Câu chuyện thứ 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện thứ 5

Editor: Sakura Trang

Tay Trầm Mặc nhẹ nhàng vuốt ve bụng cao ngất, cảm thụ động tác của hài tử. Cặp mắt của y nhìn chằm chằm chén thuốc vừa đen vừa đắng kia.

“Đây là cái gì?”

“Là thôi sản dược.” Dục Kỳ bình tĩnh trả lời.

“Thôi sản dược?” Trầm Mặc dường như biết cái gì.

“Hoàng hậu đã bắt đầu đau. Nàng tuyệt không thể sinh ra hoàng trưởng tử.”

Trầm Mặc đã sớm đoán được. Hoàng hậu là trưởng nữ của nguyên Đại tướng quân, đang chưởng quản các tướng sĩ, lại có nữ nhi là hoàng hậu, nếu là lại có một hoàng trưởng tử, kia gia tộc liền quá mức cường đại.

Dục Kỳ luôn luôn không thích hoàng hậu này, đem nàng diệt trừ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng trước lúc này nhất định trước muốn cắt giảm thế lực của nàng.

Mà Trầm Mặc không giống. Trầm Mặc ở trong cung này không nơi nương tựa, chỉ có hắn vị hoàng đế này có thể che chở y. Nếu là sinh ra hoàng trưỏng tử có thể giúp y ở trong cung đứng vững, sau khi hắn giải quyết hoàng hậu xong liền thuận lý thành chương lập y làm hậu.

“Trẫm đã hỏi qua thái y, hài tử đã đầy đủ tháng, sẽ không có nguy hiểm, chẳng qua là… Sẽ khổ cực ngươi.”

Trầm Mặc lắc đầu một cái, “Vì bệ hạ, muốn ta làm cái gì cũng được.”

Nói xong Trầm Mặc liền một hơi uống hết chén thuốc kia.

Cùng lúc đó, hoàng hậu cũng bị đổ một chén thuốc, nhưng nàng là duyên sinh dược, một ngày một đêm là sinh không được.

Dục Kỳ đứng dậy đi tới bên người Trầm Mặc, ôm chặt lấy y, vỗ nhẹ lưng y, “Trẫm tuyệt không phụ lòng ngươi.”

Vì để cho hài tử xuống nhanh, thôi sản dược này phân lượng mười phần, không đến một canh giờ Trầm Mặc liền bắt đầu cảm thấy bụng mơ hồ đau. Y nửa tựa vào trên giường nhỏ chốc chốc lại sờ bụng một cái.

Dục Kỳ đỡ y đến trên giường sau liền rời đi gặp hoàng hậu, dẫu sao hoàng hậu lần đầu tiên sinh con, hắn vẫn là muốn giả mù sa mưa đi quan tâm. Nhưng trước khi rời đi cùng bọn nha đầu nói có tình huống gì liền lập tức thông báo hắn.

Trầm Mặc tuy hy vọng Dục Kỳ ở bên cạnh nhưng cũng biết Dục Kỳ có trách nhiệm của hắn, cho nên tuy đã bắt đầu trận đau, nhưng cũng không lên tiếng.
“Hoàng hậu nơi đó thế nào?”

Thiếp thân nha đầu bên người, tiểu Cầm đáp, “Nghe tiểu Huyền tử nói đau rất lợi hại, đã gần bốn canh giờ.”

Trầm Mặc sờ bụng một cái. Từ mang thai sau Dục Kỳ đối với hắn càng thêm để ý, nên cái gì đồ bổ cũng có, cho nên bụng của y đến thời kỳ cuối vô cùng to lớn, liền nằm xuống đứng lên cũng cần người đỡ.

Y biết Dục Kỳ đối với y là thật lòng, mọi chuyện đều sắp xếp cho y, đối với y rất yêu thương. Dục Kỳ vì y làm bao nhiêu, y cũng không thể để cho Dục Kỳ thất vọng.

“Tiểu Cầm, đã một giờ, còn không có động tĩnh. Đứa nhỏ này sợ là rất cố chấp, ngươi để cho thái y lại nấu một chén thuốc thuốc nữa.”

“Nhưng mà…” Tiểu Cầm có chút chần chờ.

“Ngoan, nghe lời. Làm theo lời ta.”

“Vâng.”

Vốn đã bắt đầu trận đau đớn, lại đổ thêm một chén thuốc, cũng không lâu lắm Trầm Mặc đã đau ra cả người mồ hôi lạnh.

Trầm Mặc tuy không nói gì, vẫn đang ngồi yên lặng xoa bụng, nhưng tiểu Cầm rõ ràng quan sát được sự khác lạ của y. Tiểu Cầm không dám thờ ơ, vội vàng truyền lời cho bệ hạ.

Dục Kỳ vội vội vàng vàng đi vào liền thấy Trầm Mặc hai tay nâng bụng, chân mày hơi nhíu.

“Mặc,” Hắn lo lắng tiến lên nắm tay của Trầm Mặc đang đặt trên bụng cao ngất, rõ ràng cảm giác được bụng vốn là mềm mại trở nên cứng rắn.

“Bệ hạ, ” Trầm Mặc ở một trận kịch liệt trận đau không nhịn được rên rỉ.

Dục Kỳ vội vàng hỗ trợ xoa bụng, “Đau lắm hả?”

Hắn mới vừa thấy hoàng hậu vừa khóc lại kêu, Trầm Mặc nhưng yên tĩnh như vậy. Sợ là thật đau nhưng lại cứng rắn chịu đựng.

“Không đau, ừ!”

“Hoàng hậu. . Hoàng hậu ra sao?”

“Thái y nói ít nhất hơn ba giờ nữa, không nhanh như vậy. Ngươi đừng nóng lòng. Đau liền gọi ra.” Dục Kỳ an ủi.

Nhưng lúc này hắn phát hiện giường đệm của Trầm Mặc đã ướt, nhìn thêm chút nữa hạ thể của Trầm Mặc…

“Mặc, ngươi vỡ ối rồi?” Cách lúc uống thôi sản dược mới hơn hai giờ. Hoàng hậu đã đau gần năm giờ đều không vỡ ối, đây là chuyện gì xảy ra?

Tiểu Cầm rất sợ Trầm Mặc xảy ra chuyện gì, “Hồi bẩm Hoàng thượng, Trầm quý phi mới vừa uống thêm một chén thuốc.”

Dục Kỳ cả kinh. Thôi sản dược kia đã tăng cường dược liệu, y còn uống hai chén?

“Mặc! Làm sao ngươi ngốc như vậy!”

Dục Kỳ rất là áy náy, cũng là vì mình.
“Không có sao, ” Trầm Mặc chịu đựng lại một đợt thống khổ. Tác dụng rất nhanh, y đã không có thời gian thích ứng đau đớn.

Y rõ ràng cảm giác được hài tử đã đi chuyển xuống dưới, y đau cũng sắp hôn mê, hai tay nắm chặc bụng, nhưng y vẫn duy trì tôn nghiêm nam nhân, chẳng qua là nhẹ giọng rên rỉ, không nghĩ kêu to hô to giống như phụ nhân.

“Nhanh, kêu thái y tới!”

Lúc thái y vội vàng chạy đến Trầm Mặc đã đau toàn thân cũng ướt. Dục Kỳ ở một bên lòng đau gần chết. Lúc hắn thấy hoàng hậu đau kêu trời trách đất chỉ cảm thấy phiền lòng, chỉ lúc thấy Trầm Mặc cắn răng nhịn đau đau lòng cũng nhanh vỡ.

Hai tay Trầm Mặc nâng bụng, chỉ cảm thấy bụng thật giống như bị một thứ gì đè mạnh, nhanh không thở được.
Dục Kỳ không ngừng xoa bụng của y, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn.

“Bệ hạ, hoàng trưởng tử xuống rất nhanh. Nhưng nuôi rất tốt, Trầm quý phi cần dùng dùng nhiều lực.”

“Mặc…” Lúc này Dục Kỳ có chút hối hận, tại sao cứng rắn muốn Trầm Mặc sinh hài tử, để cho y chịu thống khổ.

“Không… Không có sao…” Trầm Mặc không quên an ủi Dục Kỳ, một bên nắm bụng một bên dùng sức.

Nhưng hài tử dường như thật quá lớn, bất luận Trầm Mặc dùng lực như thế nào nó đều không cách nào từ huyệt khẩu đi ra.

“Lần này đi nên làm cái gì?” Dục Kỳ có chút nổi giận, nhưng vẫn khống chế âm thanh của mình, sợ dọa Trầm Mặc.

“Nước ối đã nhanh chảy hết, tiếp tục như vậy phụ tử đều sẽ có nguy hiểm. Thần sẽ rạch huyệt khẩu ra, để cho hoàng trưởng tử đi ra, đến lúc đó mời bệ hạ dùng sức đẩy bụng giúp Trầm quý phi. Chẳng qua là khổ cực Trầm quý phi rồi.”

“Y đều đau thành như vậy còn lại rạch một đao?” Dục Kỳ nắm chặc tay lạnh như băng của Trầm Mặc.

“Có… Có thể… Hài tử… Hài tử tất cần phải… Tất cần phải bình an.” Trầm Mặc miệng to thở hào hển, cảm thấy xương chậu của mình sắp bị hài tử xé rách.

Thái y cũng không nói nhiều, Dục Kỳ gật đầu một cái để hắn ngay tại huyệt khẩu của Trầm Mặc vạch một đao, để cho hài tử có nhiều không gian hơn chui ra.

Bụng sợ là đau chết luôn, Trầm Mặc lại không cảm giác được một đao kia. Nhưng đau là hai tay của Dục Kỳ không ngừng ở trên bụng y đẩy nặn.

“Ừ!” Y cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng rên rỉ.

“Thật xin lỗi Mặc nhi.” Dục Kỳ cảm thấy hốc mắt của hắn cũng ướt, nhưng hai tay vẫn không ngừng dùng sức, lòng sợ chậm trễ nữa Trầm Mặc sẽ gặp nguy hiểm.

Trầm Mặc nhịn đau không ngừng dùng sức, đem hài tử đẩy ra. Y chợt thấy thật giống như có vật gì từ huyệt khẩu của y chui ra.

“Sắp xong rồi, mời Trầm quý phi lại dùng điểm lực.”

Trầm Mặc lại dùng lực đẩy mấy cái, vai của thai nhi cuối cùng cũng chui ra, tiếp thân thể cũng dễ dàng đi ra.

“Cung hỉ bệ hạ cung hỉ quý phi, là hoàng tử!” Dục Kỳ thở phào một hơi, liền hài tử cũng không nhìn, vội vàng ôm Trầm Mặc vào trong ngực, hôn lại hôn.

“Thật xin lỗi Mặc nhi, Mặc nhi của trẫm, đều do trẫm.”

Trầm Mặc lắc đầu một cái, “Không trách bệ hạ, ta nguyện ý.” Y duỗi tay ra, tỏ ý thái y đem hài tử đưa cho y.

Ôm anh nhi nhăn nheo kia, Trầm Mặc cảm thấy toàn bộ đều đáng giá.

“Nó không chỉ là hoàng trưởng tử, nó là thái tử, là hoàng đế tương lai.”

Sau đó hoàng hậu sinh một ngày một đêm cuối cùng sinh ra nhị hoàng tử. Về sau nữa nguyên Đại tướng quân bởi vì dự mưu tạo phản, một nhà lớn nhỏ đều bị xử trảm.

Hoàng hậu bởi vì cho hoàng đế thêm hoàng tử bị ân xá, nhưng bị hàng xuống làm phi tử. Một đêm mất đi tất cả, nàng cũng điên rồi.

Trầm Mặc được sắc phong làm hoàng hậu. Nhị hoàng tử cũng được đưa cho y chăm sóc. Trầm Mặc đem hai hài tử đều đau trong lòng, không phân biệt ai sinh. Chỉ như vậy một nhà trải qua cuộc sống hạnh phúc.

----Hết----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro