Câu chuyện thứ 2: Thế giới dị thế, cố chấp thiếu niên thụ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Editor: Sakura Trang

Theo cửa huyền thiết chậm rãi mở ra, trong bóng tối từ từ xuất hiện chút ánh sáng, cửa một bóng dáng cao lớn đứng thẳng, đạp bước chân đi vào trong.

Một góc bóng tối để khối hàn băng lớn, trên băng ngồi một thiếu niên bị ánh sáng kéo ra thành một bóng dáng hẹp dài…

Thiếu niên vung tay lên, cây nến các nơi nhanh chóng thắp lên, trong động đột nhiên sáng lên, bốn phía có chút người gỗ cổ quái, nhìn về phía thân ảnh trắng như tuyết trên hàn băng, có chút đáng sợ…

Sợi tóc Thiếu niên trắng như tuyết, một đôi ánh mắt đạm lam đột nhiên mở ra, nhìn người đến, chân mày lơ đãng cau một cái. . .

“Ngươi tới a.” Trong giọng nói của Thiếu niên cực kỳ trong trẻo lạnh lùng, giống như là nước đầu mùa xuân hòa tan, theo khe đang thanh thúy lưu động.

“Ừ.” Nam tử đi tới trước mặt thiếu niên, đứng ở bên người thiếu niên, đưa tay đặt ở trên bụng nhô ra của thiếu niên, “Tộc trưởng nói ngươi sắp sinh, cho nên mấy ngày nay ta sẽ ở lại trong này.”

Nam tử ngẩng đầu lên, vương miện trên đầu sáng ngời lóe lên, làm đau cặp mắt thiếu niên.

“Ừ.”

Thiếu niên không trả lời nữa, thuận thế nằm một cái, cuộn tròn ở trên băng nín thở ngưng thần.

Bên trong động chẳng phân biệt được ngày đêm, lúc nam tử một lần nữa thay đổi cây nến cháy hết, cửa mở ra, người hầu đầu đội lông chim xách chút thức ăn, cung kính đi tới,

“Điện hạ, nên dùng thiện rồi.”

Da Luật Lý Tư gật đầu một cái, người hầu cúi người thật sâu, xoay người rời đi.

“Chờ một chút,” Da Luật Lý Tư gọi hắn lại.

“Được rồi, ngươi đi thôi.”

Hắn vốn muốn hỏi thiếu niên muốn ngủ tới khi nào, đột nhiên phát hiện hàn băng trên thân thể hơi động một chút.

“Hoàng Quang, ngươi tỉnh?” Sau khi người hầu đi, Da Luật Lý Tư cầm thức ăn tới.

Đáp lại là một tiếng rên rỉ như có như không.

“Hoàng Quang. . . ? Hoàng Quang. . . !” Da Luật Lý Tư ôm thiếu niên cuộn thành một đoàn vào trong ngực, thiếu niên thong thả mở mắt ra, một đôi mắt đạm lam xen lẫn chút thống khổ, trong suốt thấy đáy.

Hoàng Quang thất thần nhìn người ôm mình, hoảng hốt lại trở về ngày đó. . .

---------------

Ngày đó. . .

“Hoàng Quang, ngươi là truyền nhân của thần, ngươi muốn thực hiện chức trách của thần, cứu chúng sinh!” Tộc trưởng nói.

Vì cái gọi là thần của một đám người, đem y nhốt vào hầm băng ngàn năm.
Lực lượng của y, đủ để tránh thoát thúc tiên khóa, nhưng mà y cũng không làm như vậy, bởi vì người y yêu, đang bị tộc trưởng bắt giữ.

Thiếu niên vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, ngày đó nam nhân y một lòng muốn cứu, đầu đội vương miện xuất hiện ở trước mặt y.

“Hoàng Quang, thật xin lỗi, vì con dân. . .”

“Hoàng Quang, chờ ngươi sinh hạ vương nhi, ta sẽ tự mang ngươi đi ra ngoài, không lừa gạt ngươi nữa…”

“Hoàng Quang…”

Da Luật Lý Tư giống như thường ngày, êm ái vuốt sợi tóc trắng như tuyết của thiếu niên, lại đột nhiên đem y đặt lên hàn băng.

Bốn phía là mộc nhân phủ đầy chân hỏa, trong lòng thiếu niên biết, mình đã mất pháp lực.

Da Luật Lý Tư rút đi trường bào của thiếu niên, tận lực êm ái vuốt ve chơi đùa, cùng với cuối cùng ôm y đặt ở trên đùi, chậm rãi để cho người ngồi xuống, người trong ngực, trừ có một khắc cứng ngắc, lại từ đầu đến cuối không giãy giụa. . .

Đau đớn trong bụng đem suy nghĩ của thiếu niên lôi kéo trở lại, trong bóng tối, y đã đau hai ngày, nhưng mà y không cách nào sử dụng bất kỳ tiên pháp, chỉ có thể dán chặc ở trên hàn băng lấy giảm bớt thống khổ, truyền nhân của thần, không phải dễ dàng là có thể ra đời như vậy.

Thấy thiếu niên không nhịn được cau mày, trong lòng Da Luật Lý Tư hiểu rõ, mở hết một cánh tường đá, ở bên trong là thánh thủy bốc khói xanh, hắn ôm lấy thiếu niên đi thẳng vào, đem người thả ở chính giữa, có thể huyền không lơ lửng ở trong nước.

Đau! Thật là đau! Bụng Nhô ra như cân nặng trăm ngàn cân, trụy thành hình lê, thiếu niên nắm thật chặt cánh tay Da Luật Lý Tư, toàn thân run rẩy.

“Hoàng Quang?” Thiếu niên cuối cùng vẫn là thiếu niên, dù cho y không nói tiếng nào, Da Luật Lý Tư phát hiện, y vẫn là khóc, nước mắt từ hai mắt nhắm chặc rỉ ra, vạch qua gò má, biến thành băng châu, rơi vào trong trì.

“Thật xin lỗi Hoàng Quang,” Da Luật Lý Tư càng ôm chặt thiếu niên, để cho y nằm ở trên vai mình thuận khí, nhưng mà khác với người cùng tộc, thiếu niên đau cũng không ngắt quãng, y chỉ biết kiềm chế như vậy, thân thể lạnh như băng. . .

Thiếu niên chịu đựng từng trận lại từng trận như vậy, lúc trong bụng cũng chỉ còn lại đau đớn mơ hồ mở mắt ra, phát hiện mình rơi vào trong cái ôm quen thuộc.

Đang kinh ngạc nhìn người trước mắt, liền muốn phải đem hắn đẩy ra, thân thể thiếu niên huyền không, trọng lực toàn ở trên bụng, mất thăng bằng liền chìm vào trong nước.

“Hoàng Quang!” Da Luật Lý Tư kịp phản ứng, vội vàng tiến lên mò, một cái chớp mắt trên mặt nước chẳng qua là sóng gợn lăn tăn…

Dưới nước toàn dựa vào tìm kiếm, một lúc lâu mới bắt được hông thiếu niên, Da Luật Lý Tư ôm người trong ngực, nổi lên mặt nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro