Câu chuyện thứ 2: Thế giới dị thế, cố chấp thiếu niên thụ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Editor: Sakura Trang

“Hoàng Quang! Tỉnh lại đi Hoàng Quang!”

Mang tới cạnh trì, thiếu niên đã sớm hôn mê, Da Luật Lý Tư hoảng hồn, vội vàng la lên.

“Khụ khụ __” thiếu niên sặc ra mấy hớp nước, ngực bắt đầu phập phồng, y mở mắt ra, sợi tóc Da Luật Lý Tư xốc xếch, ngay cả vương miện trầm xuống đáy nước hắn cũng không phát hiện.

Thiếu niên đang suy nghĩ cái gì, trên mặt tràn đầy giọt nước đột nhiên lộ ra nụ cười.

“Ngươi quên?”

“Thần là sẽ không chết đuối.”

Sau đó Da Luật Lý Tư cảm thấy, nếu không phải ban đầu một lần lại một lần tin tưởng, thần sẽ không chết, như vậy hắn có thể sẽ càng quý trọng, có thể sẽ sớm một chút thực hiện kế hoạch.

Thiếu niên đau một trận lại mạnh hơn một trận, bụng co rút kịch liệt như xé cùng tiên lực trong cơ thể tán loạn các nơi hòa lẫn, làm y thậm chí không có khí lực để kêu.

Không biết lúc nào, y đã bị ôm trở về giường hàn băng, chung quanh đứng một vòng người, kỷ kỷ oai oai thảo luận cái gì, y đau đến trong lỗ tai vù vù, căn bản không nghe rõ.

“Tuổi tác quá nhỏ, xương cốt cũng không nẩy nở, sợ thì không cách nào sinh ra a!”

“Nếu là mổ bụng lấy con, định là có thể giữ được vương tử, nhưng…”

“Không được!” Thiếu niên chỉ nghe được thanh âm của Da Luật Lý Tư, “Vạn nhất Vương nhi cũng như ta, là người thường thì sao?… Giữ được Hoàng Quang, mới có cơ hội mang thai truyền nhân của thần…”

Thiếu niên không tâm tư nghe tiếp, chỉ càng dùng sức cuộn tròn, bụng y đau, ngực càng đau.

Nhìn thiếu niên cuộn tròn nhắm chặc hai mắt nhịn đau, biết rõ đản dục hài nhi khó tránh khỏi bị tội, cũng thấy tận mắt Vương phi của mình sinh sản. Nhưng trong lòng Da Luật Lý Tư vẫn là tay chân cuống cuồn. Hắn theo lệ kêu tới dược y, nào biết bọn họ cũng chỉ biết chữa bệnh cho người, người người trố mắt nhìn nhau, không tìm ra phương pháp.

“Điện hạ,” Dược y cầm đầu bị đẩy tới trước mặt Da Luật Lý Tư, bất chấp mặt mũi hắn âm lãnh, “Từ xưa đến nay, thần cũng có thể giống mình sinh dục hậu đại, điện hạ kiên nhẫn chờ, đừng nóng vội.”

Không sai, Hoàng Quang y, là thần.

“Điện hạ!” Mới vừa để cho chúng dược y lui ra, trong bóng tối liền hiện ra một người, cả người hắn treo trang sức thật kỳ quái, trong ánh mắt cũng không mang chút cảm tình.

“Toàn bộ đều chuẩn bị xong.”

“Được! Vậy thì đi!” Da Luật Lý Tư không quay đầu lại, hắn trở lại ngồi xuống bên người thiếu niên, vạch sợi tóc xốc xếch trên mặt y.

“Hoàng Quang, ngươi chờ ta một chút.”

“Không. . . A. . . A. . . Chớ đi. . . Đừng. . .”

Lúc Da Luật Lý Tư xoay người rời đi, thiếu niên nhẫn nhắm mắt lại, tựa như rơi vào trong ác mộng, chỉ nhẹ giọng nỉ non.

Da Luật Lý Tư rời đi, hắn cái gì cũng không có nghe.

“A! ! ! !”

Thiếu niên đột nhiên trợn to hai mắt cong người lên, trong con ngươi màu đạm lam hơi nước tràn ngập, y chỉ thấy toàn bộ yên tĩnh, cùng ác mộng mỗi đêm giống nhau như đúc, mồ hôi đột nhiên chảy qua hai bên thái dương, rơi vào sau gáy, vỡ nước ối…

Đau! Đau!

Tất cả sự chú ý của Thiếu niên đều tập trung ở trên bụng, bụng co rút kịch liệt co quắp, ngay cả sau lưng, hai chân cùng nhau đau đớn co rút, giống như vô số roi quất các nơi trên người. Nhưng mà thiếu niên cuối cùng vẫn là thiếu niên, không người dạy y dùng lực như thế nào, cũng không người đau thay y.

Đèn đuốc đã sớm tắt, thiếu niên không lòng dạ nào đi thắp, trong bóng tối chỉ còn lại rên rỉ mơ hồ, khi thì yếu ớt, khi thì xen lẫn ẩn nhẫn khóc tỉ tê. . .

“A. . . A. . .”

“Mẫu thân. . . Mẫu thân. . . A… Hài nhi. . . Hài nhi thật là khổ. . . Hài nhi nên trốn. . . Bỏ chạy. . . A! ! ! Ừ ____"

Thiếu niên che kín miệng mình, không để cho rên rỉ buột ra khỏi miệng, nước mắt nhưng cuối cùng chẳng ngó ngàng gì tới từ khóe mắt rỉ ra, biến thành hạt châu cộp cộp nện ở trên băng.

“Mẫu thân. . .”

Trừ mẫu thân, không tìm ra người thật lòng nữa, thiếu niên cảm thấy tuyệt vọng, y đau đến không phân rõ thực tế cùng ảo ảnh, chỉ cảm thấy lúc này, y đột nhiên thật là nhớ mẫu thân, người mẫu thân trước khi chết còn không ngừng dặn dò hắn không cần phải trở về…

Động tĩnh dần dần yếu ớt đi xuống, có một cái chớp mắt, thiếu niên trực giác mình nhanh phải chết đi, y thấy trong bóng tối có một đoàn ngọn lửa.

Đi ra! Hắn sợ lửa!

Ánh lửa dần dần tràn qua thiếu niên.

“Không. . .”

Trong bóng tối hiện ra một băng đao tỏa khí lạnh, người cầm đao trên tay đem lưỡi đao cẩn thận nhắm ngay bụng nhô lên.

“A a! ! ! !”

Da Luật Lý Tư đột nhiên khởi binh, nhốt tộc trưởng, áp chế phụ huynh, không chút báo trước nhanh chóng chấp chưởng quyền hành, hắn bất chấp tuyên thệ trước đường, liền vội vội vàng vàng chạy trở về thấy thiếu niên.

Lúc Da Luật Lý Tư tới, mồ hôi thiếu niên đã khô. Dưới người y một mảnh hỗn độn, bụng phá vỡ thành lỗ hổng thật lớn, từ chỗ vết cắt còn không ngừng chảy ra máu màu xanh, trong ngực nhưng ôm một đứa bé đã ngủ say.

Y đã trầm trầm rơi vào ảo cảnh, ở trong ở đó, trên trời bông tuyết bay, khắp thế giới đều là màu trắng, trong tuyết trắng Da Luật Lý Tư như thường ngày, thô y áo vải đi săn trở về, thiếu niên chạy tới đón hắn, hắn đưa ra tay, đem người ôm vào trong ngực.

“Hoàng Quang! Hoàng Quang!!” Da Luật Lý Tư ôm thật chặc thiếu niên vào trong ngực, điên cuồng đè lại vết thương đang chảy máu.

“Hoàng Quang, ta cái gì cũng không muốn, Hoàng Quang! Ngươi đừng lừa gạt ta. . . Ngươi cũng sẽ không chết! ! Hoàng Quang!”

-------------

Cho đến nhiều năm sau, mỗi một buổi tối cô độc, Da Luật Lý Tư không tránh khỏi nhớ tới lời trước khi nhắm mắt của thiếu niên, y không luyến tiếc bất kỳ thứ gì, nhưng chỉ thật thấp thở dài, nói
“Đáng tiếc, không tuyết. . .”

Da Luật Lý Tư vĩnh viễn sẽ không hiểu, trừ bông tuyết, nhưng còn có người trong tuyết ấy, bọn họ ôm chặt cùng chung một chỗ. . .

----Hết----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro