Câu chuyện thứ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện thứ 3

Editor: Sakura Trang

Tiểu Nhạc từ sáng sớm cảm thấy rất không thoải mái, đau thắt lưng, đứa nhỏ trong bụng đặc biệt không an phận.

Nhưng hôm nay là ngày công tác cuối cùng, sau ngày hôm nay liền nghỉ sinh rồi. Vào thời gian công ty bận rộn như vậy chính mình muốn xin nghỉ đã thật không tốt lắm, cậu không muốn ở ngày cuối cùng còn muốn xin nghỉ bệnh.

Tiểu Nhạc sờ sờ cái bụng tròn trịa. Đứa nhỏ đã 37 tuần, thường thường ở trong bụng lật tới lật lui, nhưng ngại vì bụng của mình cũng chỉ có không gian nhiều như vậy cho nên bình thường bị đứa nhỏ làm cho ăn không ngon ngủ không yên.

Nhưng bảo bối của mình thế nào cũng không tức giận nổi, đối với đứa nhỏ này cậu rất là chờ đợi. Cậu từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, cho nên cho tới nay rất khát vọng có thể có con của mình, yên lành thương yêu.

“Tiểu Nhạc, em không sao chứ?” Cảnh Hồng, cũng chính là ông chủ của công ty này thấy tiểu Nhạc không ngừng xoa cái bụng, dường như tuyệt không thoải mái, “Khó chịu liền về nhà nghỉ ngơi đi.”

Tiểu Nhạc vội vã lắc đầu, “Tôi không sao, yên tâm.”
Cảnh Hồng cũng không nói thêm cái gì, nhưng cả ngày không khỏi nhiều chú ý một chút tiểu Nhạc.
Đối với tiểu Nhạc anh có thể nói là nhất kiến chung tình. Tiểu Nhạc có đôi mắt to tròn, cười rộ lên ngọt ngào, tính cách cũng rất rộng rãi. Hai năm trước ngày đầu tiên tiểu Nhạc tới làm anh đã thích. Nhưng lại không dám truy cầu, cuối cùng tiểu Nhạc ngay cả đứa nhỏ đều có, Cảnh Hồng cũng liền bỏ qua ý niệm trong đầu.

Nhưng tiểu Nhạc là trợ lý của anh, mỗi ngày đều sẽ gặp mặt. Anh thấy cái bụng của tiểu Nhạc mỗi ngày càng lớn không khỏi nghĩ nếu như chính là đứa nhỏ của mình thật là tốt biết bao.

Mình nhất định sẽ rất đau rất đau tiểu Nhạc, sẽ không như một nửa kia của tiểu Nhạc làm cho tiểu Nhạc mỗi ngày công tác khổ cực. Nhưng nghĩ là nghĩ, dù sao đã là người khác rồi, loại phong độ này anh vẫn có.

Tiểu Nhạc bận bịu cả ngày cuối cùng đem mọi chuyện đều làm xong, cũng công tác mấy tháng kế tiếp chuẩn bị xong tất cả. Cậu đưa tay ra xoa thắt lưng đau nhức, rốt cục có thể trở về nhà nghỉ ngơi.

“Tôi đưa em về nhé!” Cảnh Hồng cũng vừa làm xong. Đã muộn hơn mười giờ rồi, một dựng phu một người về nhà có điểm nguy hiểm.

Tiểu Nhạc chậm rãi đứng lên khoát tay áo, “Không cần, không làm phiền ông chủ.”

Tiểu Nhạc lại xoa cái bụng, cái bụng từ sớm đã có chút rớt đau nhức, không biết có phải tiếp cận sinh kỳ không mag giả tính đau từng cơn bắt đầu rồi, hoặc là quá mức mệt nhọc.

Cảnh Hồng thấy dáng vẻ không thoải mái của tiểu Nhạc phi thường kiên trì, “Không phiền phức, hay là tôi đưa em về đi.”

Tiểu Nhạc đang muốn trả lời nhưng đột nhiên cảm thấy cái bụng một hồi đau nhức suýt chút nữa quỳ xuống. Cảnh Hồng vội vã đỡ lấy cậu, “Làm sao vậy?”

“Đau bụng.” Hai tay Tiểu Nhạc nâng cái bụng to lớn, có chút sợ, tại sao sẽ đột nhiên đau bụng?

Cảnh Hồng rất khẩn trương, “Phải đi bệnh viện sao?”

Tiểu Nhạc lắc đầu, “Chờ một lát a! Khả năng vừa rồi ngồi quá lâu.”

Một tay Tiểu Nhạc chống nạnh, một tay nhẹ vỗ về cái bụng, vốn tưởng rằng không sao, nhưng qua không đến mấy phút lại là một hồi đau, đau nước mắt cậu đều nhanh chảy ra.

“Hay là đi bệnh viện đi!” Cảnh Hồng thấy tiểu Nhạc đau thành như vậy, rất lo lắng.

Tiểu Nhạc gật đầu, hay là đi bệnh viện an toàn chút, cậu cũng không muốn đứa nhỏ xảy ra chuyện gì.

Cảnh Hồng cẩn thận đỡ tiểu Nhạc xuống lầu đến bãi đỗ xe, trên đường tiểu Nhạc lại đau từng cơn hai lần.

Trước khi lái xe Cảnh Hồng đột nhiên nghĩ đến, “Muốn gọi điện cho lão công của em sao.”

“Bạn trai?”

“Không có. Là thụ tinh trong ống nghiệm.” Tiểu Nhạc cau mày, tay vẫn vỗ nhẹ cái bụng nỗ lực trấn an vật nhỏ kia.

Cảnh Hồng biết được trong lòng đột nhiên một hồi vui vẻ nhưng nhanh chóng kìm nén lại, tiểu Nhạc đau thành như vậy chính mình vui vẻ cái gì. Anh phải xe nhanh đưa tiểu Nhạc đến bệnh viện.

Ai biết trên đường lại kẹt xe, tiểu Nhạc đau từng trận đều toát mồ hôi.

“Sắp tới sắp tới.” Cảnh Hồng an ủi.
Hai tay Tiểu Nhạc đỡ bụng, hai chân không tự chủ mở, cảm giác dưới bụng không ngừng đau quặn, “Không còn kịp rồi, nó muốn ra.”

Chính mình hẳn là từ đã sớm bắt đầu đau từng cơn rồi, chỉ là không có phát hiện. Cậu rõ ràng cảm giác đứa nhỏ đã sắp ra.

“Cái gì?” Cảnh Hồng suýt chút nữa không bị xảy ra ngoài ý muốn này dọa sợ, đây là muốn sinh ở trên xe sao?

Tiểu Nhạc thừa dịp khoảng cách đau từng cơn kéo quần xuống.

“Ân,” cậu chưa từng nghĩ sinh sẽ đau như vậy, cảm giác hông của mình cùng cái bụng không ngừng đang bị người dùng lực đè ép.

Một tay cậu đặt trên bắp đùi, một tay khoát lên trên bụng, lúc đau từng cơn tới cậu dùng lực đẩy. Mọi thứ cậu đều dựa vào trực giáccủa dựa vào bản thân, đã đau nhanh hôn mê.

Cảnh Hồng cũng không lo lái xe, đem xe đứng ở một bên. Anh cầm lấy một tay tiểu Nhạc, chỉnh ghế dựa sau lưng thấp xuống, làm cho tiểu Nhạc ngửa về sau.

Tay kia của anh lau nhẹ mồ hôi trên trán tiểu Nhạc. Anh thấy cái bụng của tiểu Nhạc đã thành hình trứng, đứa nhỏ cũng đã mau ra đây, “Nỗ lực lên tiểu Nhạc, nhanh nhìn thấy đứa trẻ.”

“Ân,” Đau từng cơn một không có khoảng cách, cậu không ngừng dùng sức, “Giúp, giúp tôi.”

Cảnh Hồng duỗi đầu xuống, thấy một cái tóc màu đen, “Thấy đỉnh đầu rồi, em nhanh dùng lực, tôi sẽ tiếp lấy đứa bé.”
Tiểu Nhạc ôm bụng dừng lực đẩy mạnh, nhiên cảm thấy có một đồ vật ra khỏi dưới người mình.

“Đầu ra rồi!” Cảnh Hồng cẩn thận đỡ đầu của đứa bé.

Tiểu Nhạc lại dùng lực đẩy mạnh đến mấy lần, vai của đưa bé rốt cục hiện ra, tiếp theo thân thể cũng đi ra.

Cảnh Hồng ôn nhu ôm lấy đứa nhỏ, cẩn thận không cho cuống rốn quấn đến đứa nhỏ, “Là cậu bé.”

Tiểu Nhạc nhìn thoáng qua nước mắt liền chảy xuống, đứa nhỏ nhăn nhúm nhưng cậu cảm thấy đời này cũng chưa từng thấy qua đứa nhỏ đáng yêu như vậy.

----Hết----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro