Câu chuyện thứ 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện thứ 4

Editor: Sakura Trang

Thần Hồng ngồi ở trên giường ôm Văn Văn vào trong ngực, giờ khắc này cảm thấy không gì hạnh phúc hơn.

“Bệ hạ. . .” Văn Văn đột nhiên lên tiếng.
Một tay Thần Hồng siết chặt, đem Văn Văn ôm đến càng gần mình, “Nói bao nhiêu lần nữa, lúc không người muốn phải gọi ta là gì?”

“Thần. . . Thần Hồng.” Văn Văn bảo sao làm vậy kêu một tiếng, liền lỗ cũng tai đỏ. Gọi thẳng tên đương kim hoàng đế nhưng là tội chém đầu a.

“Đứa ngốc, thẹn thùng cái gì, liền hài tử đều có có cái gì xấu hổ.” Thần Hồng cưng chìu hôn đỉnh đầu của Văn Văn.
“Đều do thân thể Văn Văn không tốt. . . Bằng không Văn Văn nhất định. . .”

Không đợi Văn Văn nói xong Thần Hồng liền hôn một cái lên môi Văn Văn, “Đừng nói những lời này nữa, coi như thân thể ngươi khỏe mạnh ta cũng không muốn ngươi chịu tội này.”

“Nhưng mà ngươi. . .” Cặp mắt Văn Văn đỏ bừng.

“Ta cái gì, thân thể ta cường tráng sinh hài tử coi là cái gì.” Thần Hồng đem một cái tay khoác lên trên bụng tròn trịa của mình.

Thần Hồng biết thân thể Văn Văn luôn luôn kém, dăm ba hôm lại bệnh để cho lòng hắn đều tan nát. Nhưng Văn Văn cũng vẫn cảm thấy thân là đương kim hoàng hậu, hơn nữa còn là thê tử duy nhất của hoàng đế, y hẳn vì hoàng đế thêm hậu.

Huống chi y cũng rất thích hài tử. Nhưng Thần Hồng tuyệt đối không muốn để cho Văn Văn mạo hiểm như vậy. Cho nên dứt khoát có một ngày đem Văn Văn chuốc say, để cho mình mang thai.

Chuyện Hoàng đế mang thai này tự nhiên không thể để cho các đại thần biết, may mắn long bào rộng lớn che được bụng ngày càng nổi lên, cộng thêm gần đây là mùa đông, phủ thêm áo khoác vừa dầy vừa nặng coi như cũng che được gần hết bụng đã đủ tháng.

“Nhưng mà ngươi hạnh khổ như vậy, bụng cũng cũng lớn như vậy còn phải vào triều, còn muốn phê tấu chương, còn muốn cùng các đại thần thương nghị… Ta cũng quá vô dụng.”

“Không cho phép nói hoàng hậu ta như vậy, ngươi chỉ cần thật tốt ở bên người ta là được rồi, cái gì cũng không cần phải làm.”

Văn Văn đưa tay ở trên bụng lớn của Thần Hồng nhẹ vuốt ve, cảm thụ hài tử đang ngọa nguậy.

“Nó sắp ra đời chưa?” Văn Văn hỏi, bụng của Thần Hồng không có áo choàng che giấu vô cùng rõ ràng, tròn vo.

“Nhanh, thái y nói chắc tàm trong mấy ngày này.” Tuy nói thân thể Thần Hồng rắn chắc, mang thai cũng không phản ứng quá lớn, nhưng mang bụng lớn còn phải làm nhiều quốc sự như vậy, hông của mình là có chút chịu không nổi.

“Vậy ngươi thừa dịp không có sao nhanh nghỉ ngơi đi,” Văn Văn vỗ giường một cái, tỏ ý Thần Hồng nằm xuống.

“Được a, nhưng ngươi phải bên cạnh ta.” Thần Hồng nằm ở trên giường, cũng kéo Văn Văn xuống. Bụng lớn như vậy đã không thể ôm Văn Văn ngủ.

Bây giờ đều là Văn Văn ôm hắn từ phía sau, tay của hai người cùng nhau khoác lên trên bụng vuốt ve hài tử của hai người.

Hai người một ngủ là ngủ một canh giờ. Thần Hồng là bị hài tử đánh thức, hôm nay hài tử động lợi hại, nghĩ là không chờ được nữa, muốn ra ngoài chơi.

Hắn vỗ bụng một cái, trấn an hài tử bên trong. Nhưng hài tử dường như không ăn việc này, càng động càng lợi hại, để cho Thần Hồng đều có chút chịu không nổi. Nhưng hắn sợ đánh thức Văn Văn, không dám lên tiếng, chẳng qua là không ngừng an ủi hài tử.

Chỉ như vậy lại qua một giờ, Văn Văn đang từ từ tỉnh lại, nghĩ là gần đây một mực lo lắng Thần Hồng thân thể đều không ngủ thật tốt, mệt nhọc.
Y tỉnh lại chuyện thứ nhất liền phát hiện bụng dưới tay y xao động lợi hại, nhìn thêm chút nữa trán của Thần Hồng đã đau ra một tầng mồ hôi.

“Thần Hồng, đây là làm sao?” Văn Văn nhanh xuống tháp, có thể thấy mặt Thần Hồng rõ hơn. Thần Hồng đã đau sắc mặt tái nhợt. Có thể thấy đã đau một trận.

“Là hài tử muốn ra sao?”

Thần Hồng gật đầu một cái, hai tay đang ôm bụng, ai ngờ sinh hài tử đau như vậy, may không để cho Văn Văn sinh.

“Thái y, mau gọi thái y tới!” Văn Văn khẩn trương hô.

“Tại sao không đánh thức ta, ngươi này đau bao lâu?” Văn Văn đau lòng không chịu được.

Thần Hồng cười một tiếng với y, “Không có sao, không lo lắng. Rất nhanh là có thể thấy bảo bảo.”

Sau lại một trận cung lui, đau hắn nhíu chặt mi.

Thái y rất nhanh liền chạy tới, “Thần mạo phạm,” Nói xong liền cởi quần của đương kim hoàng đế xuống. Làm động tác này chỉ sợ là từ trước tới nay hắn là người thứ nhất đi. Trông cậy vào hoàng đế sinh xong đừng chém đầu mình.

“Như thế nào? Như thế nào?” Văn Văn vội hỏi.

“Hoàng hậu yên tâm, hoàng đế mang thai rất tốt, vị trí bào thai cũng chính. Hoàng tử xuống rất nhanh, hẳn không bao lâu liền là có thể sinh ra.”

Văn Văn thở phào nhẹ nhõm, ở một bên nhẹ nhàng giúp Thần Hồng lau mồ hôi.

“Nghe rồi chứ, không có sao.” Thần Hồng sợ là đã đau gần chết nhưng vẫn không quên an ủi bảo bối của an ủi mình.

Tuy nói nhanh nhưng Thần Hồng cũng đau gần hai canh giờ. Văn Văn một mực nắm chặc tay của hắn, giúp hắn lau mồ hôi. Thần Hồng đau là cũng chỉ là dùng một cái tay khác nắm chăn nệm dùng sức, rất sợ không cẩn thận làm đau Văn Văn.

“Quá cực khổ, lần kế Văn Văn sinh, không để cho ngươi sinh, “Lần đầu tiên Văn Văn thấy Thần Hồng thống khổ như vậy, lo lắng vô cùng.

Thần Hồng lắc đầu một cái, “Không sinh. . . Tuyệt không. . Tuyệt không để cho ngươi sinh…Ừ!”

Thân thể mình cường tráng đều đau thành như vậy, Văn Văn còn bị dày vò chết. Tuyệt không để cho Văn Văn sinh.

“Bệ hạ, hoàng trưởng tử mau ra đây, phải dùng lực,” thái y nắm chặc hai chân của Thần Hồng, nhìn chằm chằm huyệt khẩu đã mở rộng.

Hai tay Thần Hồng ôm bụng, ưỡn cao nủa người dùng sức đẩy, “Ừ!”

Chỉ đẩy như vậy chừng mấy lần nhưng hài tử đã đến huyệt khẩu chính là không chịu đi ra.

Thần Hồng một bên dùng sức một bên dùng hai tay đẩy mạnh bụng xuống dưới, trợ giúp hài tử đi ra.

“Nhanh, nhìn thấy đầu, bệ hạ mời dùng sức!”

“Ừ!” Thần Hồng dùng sức lực toàn thân, đầu của hài tử cuối cùng đi ra.

Thái y cẩn thận đỡ đầu của hài tử.
Thần Hồng lại dùng lực đẩy mấy cái, hoàng trường tử cuối cùng cũng ra đời.
Nghe tiếng khóc vang dội của anh nhi, Thần Hồng cùng Văn Văn cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cung hỉ bệ hạ nương nương!” Thái y đem hài tử giao trên tay Văn Văn.
Lần đầu tiên Văn Văn ôm anh nhi nhỏ như vậy, rất sợ làm nó bị thương.

“Thần Hồng, mau nhìn! Nó thật đáng yêu.”

Thần Hồng nhìn hài tử thấy thế nào cũng không đủ, “Bộ dáng như Văn Văn.”

“Nhưng tất nhiên vẫn là Văn Văn đáng yêu hơn.”

Văn Văn một bên dụ dỗ hài tử một bên đỏ mặt, “Ở trước mặt hài tử nói cái gì vậy.”

Thần Hồng cười một tiếng, đem lão bà kéo vào một một cái lại một cái, không gì hạnh phúc hơn.

Sau đó hài tử được đặt tên là Thần Hoa, đầy tháng được phong làm Thái tử. Văn Văn mỗi ngày đều vây vây quanh hài tử, liền Thần Hồng cũng thấy ghen tỵ.

----Hết----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro