Câu chuyện 1: Dân quốc cường cường (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Editor: Sakura Trang

Liễu Duy Quân vạch chăn, tách chân ra cậu ra, da đứa nhỏ đã lộ ra một chút xíu, nhưng cửa ra quả thực quá nhỏ, kẹt ở bên trong.

Liễu Duy Quân cầm bông cẩn thận chùi sạch máu, lại khử độc dao giải phẫu.

“Em kiên nhẫn một chút, lúc này rạch ra một chút sẽ khá hơn chút.” Liễu Duy Quân lo âu nhìn Trầm Đàm, người sau cũng không nói gì. Chẳng qua là cứng cổ không dừng được hít thở, chỉ thấy được mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên cổ chảy xuống, thấm ướt đầu tóc.

“A! ! ! ! !”

Lưỡi đao sắc bén rạch qua da, máu tươi rất nhanh chảy ra, cho dù như vậy, Trầm Đàm cũng không nhúc nhích một cái, Liễu Duy Quân nghe, trong lòng cũng đi theo run rẩy, anh cố gắng khống chế không để cho tay mình phát run.

“Dùng sức.” Liễu Duy Quân cũng đầu đầy mồ hôi, dứa nhỏ là mông ra trước, anh không thể không đưa tay đẩy.

Lực đẩy to lớn đem đồ trong cơ thể ép xuống, Trầm Đàm cảm giác trong bụng giống như là một viên mìn to tràn đầy gai, trước khi nổ, chẳng qua là dùng gai nhọn đâm mạnh vào các các ngõ ngách.

“A ______” Người Trầm Đàm run lên, một đoàn thịt non màu hồng nhạt khó khăn chậm rãi ép ra ngoài, mang theo một ít máu.

Eo Trầm Đàm buông lỏng một chút, ngã về gối không dừng được thở hổn hển, giống như mới vừa trong nước mới vớt ra vậy.

Liễu Duy Quân cũng không tốt gì, trong lòng anh khẩn trương, lo lắng người trước mặt đột nhiên xảy ra chuyện.
Thấy đứa trẻ đi ra, anh lại vội vàng kiểm tra, tách hai chân, thân thể trẻ sơ sinh ướt nhẹp lộ ở bên ngoài.

Liễu Duy Quân lấy tay sờ một cái, đầu! Đầu còn ở bên trong!

“Đầu còn ở bên trong, thử một lần nữa. . .”

Trầm Đàm không có trả lời, chẳng qua là không dừng được thở hổn hển, bụng như cũ khá lớn đi theo nhấp nhô, không thấy rõ biểu tình.

Đầu của đứa bé còn ở trong người, căng chân cậu đều run rẩy, lại không cách nào khép lại, dưới mông dính nhơm nhớp, trong bụng lại là đau đớn đến tê liệt, này tim so với chịu một phát súng khó chịu không biết bao nhiêu lần, cậu phiền não, cậu đau, nhưng cậu không còn sức để nổi giận…

Chỉ trầm mặc mười giây, cậu lại chống lên người nín thở dùng sức, cảm nhận được đồ trong cơ thể từng chút từng chút chui ra phía ngoài, cậu hắn không dám buông lỏng, ấn chân dùng lực.

Lúc sắc trời tờ mờ sáng, tiếng đứa bé sơ sinh khóc phá vỡ yên lặng, Liễu Duy Quân thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đem vật nhỏ khỏe mạnh hơi quấn lại, liền vì Trầm Đàm tống ra cuống rốn, dọn dẹp vết thương.

“Là một đứa bé trai.”

Mặt Trầm Đàm có chút ửng đỏ, mới vừa rồi thiếu dưỡng khí làm đầu cậu có chút choáng váng, hoàn toàn không có nghe rõ Liễu Duy Quân đang nói gì, chẳng qua là ngửa đầu thở hổn hển.

Chờ lúc anh kịp phản ứng, Liễu Duy Quân đã dọn dẹp sạch sẽ, đang vắt khô khăn lông nóng lau người cho cậu.

Cậu đã dễ chịu hơn, Liễu Duy Quân còn đổ mồ hôi đầy đầu, chẳng qua một bên anh lau, một bên lộ ánh mắt dịu dàng như cũ.

“Anh bây giờ rõ ràng hơn anh có bbao nhiêu yêu em.” Liễu Duy Quân nói rất nhẹ, “Bất kể người khác thấy thế nào, anh là thừa nhận.”

Liễu Duy Quân lau xong, lại cẩn thận đắp kín chăn cho cậu.

“Đem con cho em nhìn một chút.” Tiếng Trầm Đàm có chút khàn, nhưng còn đủ sức.

Liễu Duy Quân đem trẻ sơ sinh khóc mệt mỏi đang ngủ ôm tới, đặt ở trong ngực Trầm Đàm, Trầm Đàm ôm đến cẩn thận, có chút thất thần nhìn một đoàn nho nhỏ.

“Sau này chúng ta không sinh nữa.” Liễu Duy Quân ngồi nghiêng ở mép giường, từ phía sau đem một lớn một nhỏ ôm vào trong ngực, trong lòng ấm áp tột đỉnh.

Không sinh?

Trầm Đàm bị ôm, lại cũng không cảm giác kỳ quái, ngược lại cảm thấy hạnh phúc, sự chú ý của cậu đều ở trên lời của Liễu Duy Quân.

“Em…” Cậu mở miệng ấp úng hàm hồ không rõ, “Em còn muốn muốn cô con gái. . .”

“?!”

Liễu Duy Quân giật mình nhìn cậu.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro