Câu chuyện thứ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện thứ 2

Editor: Sakura Trang

Ôn Mặc cách áo choàng sờ một cái bụng mình, Bảo bảo còn không có đủ tháng cũng đã lớn kinh người, làm y đau thắt lưng, đau chân, mỗi ngày còn sẽ đối y quyền đấm cước đá, rất là không thoải mái.

Nhưng Ôn Mặc có tôn nghiêm của y, một người, đại nam nhân, coi như là mang thai cũng không nguyện ý yếu thế, mọi việc cũng muốn tự mình làm, làm hạ nhân bên người thường thường kinh hồn táng đảm, rất sợ Vương phi cùng tiểu thế tử trong bụng xảy ra chuyện gì.

“Làm sao không nghe lời lại một mình đi ra ngoài?” Một thanh âm ôn nhu truyền tới, tiếp theo là một đôi tay ôn nhu khoác lên ngang hông của Ôn Mặc.

Ôn Mặc xoay người liền muốn hành lễ nhưng bị nam nhân bên cạnh ngăn lại.

“Nói bao nhiêu lần rồi, giữa chúng ta không cần những thứ này.”

Ôn Mặc đối với Vương gia anh tuấn là cảm giác gì mình cũng không biết. Chỉ biết là có ngày vương gia đi tới trong phủ gặp y. Ngày thứ hai vương gia liền tới đề nghị kết thân. Cha mình là không thể vui mừng hơn, không để ý cảm xúc của nhi tử liền vội vàng đem y đưa tới cửa.

Đêm đầu tân hôn vương gia nhưng mà vô cùng ôn nhu. Đối với vương phi này hắn vô cùng hài lòng. Bộ dáng xinh đẹp, hơn nữa mới đại hôn hơn một tháng liền mang thai, vương gia đối với tức phụ này không thể hài lòng hơn.

Khuyết điểm duy nhất chính là tính cách quá lạnh lùng. Nhưng không có vấn đề, cái này có thể từ từ thay đổi.

Vương gia đem một cái tay khác lên nhô lên thật cao kia sờ nhi tử của mình.

“Nhi tử của chúng ta lại nháo ngươi sao?” Một bên vương gia vừa sờ vừa hỏi.

“Người liền xác định đây là nhi tử? Chẳng may là vị công chúa thì sao?”

Ôn Mặc có chút mất hứng. Từ lúc mang thai người bên cạnh liền một tiếng một tiếng thế tử kêu, mình chẳng lẽ chẳng qua chỉ là người sinh đời sau cho vương gia thôi sao?

Vương gia cũng không có tức giận, như cũ ôn nhu cười, “Công chúa liền công chúa, chỉ cần là ngươi sinh ta đều thích. Ngươi thích nữ nhi chúng ta liền sinh một chục nữ nhi.”

Vừa nghe lời ngon tiếng ngọt này Ôn Mặc cũng không nhịn cười được. Vương gia nhìn liền mê, tức phụ nhà mình cười lên thật đúng là khuynh thành.

Ôn Mặc nắm thật chặc chăn, đau kêu liền cũng nhanh kêu không được nữa. Từ đau nhỏ nhất có thể nhịn được Ôn Mặc không nghĩ tới sinh hài tử sẽ đau thành như vậy.

Ngự y sờ bụng ngày càng cứng rắn, “Vương phi, thế tử xuống rất nhanh, kiên trì một chút.”

Bây giờ Ôn Mặc cái gì cũng nghe không lọt, một tay vẫn nắm chăn, một tay khoác lên trên bụng không ngừng rên rỉ. Đứa nhỏ này giống như cha nó, tính nôn nóng.

Lúc y đang ăn đồ ăn sáng lại đột nhiên đau bụng, hơn nữa còn là đau không ngừng được, y còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. Không giống như ngự y nói với y lúc trước là thai đầu cũng sẽ hơi chậm, ít nhất một ngày một đêm.

Tiểu tử này nói đến là đến, trận đau ban đầu liền gần như không kẻ hở, mau hành y sắp chết.

“Ôn Mặc, Ôn Mặc!” Thanh âm quen thuộc đi đôi với bước chân sốt ruột, chỉ chốc lát sau thì có một cái tay ấm áp nắm lấy y.

“Thế nào? Làm sao đột nhiên liền muốn sinh?” Vương gia gấp gáp hỏi. Hắn thấy bảo bối đau mặt cũng trắng bệch, toàn thân là mồ hôi, đau lòng không chịu nổi.

“Là tiểu thế tử không kịp đợi muốn đi ra. Vương phi nhanh dùng điểm lực, sắp xong rồi.”

Ôn Mặc dùng hết toàn thân sức lực, liều mạng đẩy.

“Đi ra, đi ra, một lần nữa.”

“Ôn Mặc...” Vương gia cũng không biết nên nói cái gì, chẳng qua là nắm thật chặc tay Ôn Mặc, hận người đau không là hắn.

Ôn Mặc lại dùng lực lần nữa, quả nhiên một trận khóc tiếng vang lên.

“Cung hỉ vương gia vương phi, là vị Tiểu công chúa.” Ngự y đem bảo bảo giao cho nha hoàn ở một bên.

Vương gia vô cùng vui mừng. Bọn hạ nhân ban đầu còn có chút bận tâm vương gia sẽ thất vọng nổi giận, nhưng trong mắt vương gia chỉ có vui mừng, một chút bất mãn cũng không.

“Nhanh cho ta nhìn một chút, ” nha hoàn đem tiểu công chúa được bọc kín sau đó giao cho vương gia.

“Ôn Mặc, ngươi nhìn, hài tử của chúng ta.” Vương gia hưng phấn đem bảo bảo cho Ôn Mặc nhìn, hôn một cái bảo bảo có hôn một cái tức phụ nhà mình.

Ôn Mặc còn chưa kịp nói gì lại cảm thấy bụng co rút, kêu lên.

“Làm sao? Ôn Mặc?” Thấy Ôn Mặc thống khổ biểu tình lo lắng không biết làm sao.

Ôn Mặc không có thời gian trả lời, đi theo phản ứng thân thể, lại dùng lực đẩy mấy cái, sau đó lại là một trận tiếng khóc. Thật may ngự y vẫn còn ở, nhận lấy hài tử thứ hai.

“Cung hỉ vương gia vương phi, là sinh đôi, mừng hai vị công chúa.”

Vương gia đem một nữ nhi khác cũng ôm lấy, “Ôn Mặc, ngươi thật giỏi, một lần liền sinh hai cái.”

Ôn Mặc nhìn hai cái bảo bối cảm động không thôi. Hài tử của mình thấy thế nào đều đáng yêu. Khó trách bụng mình lớn không giống thường, thì ra có hai cái.

Nhưng trong lòng vẫn là khó tránh khỏi có chút bận tâm, “Vương gia không thất vọng sao?” Y cẩn thận hỏi.

“Tại sao thất vọng?” Vương gia mặt đầy không hiểu.

“Không phải thế tử…”

Vương gia cười một tiếng, đem con giao cho bọn nha hoàn đi đút sữa, sau đó đem Ôn Mặc ôm vào trong ngực, “Đã nói rồi chỉ cần là Ôn Mặc sinh, là nam hay nữ ta cũng yêu.”

Trong lòng Ôn Mặc cảm động, giờ phút này cảm thấy vương gia đối với mình quả thật là thật lòng.

Sau đó vương gia đem hai vị công chúa xinh đẹp cưng chìu lên trời. Hắn không chịu để Ôn Mặc chịu khổ nữa. Nhưng Ôn Mặc nghĩ đến vương gia thân phận tôn quý, như thế nào cũng phải có hậu, liền gạt vương gia lại mang thai lần nữa.

Dù vẫn là nữ nhi. Nhưng vương gia vẫn câu nói kia, “Chỉ cần là Ôn Mặc sinh ta đều thích!”

Thời tiết chuyển lạnh, vương gia chiếu cố đến thân thể của Ôn Mặc luôn là bọc y kín mít mới chịu để cho y bước ra cửa. Hơn nữa nhất định phải có mình bầu bạn.

Bụng Ôn Mặc đã đủ tháng, lại cao lại tròn. Một tay y nâng bụng, một tay xoa bụng. Coi như mặc y phục vừa dầy vừa nặng bụng này cũng không che được, gần như sắp bằng độ cong khi mang song thai.

Vương gia ôm chặt lấy y, rất sợ y vô tình trượt ngã. Biết Ôn Mặc lại gạt mình mang thai thứ tư hắn vừa giận vừa đau lòng. Hắn biết Ôn Mặc là lo lắng các đại thần không ngừng cho mình làm áp lực muốn sinh cái thế tử, mình muốn cưới thiếp nên mới có thể ra hạ sách này.

Nhưng mình thật không quan tâm. Đối với với ba cái công chúa hắn là bưng ở lòng bàn tay trong đau, một chút cũng không muốn có cái thúi nhi tử. Hắn chỉ quan tâm Ôn Mặc lại phải chịu đau khổ.

Thân thể Ôn Mặc vốn cũng không tốt, còn liên tiếp mang thai, hắn rất lo lắng sẽ hạ xuống tật xấu gì.

“Ngự y vốn nói ba ngày trước sẽ sinh, làm sao đến bây giờ còn chưa có dấu hiệu gì?” Vương gia nhìn bụng so với ba ngày trước lại lớn một vòng rất lo lắng, "nuôi quá lớn có thể rất khó sinh hay không?”

“Nhanh đi. So với hôm qua thấp một chút.” Ôn Mặc sờ bụng, “Đừng lại là một công chúa liền tốt.”

Vương gia thở dài, đưa tay xoa xoa hài tử củ mình, “Đừng nghe nương con nói, nếu là công chúa phụ vương đau, nếu là nam con liền đi tự lo đi.”

“Nói bậy bạ gì đó.” Ôn Mặc đối với với ba cái bảo bối cũng là yêu thương vô cùng. Coi như bụng lớn mọi việc của mấy đứa bé đều do y làm.

Nam hay nữ đối với y không quan trọng, y chẳng qua là đau lòng vương gia mỗi ngày bị các đại thần phiền.

Thật ra thì sáng sớm hôm nay y cũng cảm giác được bụng thỉnh thoảng co rút, cảm giác quen thuộc này để cho y biết liền muốn sinh.

Nhưng kinh nghiệm hai lần trước cũng nói cho y không như vậy, y không nghĩ vương gia quá đau lòng, liền không nói gì. Chỉ nghĩ ra được đi tới đi lui xem có thể hay không nhanh lên một chút sinh ra.

Lúc sinh đôi chỉ tốn hai canh giờ, nhanh kinh người. Lúc sinh tam công chúa thì đau đớn một ngày một đêm, cuối cùng còn uống hai chén thôi sản dược, mới sinh ra. Sau đó ngủ ba ngày, vương gia cũng sắp điên. Chỉ hy vọng bảo bối này đừng dày vò y mới phải.

Ôn Mặc sau khi đau đớn gần bốn canh giờ cuối cùng cũng vỡ ối. Ối vừa vỡ y liền không nhịn được, hai tay chống bụng rên rỉ.

Vương gia là hù dọa, vốn còn thật tốt làm sao đột nhiên liền vỡ ối.

“Vương phi sợ là đã chịu đựng một thời gian.” Ngự y kiểm tra kết quả.

Vương gia nhưng đau lòng chết được, “Đứa ngốc, làm gì tự chịu đựng đâu, đau liền nói a.”

Lần trước sau khi sinh vương gia bên y một ngày một đêm, cho đến bảo bảo bình an xuất thế, hắn mới lòng không phục tắm nhanh một chút lại chạy trở lại chăm sóc Ôn Mặc. Ôn Mặc không nghĩ vương gia khổ cực như vậy mới tự mình chịu đựng.

Ôn Mặc nắm chặc tay vương gia, thuần thục hô hấp rồi dùng sức, quả nhiên có kinh nghiệm chính là không giống nhau, đẩy mấy cái bảo bảo liền đi ra.

“Cung hỉ vương gia vương phi, là một công chúa!” Hạ nhân đem Tiểu công chúa giao cho vương gia. Vương gia lần này cũng giống vậy, cao hứng không khép miệng được, ôm Tiểu công chúa hôn lại hôn.

Ôn Mặc nhưng trợn tròn mắt, làm sao lại là một nữ hài?

“Đã nói rồi, ta thích nữ nhi, mới không muốn một nhi tử thúi.” Vương gia đắc ý ôm nữ nhi bảo bối của mình hôn một cái lại hôn lão bà bảo bối, hạnh phúc không nói lên lời.

Trong đầu Ôn Mặc nghĩ thôi vậy, nhìn nữ nhi đáng yêu cũng không thấy thất vọng. Ghê gớm thì lại lần nữa.

Vương gia thật giống như biết đọc ý nghĩ, biểu tình nghiêm túc nhìn Ôn Mặc, “Lần này không cho phép giấu ta mang thai!”

Sau đó Ôn Mặc lại mang thai lần nữa, lần này không phải có lòng. Hai người có lần uống quá tận hứng dưới trạng thái oanh oanh liệt liệt, liền thuốc cũng quên uống.

Hơn nữa lần này Ôn Mặc không có triệu chứng của thời kỳ đầu mang thai, lúc phát hiện bụng đã nhanh ba tháng. Y còn tưởng rằng là kết quả ăn quá nhiều.

Lần này mang thai vương gia không ở bên cạnh, lòng không phục bị Hoàng thượng kéo đi dò xét dân tình, đi một lần chính là hơn nửa năm.

Mặc cũng không có nói cho hắn, bởi vì hắn biết vương gia nhất định lập tức chạy về. Hắn cảm thấy không cần thiết.

Chỉ như vậy bụng của Ôn Mặc một ngày lại một ngày lớn hơn, tròn vo thậm chí so với mang song thai còn lớn hơn. Ngự y nói, lần này chắc cũng là song thai.

Ôn Mặc cũng không biết mình sinh nhiều như vậy rốt cuộc có phải chuyện tốt hay không, làm sao mõi lần là một lần liền trúng, còn mang thai hai lần song thai.

Đến lúc thai gần chín tháng, bụng của Ôn Mặc là lớn đến liền ngồi xuống đứng lên cũng cần người đỡ.

Có lẽ là lòng trong cảm ứng, hôm Ôn Mặc bắt đầu trận đau vương gia phong trần phó phó trở lại.

“Vương phi, không có sao chứ?” Nha hoàn Bên cạnh khẩn trương hỏi.

Ôn Mặc cau mày, hai tay nâng bụng, “Hẳn sắp sinh rồi.”

“Nhưng mà, nhưng mà thai nhi còn không có đầy đủ tháng. . .” Nha hoàn dường như so với Ôn Mặc còn muốn khẩn trương.

“Không có sao, ngự y nói song thai vốn là dễ dàng sinh sớm, huống chi thai nhi phát triển rất tốt.” Ôn Mặc vỗ một cái bụng lớn như núi, cảm giác bọn nhỏ lại xao động bên trong. Mặc dù đã là lần thứ tư làm cha, nhưng Ôn Mặc vẫn là rất mong đợi.

Người nào đó phong trần phó phó trở lại.

“Bảo bối của ta!” Vương gia cũng không để ý ánh mắt của mọi người, trực tiếp xông vào ôm lấy nương tử nhà mình.

“Làm sao đột nhiên trở lại?” Ôn Mặc trời sanh tính lạnh lùng, nhưng đối với với vương gia trở về đúng là cao hứng, những ngày qua thật nhớ hắn.

“Nhớ người nên trở về! Bệ hạ thật là, không có ta cũng được, ta nhìn huynh ấy chỉ là muốn du sơn ngoạn thủy.” Đối với hoàng huynh nhà mình vương gia rất là phê bình.

“Ngươi trở về thật là đúng lúc.” Ôn Mặc một cái bắt tay vương gia đặt ở trên bụng mình.

Vương gia thiếu chút nữa hôn mê, “Ngươi, cái này, đây là cái gì?”

Ôn Mặc liếc mắt, “Kết quả của ngươi sau khi say rượu!”

Sau đó lại ôm bụng nhẹ nhàng hít một hơi.

“Là đau bụng sao?” Vương gia khẩn trương hỏi.

Ôn Mặc gật đầu một cái, “Muốn sinh.”

“Ngự y đâu? Lão già kia ở đâu? Nhanh!”

Thai này nuôi tốt nhưng sinh thật sự đau khổ. Ôn Mặc đầu đầy mồ hôi, không ngừng thở hổn hển, không nhịn được thấp giọng rên rỉ, nhưng hài tử tựa hồ cũng không nghĩ ra.

Bị đổ một chén thôi sản dược kết quả cũng chỉ là đau hơn mà thôi, hoàn toàn không tiến triển.

“Vương gia, như vậy không phải biện pháp, thần cần làm vỡ ối, bằng không tiếp tục như vậy nữa vương phi cũng nhanh không khí lực.”

Vương gia gật đầu một cái, “Chỉ cần bảo vệ vương phi bình an nên làm cái gì liền làm đi.”

Vương gia cúi đầu hôn một cái Ôn Mặc, “Lần này là ta không tốt, lại cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, lại không để ngươi chịu loại hành hạ này.”

Ôn Mặc đau mặt cũng tráng bệch, hai tay nâng bụng không ngừng rên rỉ. Y cảm giác dưới người một trận đau nhói, sau đó một dòng nước ấm chảy ra, tiếp theo chính là đau đớn bài sơn đảo hải.

Ngự y sờ một cái bụng lớn kia, “Vương phi người chịu đựng một chút, ” sau đó hắn dùng sức đẩy bụng đi xuống, ắt phải đem thai nhi đẩy tới sản đạo.

Ôn Mặc cũng không nhịn được nữa lớn tiếng hô lên, này kêu lòng vương gia đều tan nát nhưng trừ thấp giọng an ủi cái gì cũng không làm được.

Ôn Mặc cảm giác được hài tử tiến vào sản đạo liền tự nhiên dùng sức đẩy đi xuống, y nắm chặc tay vương gia, sử xuất sức lực toàn thân. Thật vất vả cuối cùng bảo bảo trắng trắng mập mập cũng xuất thế.

“Cung hỉ vương gia vương phi, là tiểu thế tử!” Ngự y đem con giao cho vương gia.

Vương gia thuần thục ôm nhi tử tiến lên để cho Ôn Mặc nhìn một chút, “Ngươi nhìn, nhi tử quả nhiên không đáng yêu như nữ nhi.”

Ôn Mặc dở khóc dở cười, “Ngươi cuối cùng với cũng có nhi tử.”

“Không phải ta, là chúng ta.”

Vui vẻ không bao lâu bụng Ôn Mặc lại đau. May mà thai này không mập như ca ca nó, không bao lâu liền đi ra.

“Cung hỉ vương gia, lại là một nam hài!”
Vương gia đem mập mạp nhi tử giao cho nha hoàn đi đút sữa, lại ôm một cái tiểu nhi tử hôn mấy cái.

Không nghĩ Ôn Mặc lại bắt đầu rên rỉ, vương gia cũng nhanh tay nhanh chân đem tiểu nhi tử cho ném cho một hạ nhân khác.

“Làm sao? Chỗ nào bị thương sao?”

“Hồi vương gia, còn một thai.”

Vương gia nhìn một cái, bụng của Ôn Mặc đúng là vẫn tròn trịa. Lại lần nữa đẩy mấy cái, nhi tử nho nhỏ của phủ Vương gia cũng ra đời.

Ôn Mặc đã mệt thật không mở mắt, “Không sinh lại cũng không sinh nữa.”

Ôn Mặc một lần liền sinh ba cái nhi tử để cho các đại thần cuối cùng ngậm miệng.

Nhưng có lúc y cũng không biết sinh nhi tử là đúng hay sai. Ba cái tiểu dưa tuổi liền bị thân cha ném cho phu tử trong cung, sau đó thân cha tại phủ trong mỗi ngày ôm lão bà nữ nhi hưởng tình cha con.

Ba cái nhi tử mạng khổ của y a.

---Hết---–

Tác giả: Tốt lắm sinh bảy cái rồi, bỏ qua cho Ôn Mặc đi.

Editor: tôi cũng nghĩ bỏ qua cho Ôn Mặc là vừa, sinh gì mà như gà mái đẻ trứng không biết.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro