Câu chuyện thứ 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện thứ 6

Editor: Sakura Trang

Tĩnh Hiên năm nay mới vừa tròn mười tám tuổi. Nếu là mấy năm trước có người nói với cậu mười tám tuổi cậu sẽ làm ba cậu khẳng định nổi điên với người nọ.

Mười tám tuổi, tuổi tươi đẹp tốt biết bao, mới vừa nhập đại học, tiền đồ rộng mở, sẽ không muốn con cái gì đâu.

Nhưng ngày nào đó chính mình ham chơi cùng bạn học mới ở đại học cùng nhau đến quán bar chơi, trong chốc lát uống nhiều rượu gây thành cuộc vui hôm nay.

Năm nay Khải Phong ba mươi hai tuổi, lớn hơn Tĩnh Hiên mười bốn tuổi. Nhưng vẻ ngoài và vóc người chuẩn hoàn toàn nhìn không ra đã qua ba mươi.

Khải Phong là lão bản của tập đoàn lớn, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Nhưng chưa không muốn con cái.

Nhưng khi Tĩnh Hiên tội nghiệp nói với mình mang thai anh cũng biết con của mình nên không đành lòng nói ra.

Huống hồ vẫn là học sinh Tĩnh Hiên đều nguyện ý phụ trách nhiệm, anh một người đàn ông đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm.

“Em tạm nghỉ học chuyển đến chỗ tôi ở đi!” Hai người mặc dù không phải người yêu, nhưng Tĩnh Hiên mang thai đứa con của anh, anh hắn tự nhiên phải chăm sóc tốt cho cậu.

Tĩnh Hiên lắc đầu, “Không được, tạm nghỉ học ba mẹ tôi sẽ biết, đến lúc đó còn không giết tôi.”

Khải Phong thở dài, “Vậy em như vậy còn muốn ở ký túc xá trường học? Còn muốn đi học? Tôi làm sao yên tâm?”

“Tôi tuổi còn trẻ, thân thể không thành vấn đề. Đứa nhỏ này cũng không giày vò tôi nhiều, ngay cả buồn nôn cũng không có, không có chuyện gì.” Tĩnh Hiên xoa xoa cái bụng ngày càng rõ ràng.

Vóc người cậu nhỏ gầy, lại hay mặc quần áo dài rộng thùng thình, cho nên tuy là đã mang thai hơn năm tháng rồi, nhưng mọi người vẫn là không nhìn ra.

Mùa đông lại sắp đến rồi, đến lúc đó ăn mặc áo khoác ngoài áo khoác trong, không ai sẽ phát hiện. Đến lúc đó sinh xong liền đem đứa nhỏ giao cho Khải Phong, chính mình tiếp tục cuộc sống của mình.

Khải Phong cũng không làm gì được cậu, không thể làm gì khác hơn là mỗi hai ngày liền tới xem cậu, mang cho cậu chút thức ăn dinh dưỡng, nhìn người trước mắt người gầy thành như vậy, đến lúc đó muốn sinh không biết có sức hay không.

Cứ như vậy qua mấy tháng, cái bụng của Tĩnh Hiên đã hơn chín tháng. Cậu thi nốt môn thi cuối cùng của đợt thi cuối kỳ, thi xong liền dọn đến nhà Khải Phong chờ sinh.

Cậu đưa tay sờ cái bụng tròn trịa trong áo khoác, hậu kỳ đứa nhỏ phát triển rất tốt, cậu cẩn thận, toàn bộ mùa đông coi như ở trong phòng cũng không dám cởi áo khoác. Các học sinh đều cho là thân thể cậu yêu, cũng không để ý.

“Bảo bảo ngoan, ba ba thi xong chúng ta có thể nghỉ ngơi.” Một tay Tĩnh Hiên viết bài thi một tay ở dưới đáy bàn vỗ nhẹ cái bụng.

Ngày hôm nay đứa nhỏ đặc biệt ồn ào, khiến cho thắt lưng cậu vô cùng đau xót. Có thể là gần đây bận việc học bài, bảo bảo cũng kháng nghị rồi.

Nhưng cậu càng viết càng không thích hợp, đau đớn tựa hồ không giảm bớt, ngược lại vẫn đau theo quy luật.

“Sẽ không muốn đi ra rồi chứ?” Tĩnh Hiên đem bàn tay đặt lên bụng, nhẹ nhàng ấn, hy vọng bảo bảo ở bên trong ở lâu một hồi.

Tay phải cậu không dám dừng lại. Cậu biết nếu quả như thật là muốn sinh, càng ngày sẽ càng đau, cậu nhất định phải viết xong bài thi trước khi đến lúc đó. Chính mình mang cái bụng hạnh khổ một học kỳ, tuyệt không có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Bảo bảo tựa hồ kiên quyết phải đi ra, cung lui một lần so với một lần mạnh hơn, khoảng cách cũng càng lúc càng ngắn. Tĩnh Hiên liều mạng đè nặng bụng xuống, hy vọng đem bảo bảo đẩy trở về, nhưng cậu ràng có thể cảm giác được bảo bảo càng ngày càng xuống rồi.

“Bảo bảo ngoan, nhanh,” Tĩnh Hiên đã đau đến chảy đầy mồ hôi trán, nhưng cậu chặt bút, ở sau hai tiếng rốt cục viết xong.

Còn có nửa tiếng nhưng cậu đã bất chấp kiểm tra lại bài thi gượng chống đứng lên, bộ như không có chuyện gì xảy ra nộp bài thi lên, nâng thân thể nặng nề rời đi trường thi.

Khải Phong đang ở bên ngoài trường thi chờ cậu. Anh vốn là không tán thành Tĩnh Hiên mang theo cái bụng nhanh đủ tháng còn kiên trì muốn kiểm tra, thân thể này làm sao chịu được loại áp lực này.

Nhưng Tĩnh Hiên phi thường kiên trì, anh cũng không còn biện pháp. Hôm nay tới là biết Tĩnh Hiên một môn thi cuối cùng, đến giúp cậu chuyển đồ dời đến nhà mình.

Anh nhìn thấy Tĩnh Hiên đi ra có chút ngoài ý muốn, rõ ràng còn không có hết giờ, làm sao đã tự tin ra rồi?

“Làm sao viết nhanh thế?”

“Khải Phong. . .” Tĩnh Hiên nhìn thấy Khải Phong cũng không nhịn được, chân mềm nhũn ngã xuống trên người Khải Phong.

Khải Phong lại càng hoảng sợ vội vã tiếp được cậu, “Làm sao vậy?”

Nhưng cái bụng cứng rắn của Tĩnh Hiên đặt ở trên người anh dường như cho anh đáp án.

“Đau đã bao lâu?”

“Từ… Từ sáng sớm…” Tĩnh Hiên đau đến bất tỉnh.

“Hồ đồ.” Khải Phong vội vàng bế Tĩnh Hiên lên, bước nhanh về phía xe.

Tĩnh Hiên là đau thảm. Lúc đến bệnh viện bác sĩ nói đã qua thời gian tiêm thuốc giảm đau, chỉ có thể chịu đựng.
Đứa nhỏ vội vã xuống tới, cung lui từng trận cơ hồ không có khoảng cách. Một tay cậu cầm lấy tay Khải Phong, một tay xoa cái bụng, đau không ngừng rên rỉ.

“Không sinh nữa… Xin anh, tôi không sinh nữa.” Tĩnh Hiên đã đầu đầy mồ hôi, nhưng lòng bàn tay lại lạnh lẽo.

Khải Phong thấy bộ dạng đáng thương này của cậu, nhưng là bất lực. Chỉ có thể không ngừng cậu.

“Ngoan, không có việc gì, rất nhanh thì không đau.” Tay anh nắm đặt trên bụng của Tĩnh Hiên, không có áo khoác ngoài che giấu, cái bụng to tròn rõ ràng.

Đứa nhỏ mấy tháng này sợ là che giấu khổ cực lắm mới không có khiến người ta phát hiện. Lúc này cái bụng cứng rắn giống như đá, Khải Phong không thể tưởng tượng Tĩnh Hiên rốt cuộc có bao nhiêu đau.

Nước mắt Tĩnh Hiên đều nhanh chảy xuống, hai chân không ngừng đạp, đời này chưa từng đau qua như vậy. Một tay cậu xoa lực mạnh cái bụng, hy vọng đứa nhỏ có thể đi ra nhanh một chút.

“Đừng,” Khải Phong ôn nhu bắt lấy tay Tĩnh Hiên, lo lắng cậu tổn thương tới chính mình.

“Anh nhanh làm cho đứa nhỏ đi ra, tôi đau muốn chết luôn, ư!”

“Rất nhanh, rất nhanh thì có thể nhìn thấy đứa trẻ, ” Khải Phong ôn nhu giúp cậu lau mồ hôi.

“Không muốn… Không muốn nhìn…” Tĩnh Hiên cắn răng chịu đựng lại một đợt đau đớn, “Con của anh… Tôi… Tôi không muốn nhìn…”

Sợ nhìn sẽ không nỡ.

“Nói lời ngốc gì, cái gì đứa con của tôi. Nó còn ở trong bụng cậu, làm sao lại chỉ là của tôi.”

“Nói…. ưm… Đứa nhỏ thuộc về anh…” Tĩnh Hiên có chút hối hận lúc đó đã nói.

“Cậu cam lòng cho?” Khải Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau nhăn lại của Tĩnh Hiên, “Cậu thật cam lòng cho tôi?”

“Tôi… Ân!” Hiên muốn nói làm sao có thể cam lòng cho a, nhưng lại có thể như thế nào?

“Nếu đứa nhỏ tôi muốn rồi, mẹ của đứa nhỏ tôi cũng muốn, hử? Đều cho tôi đi.” Khải Phong hôn một cái mặt của Tĩnh Hiên.

Đứa nhỏ đều giúp anh sinh, bộ dáng vừa đáng yêu, lại đơn thuần. Cái đứa trẻ to xác này nếu như thả ra ngoài cho ai lừa gạt đi, anh không nỡ được đâu.

“Tôi…” Tĩnh Hiên không cơ hội nói gì, bởi vì đứa nhỏ muốn ra đời.

Tĩnh Hiên cho rằng đau từng cơn đau, không nghĩ tới chân chính sinh càng thêm đau. Cậu rõ ràng cảm giác được đầu của đứa bé một mực ở huyệt khẩu nhưng không biết chính là không chịu đi ra.

Hai tay cậu đang ôm bụng, không ngừng đẩy. Dùng sức lại dùng sức. Tổng cộng đau từng cơn đã mười tiếng, lại đẩy bốn mươi lăm phút đồng hồ, con trai của cậu cùng Khải Phong rốt cục ra đời.

“Em xem, thật đáng yêu,” Bảo bảo được đặt ở trong lòng Tĩnh Hiên. Dưới cái nhìn của Tĩnh Hiên, bảo bảo cái này là thật xấu. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhăn nheo, nơi nào đáng yêu?

Nhưng lại xấu cũng là con của mình, thích vô cùng. Hai tay cậu ôm bảo bảo, được Khải Phong ôm vào trong ngực, cảm thấy cho liền cho a! Người này lại đẹp trai lại có tiền mình cũng không lỗ lã.

----Hết----



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro