liệt còn không có cuối, lại nhịn nữa cũng là máu thịt, dù người trải qua bao nhiêu như cậu cũng có chút phiền não bất an.

“Chỉ có khí lực ách a! . . . Có ích lợi gì! Em. . .”

Trầm Đàm tức giận, trong bụng lại là co rút phiên giang đảo hải, đau đến cậu cắn chặc hàm răng, kìm nén không lên tiếng đáp lại.

“Thật xin lỗi, em đừng tức giận,” Liễu Duy Quân lại là tự trách, nếu không phải mình, người đàn ông ngạo kiều này sao có thể khuất thân nằm dưới, sanh con dưỡng cái? Anh nghĩ như vậy, dứt khoát nằm xuống, nằm ở bên người Trầm Đàm, đem đầu chôn ở cổ của cậu.

“Hại em khổ. . .” Liễu Duy Quân nói buồn rầu.

“Anh. . .”

Trầm Đàm chưa từng nghĩ người luôn luôn trong trẻo lạnh lùng lại dùng chiêu này, thân cận rỉ tai như vậy hai người đều chưa làm bao giờ, cậu có chút không chịu được, lòng một chút liền mềm nhũn “Đưa em ăn chút đi.”

Thức ăn rất nhanh làm xong, Liễu Duy Quân bưng đến trong phòng, Trầm Đàm liền muốn nhịn đau chống người.
“Đừng động, anh tới liền tốt.”

“Tự em có thể.” Trầm Đàm cướp được đôi đũa trong tay Liễu Duy Quân, đối mặt với canh anh đưa đến, Trầm Đàm ngẩn người, kéo xuống mặt mũi há miệng ra.

Cũng chỉ có lần này, chẳng qua cái này nhất định một lần đời này cậu mềm yếu nhất, Trầm Đàm thề.

Anh cố gắng ăn nửa chén nhỏ, liền ôm bụng chống nạnh nhịn đau, cho đến trán lại rịn ra chút mồ hôi lạnh, cậu mới tỉnh hồn lại, nhìn thấy Liễu Duy Quân mặt đầy đau lòng.

Liễu Duy Quân nhìn cậu ẩn nhẫn như vậy, sắc mặt đều đau đến ảm đạm ảm đạm, lại là trong lòng khó chịu.

“Đau nói ngay, đừng chịu đựng.”

Mới vừa nói xong, Trầm Đàm liền lại lâm vào một vòng đau đớn, cậu không nhịn được lấy tay đỡ lưng, nghĩ muốn lại không dám xoa bụng đang co rút.

“Em… Em… A!!!” Cậu cảm giác đứa nhỏ liều mạng đá cậu, đá đến bụng nhanh muốn nứt ra, so với bất kỳ một lần trước kia cũng muốn khó chịu, cậu không kiềm hãm được hô lên.

Giữa hai chân tích tí tách chảy ra chút tiếng nước, Liễu Duy Quân cảm thấy được, lập tức cởi xuống quần của cậu, lót vải xuống.

“Nhanh, thử dùng sức một chút.” Anh một bên thăm dò kiểm tra phía dưới, một bên lo âu an ủi Trầm Đàm.

“Ách. . . Đem. . . Bỏ tay cầm đi ra ngoài, đau. . . Ách ___ ai. . . Đau chết lão tử!”
Liễu Duy Quân cũng không thăm dò bao nhiêu, sâu nửa đốt ngón tay, anh không mò tới tóc thai ướt nhẹp, mà là da bóng loáng.

Vị trí bào thai không chính! Trong lòng anh lộp bộp một chút, có chút luống cuống.

Trầm Đàm là dáng người đàn ông tiêu chuẩn, nếu là chính vị đều có chút cố hết sức, hôm nay như vậy, sợ là càng hung hiểm.

Trước đêm sinh sản, Trầm Đàm liền giữ vững không đi bệnh viện, ngay cả buổi sáng dự họp, đều chỉ ngồi ở trong xe, sợ bị người thấy bụng.

“Ách ____” Liễu Duy Quân đang do dự muốn đi chạy đi bệnh viện hay không, Trầm Đàm liền lại đau, mặt cậu đỏ lên, trong mắt tất cả đều là tia máu màu đỏ, giống như một con sư tử nổi giận.

“Duy Quân ___” cậu lấy hơi, “Đỡ em đứng lên, em phải đi nhà cầu. . .”

“Ách ____ không được không được, đau ___ xương *** muốn vỡ a ____” cậu mới vừa chống lên một chút, đứa nhỏ liền trĩu xuống chút, kẹt ở cửa ra, cậu chỉ cảm thấy phía dưới nhanh rách.

“Hay là chúng ta đi bệnh viện đi, vị trí bào thai của em không chính, anh sợ em ra chuyện.” Liễu Duy Quân đi qua đỡ người dậy.

“Anh cũng không được, ách _ ai còn có thể được?” Trầm Đàm cau mày dùng mắt đỏ lên nhìn anh, ở trong đó tràn đầy cố chấp cùng tín nhiệm.

Nước ối đã vỡ, sắp sinh, lại chạy đi bệnh viện sợ là cũng không kịp, vã lại, bác sĩ cũng không không nhất định có thể xử lý loại chuyện này.

“Được.” Hồi lâu, Liễu Duy Quân gật đầu một cái.

“Duy Quân, ách ___ ai _ đỡ em đứng lên, em, em phải đi. . .” Trầm Đàm cảm thấy, thời khắc mấu chốt lại có mãnh liệt muốn đi cậu, cậu đau muốn chết, nhưng lại không muốn kéo ở trên giường.

“Là đứa nhỏ mau ra đây.” Liễu Duy Quân cắt đứt lời của người nào đó, anh dò thử bên trong, trẻ sơ sinh to lớn ngăn ở trong kia “Thử dùng sức"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro