Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sakura Trang

Mới đi chừng mười bậc thang, Ảnh Nhất cảm giác giống như đã đi cả đời, nước ối đang chảy mất, đầu hài tử cũng cắm ở xương chậu, y có thể cảm giác được thai nhi không cam lòng, thậm chí muốn đẩy vật đang ngăn chở này, không chút lưu tình chui xuống phía dưới, y đau hận không thể dùng bụng đi đụng vào núi trước mặt, nhưng y có lực tự kiềm chế cực mạnh, chỉ có thể cắn môi khống chế mình không phát ra tiếng kêu đau, sau đó vô cùng cẩn thận xê dịch chân phải của mình bước xuống nấc thang bên dưới.

“… Trong này có người!” Một trận tiếng vang truyền từ bên ngoài vào, thân thể Ảnh Nhất trong nháy mắt căng thẳng, giống như đã quên tất cả đau đớn dựa vào tường nín thở lắng nghe, lắng nghe tiếng thở của những người muốn bắt y, y có thể nghe được tiếng bước chân của những người đó đang đến gần nơi này, bước chân trầm ổn có lực, là người luyện võ. Y trầm mặt, theo thói quen chuẩn bị móc trường kiếm bên hông ra, nhưng cái gì cũng không mò đến, gấp đến độ gần như tự ngược cắn môi nát môi mình, trong lúc không chú ý lại làm hô hấp rối loạn.

“Hình như bên này.” Tiếng nói càng ngày càng gần, y có thể nghe thấy tiếng bước chân về phía bên này, cách y càng ngày càng gần, y từ từ ngồi xổm xuống…

“Mẹ nó chứ, trong sơn động này tối đen, không thấy được gì, tại sao có thể có người được?” Có người đang oán trách.

“Đống lửa bên ngoài vẫn nóng, nơi này nhất định có người.” Một người khác suy đoán nói.

Hai người từ từ đến gần bậc thang, Ảnh Nhất ngừng thở.

“Tối quá, cái gì cũng không thấy được.”

Đúng vậy! Ảnh Nhất đột nhiên nghĩ đến, mình có thể nhìn rõ hoàn cảnh trong này bởi vì từ nhỏ được huấn luyện năng lực nhìn ban đêm, nhưng nơi này đã coi như là chỗ sâu trong sơn động, không có ánh mặt trời chiếu đến, những người này căn bản không nhìn được!

“Đi thôi.” Lý Thức không cam lòng đi lên phun một miếng đờm, đồng ý trở về.

Tiếng bước chân hai người dần dần cách xa.

Ảnh Nhất thở phào nhẹ nhõm, đau đớn bị quên đi trong nháy mắt xông đến, một khắc y vừa muốn đứng lên kia, hài tử vẫn càn rỡ trong bụng mượn cái thả lỏng này chợt chui xuống, hài tử tiến vào sản đạo, đầu thai nhi để ở huyệt khẩu!

“Ách… A!” Ảnh Nhất không nhịn được đau đớn thống khổ kêu thành tiếng!

Hai người kia giống như nghe được tiếng của y, lập tức chạy đến.

Nhưng Ảnh Nhất cũng không quan tâm được nhiều như vậy, bây giờ y chỉ muốn thai nhi đang kẹt ở dưới ra nhanh lên một chút, không nên để cho y chịu dày vò như vậy nữa.

Ảnh Nhất cũng không kìm nén thanh âm của mình, y thở hổn hển, ngồi xổm lui xuống dưới, để hài tử có lối ra rộng hơn một chút, y đẩy bụng, một tay lần ra đằng sau huyệt khẩu của mình kiểm tra tình trạng hài tử chui ra ngoài.

“Ách… Hắc… Hô…”

“Ách…”

Ra… đi a!”

“A!!”

Hài tử khó được nghe lời phối hợp với cung lui của phụ thân, không kịp nghĩ ngợi chui ra.

“Ai?!” Khi hai người kia đã tìm được đúng nơi, đột nhiên chất vấn.

“Ngươi là… Ngô!” Liền không còn tiếng động nữa.

Khi Tần Phong đằng đằng sát khí đi đến, liền thấy người yêu mình đang tựa trên tường, hai chân nửa ngồi xổm, giữa chân bất ngờ lại là nửa người hài tử. Hắn bỏ qua lời quở trách, lập tức xông đến đặt hai tay không còn sức lực của Ảnh Nhất khoác lên người mình, tiếp nhận trẻ sơ sinh rơi ra từ huyệt khẩu.

“Ngô oa!!!” Đứa trẻ sơ sinh cất tiếng khóc vang dội.

***

Đây thật ra là một núi lửa ngủ đông, ban đầu bọn họ bị kẹt ở nơi này, tại địa cung phát hiện một suối nước nóng được thiết kế hoàn hảo. Chẳng qua khi đó bọn họ vạn vạn không nghĩ đến, cái suối nước nóng này sẽ lại gần như cứu lấy Ảnh Nhất.

“Nhất, ngươi có khỏe không?” Tần Phong ôm Ảnh Nhất thật chặt, trong lòng thấy sợ, nếu không phải mình chạy về, Ảnh Nhất bị mấy người Lý Thức phát hiện… Hắn không dám tưởng tượng.

“Vương gia, ngươi bị thương?” Ảnh Nhất ngửi thấy trên người hắn có nồng đậm mùi máu tươi, mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn muốn cựa khỏi Tần Phong, kiểm tra chỗ đau của hắn.

“Không có sao, máu của người khác. Nhất là do ta sai, ta không nên để ngươi ở lại chỗ này một mình, ta biết rõ ràng có người đuổi đến, biết rõ ràng ngươi sắp sinh hài tử, biết ngươi không thể vận dụng nội lực, nếu không phải, nếu không phải ta đi đuổi tới theo tên kia, ngươi…” Tần Phong chôn mặt lên bụng của Ảnh Nhất, càng nói càng nghĩ mà sợ, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Ánh Nhất nghe thấy sự nghẹn ngào của hắn, giống như bị cảm động lây, cũng không khỏi nhớ đến sự thống khổ ngắn ngủn vừa rồi, kinh hoảng, sợ, dưới giọng nói tràn đầy áy náy và yêu thương của Tần Phong trong lòng hiện lên sự tủi thân nhỏ nhỏ, đúng vậy, sao ngươi lại để ta ở lại chỗ này một mình, nếu như ngươi xảy ra chuyện, ta không thể bảo vệ ngươi, nếu ngươi chết ở bên ngoài, ta không hề biết, điều này đối với ta mà nói, mới là điều tàn nhẫn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro