Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sakura Trang

Hai người im lặng ôm đối phương đều tự theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, vui mừng vì tìm được đường sống trong chỗ chết khiến hai người cha quên mất hài tử trong bụng, cho đến khi Ảnh Nhất đột nhiên đỡ bụng: “Tê…”

Sự đau đớn này đến vừa nhanh vừa kịch liệt, giống như có đồ vật sần sùi gì dán vào bên trong thân thể mình mà ma sát, đau nhức kia từ một chút nhanh chóng lan tràn toàn thân.

“Đau!” Tần Phong có thể cảm giác được sau khi Ảnh Nhất nói xong chữ này toàn thân gần như không còn sức lực tựa lên người mình, ngay lập tức y liền về phía bụng Ảnh Nhất, bụng trĩu thành hình giọt nước, nhưng không có chút đầy đặn, mà có vẻ khô quắt, đúng vậy, khô quắt, Tần Phong thề thậm chí hắn có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của thai nhi.

Sắc mặt y đại biến, ngồi xổm xuống, tách hai mông của Ảnh Nhất, kiểm tra huyệt khẩu, nước ối vốn chảy ra từng chút lúc này lại gần như không thấy chút nào, nước ối… sắp chảy hết.

“Nhất, ngươi vỡ ối lúc nào?” Hắn gấp gáp hỏi.

“Hình… Hình như là lúc trời còn chưa tối.” Ảnh Nhất nặng nề xoa bụng, toàn thân đang chống lại sự đau đớn sắc nhọn này, nghe thấy Tần Phong hỏi, liền hoảng hốt nhớ lại.

“…” Tần Phong cau mày, hắn nhớ lại lúc hắn chưa chạy khỏi sự theo dõi sắc trời cũng đã từ từ tối xuống.

“Nhất, nước ối của ngươi sắp chảy hết, bây giờ ta sẽ mang ngươi đi suối nước nóng dưới địa cung, mượn nước cũng có thể tăng nhanh quá trình sinh sản.”

“Được, tốt.”

Lúc nào y vỡ ối? Hình như là lúc ở lối rẽ gần bị đuổi kịp, nhưng lúc ấy căn bản y không thể dừng lại sinh hài tử, y chỉ có thể chạy thoát thân, hài tử bị kẹt một mực không thể đi ra, nhưng nước ối không khống chế được vẫn đang chảy, vẫn đang chảy, phỏng đoán chắc dọc đường đi đều có rồi, Ảnh Nhất ngơ ngác suy nghĩ, chuyện dọc trên đường kia đã trở thành ác mộng của y, bóng tối, không có sự giúp đỡ, dùng sự kiên cường của bản thân để leo lên đều là những sỉ nhục, bụng truyền đến cảm giác đau đớn, sự lo âu cho Tần Phong, còn có phập phồng lo sợ hài tử sẽ khóc lên lần nữa, thật khổ a, tại sao lại biến thành như vậy…

Ý thức của y dần mơ hồ, nằm ở trong ngực Tần Phong, trong sự di chuyển mơ màng buồn ngủ, tay khoác lên cổ Tần Phong cũng từ từ trượt xuống.



Tần Phong ôm Ảnh Nhất và hai hài tử chạy nhanh đến suối nước nóng, hắn lo lắng nhìn Ảnh Nhất, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt ra máu, chau mày, cho dù lâm vào nửa hôn mê vẫn bị thống khổ hành hạ. Y mặc dù yên lặng nằm ở đây, nhưng bụng y vẫn không ngừng ngọ nguậy, rất nhanh y lại bị đau đớn làm cho tỉnh lại.

Lúc y bị thả vào trong nước, ý thức lập tức khôi phục, đầu tiên y cảm giác được là toàn thân bị nước nóng ấm áp bao quanh, rất thoải mái, để cho y muốn ở chỗ này ngủ một giấc dài, nhưng ngay sau đó, y liền nhớ đến sự tồn tại của thai nhi.

“Nhất, nước ối không có, nhưng suối nước nóng có thể gia tăng sức nâng eo của ngươi, ngươi liền nằm ở chỗ nước nông này, ta sẽ giúp ngươi sinh hài tử ra.” Tần Phong cởi tất cả y phục trên người Ảnh Nhất ra, bên trên quá bẩn, vừa là máu vừa là tro bụi, sau đó đặt trên bờ suối nước nóng, để Ảnh Nhất gối đầu lên, mình thì bơi đến cho suối nước nóng để tìm được nơi đặt chân, sau đó bắt đầu kiểm tra tình trạng sinh sản của Ảnh Nhất.

Ảnh Nhất dang rộng chân, mặc dù có mấy lời Tần Phong nói y nghe không hiểu, nhưng y nghe hiểu là ở trong nước sinh tốt hơn, y liền buông lỏng, chuyens chús inh hài tử.

“Cung lui đến ngươi liền dùng sức, nếu không có cố gắng đừng dùng lực, chừa lại chút sức lực. Nơi này trừ chúng ta không còn người khác nữa, cho nên có đau, liền gọi ra, đừng chịu đựng.”

“…” Ảnh Nhất gật đầu. Y chỉ biết yếu thế trước mặt một người, mà người này đang ở ngay trước mặt y.

“Dùng sức!”

“Ừ…!” Âm thanh cất cao.

“Cố gắng lên! Hài tử đang đi xuống.”

“Hô, hô, ách…” Ảnh Nhất nửa nâng người lên, dùng sức toàn thân đẩy hài tử xuống.

Thời gian trôi qua giống như rất chậm, lại như rất nhanh. Cho dù hai người phối hợp rất tốt, nhưng mà không có nước ối, hài tử xuống quá chậm.

Thời gian chính là sinh mệnh, Tần Phong lau mồ hôi, còn tiếp tục như vậy Ảnh Nhất sẽ không còn sức lực, hắn phải đẩy bụng thôi!

“A!!!”Mơ mơ trầm trầm, dùng sức theo cung lui dần dần chết lặng Ánh Nhất ngàn lần không nghĩ người yêu đột nhiên bắt đầu đẩy bụng yếu ớt không chịu nổi của mình, loại đau đớn này thậm chí vượt qua sự thống khổ mà trước kia y bị một đao xuyên bụng, khiến y điên cuồng kêu lên.

“Không muốn, không muốn!” Ảnh Nhất điên cuồng lắc đầu, muốn đẩy Tần Phong ra, nhưng khi nhìn thấy mắt Tần Phong đã rưng rưng, liền ý thức được người này cũng không thoải mái hơn mình bao nhiêu. Buông tha giãy giụa, nắm chặt đá cuội bên dưới, theo sự thúc đẩy của Tần Phong mà dùng sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro