Câu chuyện thứ 3: Nam sủng thể yếu thụ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Editor: Sakura Trang

Rời đi thế giới trước kia tháng chín hơn chín tháng, nếu là nói thích ứng hoàn cảnh nơi này, ngược lại không bằng nói là thuận theo, người đều là tham lam, mà tham lam lớn nhất, không ngoài là còn sống.

Ngọc Lâm miễn cưỡng tựa vào trong ổ, vuốt bụng càng ngày càng lớn, cảm khái.

Y không phải không trốn, từ trên cây to lớn nhìn xuống, chính là vực sâu, y từng nhắm mắt lại nhảy xuống, cho là mộng thì sẽ tỉnh, nhưng mà mộng không tỉnh, người ngã té thành trọng thương, nếu không phải mảng lớn mảng lớn tán lá đỡ y, y phỏng đoán còn phải tiếp tục rơi xuống mấy phút nữa.

Trên trời dần dần có mưa, Ngọc Lâm đang lo lắng bị ướt, bầu trời đột nhiên xuất hiện bóng mờ, một phiến lớn che trời chắn trên ổ, nhưng mặt Ngọc Lâm lại lộ vẻ khó xử, càng co lại thành một đoàn, nó, trở lại.

Cho đến chạng vạng tối, bốn phía bắt đầu có tiếng côn trùng kỳ quái kêu vang, vật che đậy rớt xuống rơi vào trong ổ, lại hóa thành hình người.

Đó là một nam nhân yêu diễm, một mái tóc dài bù xù đủ mọi loại màu sắc, lông mày giống như bị cô nương nhu nhược vẽ nhập vào tóc mai, trời sanh một đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mọng hé mở thành đường cong xinh đẹp cùng chiếc cổ nhẵn nhụi, người này khôi ngô cao lớn, khoác áo choàng hồng diễm diễm, ngược lại là có loại cảm giác vênh váo hung hăng.

Ngọc Lâm là bị tội, không dám giương mắt nhìn, Xúc Mân nhưng đến gần y, cẩn thận nghe y, đưa tay ra vững vàng cố định y ở trong ngực.

Hắn híp ánh mắt hẹp dài dán lên mặt Ngọc Lâm, đột nhiên đưa ra một căn xúc tua to dài, trượt trong y phục của Ngọc Lâm vuốt ve.

“Không muốn, van cầu ngươi, van cầu ngươi. . .” Mặt Ngọc Lâm trắng bệch, y bị siết khó chịu, nhưng mà trong lòng nhưng càng sợ, y không phải không thử giãy giụa, chẳng qua là cuối cùng, tay chân đều bị buộc chặt, ngay cả một cơ hội nhúc nhích đều không có.

Xúc Mân nhắm mắt lại gặm cắn y, các nơi trên thân thể lại là đưa ra nhiều hơn xúc tua, đem Ngọc Lâm bó chặc, Ngọc Lâm cắn răng không dám nói nữa, trực giác xong đời, người trước mặt lại đột nhiên dừng lại thu xúc tua về, chỉ đem y ôm vào trong ngực, liền chợp mắt phải ngủ.

Nửa đêm thế giới yên tĩnh, mí mắt Ngọc Lâm đánh nhau, không trốn được cơn buồn ngủ, ôm trong vòm ngực rộng lớn này để cho y sinh ra chút an toàn quen thuộc, y chẳng ngó ngàng gì tới, cuối cùng cũng an tâm ngủ mất.

Ngọc Lâm là bị mơ hồ căng đau làm tỉnh lại, bụng của y lại lớn một vòng, eo của y như có chút không chịu nổi.

Nam nhân xinh đẹp ôm y còn duy trì tư thế như cũ, y suy nghĩ có lẽ là một cái tư thế quá lâu, lại sợ kinh động nam nhân, liền dè đặt giãy giụa eo cồng kềnh, nghĩ muốn điều chỉnh.

Quả nhiên, một giây kế tiếp Xúc Mân liền chợt mở mắt, theo bản năng đem người trong ngực siết chặt.

“A!” Siết vào bụng, Ngọc Lâm đau đến kêu lên.

Xúc Mân cả kinh, vội vàng buông tay ra, hắn theo eo một đường vuốt ve, cuối cùng ngừng ở trên bụng của Ngọc Lâm.

Nơi đó có chút lồi lõm, chỉ nhẹ nhàng ấn một cái, liền có thể cảm giác được bên trong cứng rắn.

Xúc Mân mang theo Ngọc Lâm run rẩy bay ra ổ, ở trên trời dừng lại hồi lâu, mới rơi về mặt đất.

Đây là một mảnh biển hoa to lớn, cánh hoa lớn đủ mọi màu sắc thấm giọt nước, từng khóm từng khóm phát triển, tươi đẹp phải nhường người mê loạn.

Xúc Mân ôm Ngọc Lâm thẳng đi về phía trung tâm trăm hoa, đó là một đóa hoa to lớn.

Ngọc Lâm thấy ngây người, cho đến Xúc Mân đem y đặt ở giữa nhụy hoa, lúc một bó dây leo tiếp lấy y, y mới hoàn hồn lại.

Day leo kia mang màu xanh lá cây, tựa như thành tinh, thật nhanh vòng qua chân của y, eo của y, một cái chớp mắt lại đem y bó thành tư thế quẫn bách, hai chân mở ra, lại đối mặt với Xúc Mân, lộ ra một mảnh xuân quang.

Xúc Mân hơi hơi hí mắt nhìn chằm chằm, giống như là đang thưởng thức những đóa hao mùi hương bốn phía kia, thấy mặt Ngọc Lâm đỏ lên, bụng lại là trụy trụy khó chịu.

“Thả. . . Thả ta đi, ” thấy những xúc tua to dài kia, mặt mũi Ngọc Lâm trắng bệch "Ta, ta đau bụng, hôm nay, có thể hay không, có thể hay không. . . Ách. . . A a. . .”

Xúc Mân giống như là không nghe được vậy, tự nhiên lấy ra xúc tua trơn nhẵn, một bên giữa Ngọc Lâm đang giãy giụa bất động, một bên chậm rãi dò, gặp phải địa phương vào, lại là không do dự chui vào bên trong.

Nhưng mà lần này xúc tua kia không nhỏ giống như thường ngày, mà là lớn nhỏ như quả đấm người trưởng thành, đầu xúc tua chỉ tiến vào chút, người trong ngực chính là thét chói tai liên tục.

Xúc Mân cũng cảm nhận được chèn ép, tay hắn thượng bắt đầu ở trên người Ngọc Lâm bơi, không để ý mặt Ngọc Lâm đỏ lên, xúc tua lại là một tấc một tấc đi vào bên trong, cho đến chống đỡ đủ, lại không vào không vào được một phần nữa, tựa như một giây kế tiếp thì sẽ xé, mới dừng lại bất động.

“A. . . A. . . A nha. . . Đau quá đau quá đau! !” Ngọc Lâm không nhịn được thét lên, bụng y vốn là khó chịu, sao còn trải qua cái này, y khép chân lại, cảm thụ thứ trong cơ thể đang không ngừng khuấy động, giống như một cây gậy, quậy đến ngũ tạng lục phủ của y cũng muốn vỡ.

Xúc Mân chợt lại dùng lực, bộ phận cường tráng nhất của xúc tua cuối cùng chui vào, Ngọc Lâm đau đến sắc mặt ảm đạm, thét chói tai cũng quên.

Xúc Mân cũng không có ý dừng lại, hắn không ngừng lục lọi, điều chỉnh, để cho Ngọc Lâm cảm giác dường như ruột đều bị đánh thành nút thắt, lại bị nam nhân này càng kéo chặt.

“A, a, đau a, đừng. . . Chớ động a!” Ngọc Lâm không thể động đậy, chỉ có thể đem hết toàn lực giãy giụa hông, bụng lớn nổi gân xanh, bề ngoài lại là lồi lõm.

Xúc Mân chơi đùa nửa ngày, mới rút xúc tua về, nghiêng người để cho Ngọc Lâm ngồi ở trên đầu gối của hắn.

Mấy cái xúc tua nhỏ dài vươn ra, vòng qua eo Ngọc Lâm, chớp mắt bụng bành trướng bị siết lồi lên lõm xuống, Ngọc Lâm một tiếng thét chói tai, nước mắt chảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro