Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sakura Trang

Ngoài ý muốn, Tô Ngọc Hành không làm theo lời y nói, mà ghé sát vào tai y ôn nhu nói: “Đứng như vậy có thể giúp hài tử mau chóng vào chậu, Quân Diễm, ngươi dựa vào ta, kiên trì một chút nữa có được hay không?”

Ngộ Quân Diễm nghe lời gật đầu, từ từ nhắm hai mặt chịu đựng sự dằn vặt của đau bụng sinh, đột nhiên như bỗng nhớ ra điều gì mở miệng hỏi: “Ta nghe nói phi tử Bách Lý tộc của Hoàng thượng trong lúc sinh hài tử đã kêu rên ba ngày ba đêm, có chuyện này thật không?”

Tô Ngọc Hành không trả lời, nhưng hắn nhớ rõ phụ thân đã từng nói qua sự việc kia, người phi tử Bách Lý tộc kia phải đau đớn ba ngày mới sinh được hài tử ra, cả người giống như sắp không qua khỏi. Nhìn Ngộ Quân Diễm trước mắt, một sự hối hận trào lên.

Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành không trả lời, chỉ biết đồn đại không sai, hít một ngụm khí lạnh, bình tĩnh nói: “Ngọc Hành, nếu như… Ta cũng như vậy… Ngươi hãy đi ra ngoài, hiểu không?”

Tô Ngọc Hành sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”

Ngộ Quân Diễm nói: “Ta không muốn ngươi nhìn thấy… Bộ dáng chật vật của ta… Mất mặt”

Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười nói: “Đã là lúc nào, ngươi còn cậy mạnh như thế. Nếu ngươi thật sự không muốn để cho ta nhìn thấy, liền đâm mù con mắt của ta là được, nếu sợ ta nghe thấy, thì hãy cắt bỏ lỗ tai của ta đi. Nói chung là ta sẽ không đi ra ngoài.”

Ngộ Quân Diễm liếc mắt nhì hắn một cái: “Hồ đồ!”

Tô Ngọc Hành không lạnh không nóng đáp lại: “Giống ngươi.”

Từng cơn từng cơn đau bụng sinh tiếp theo khiến Ngộ Quân Diễm phải đem trọng lượng cơ thể tựa lên trên người Tô Ngọc Hành, nhìn người nam tử ôn nhuận mi thanh mục tú rất khó có thể nghĩ đến hắn và kẻ ngu si điên điên khùng khùng là cùng một người.

Giữa khoảng cách đau bụng sinh, Ngộ Quân Diễm trêu ghẹo nói: “Ngươi nói xem, nếu đại thần trong triều nhì thấy ngươi như vậy, bọn họ sẽ có cảm nghĩ thế nào?”

Tô Ngọc Hành hỏi ngược lại: “Trước đây lúc ngươi biết ta không bị ngốc, ngươi có suy nghĩ gì?”

Ngộ Quân Diễm suy nghĩ một chút, hé miệng cười yếu ớt: “Ông trời cuối cùng cũng… không bất công.”

“Ư…”

Một tiếng rên khẽ phá vớ không khí ấm áp, Ngộ Quân Diễm chợt cắn vai Tô Ngọc Hành, vài giọt mồ hôi lăn từ trên trán y xuống.

“Quân Diễm!”

“Ngọc… Hành…”

Tô Ngọc Hành biết đứng thẳng trong thời gian dài là quá tiêu hao thể lực đối với Ngộ Quân Diễm, vì vậy nhẹ nhàng đỡ y về giường nằm. Ngộ Quân Diễm vừa nằm xuống liền khó chịu giãy giụa thân thể, không an ổn, Tô Ngọc Hành lại kiểm tra cho y thêm lần nữa, nhíu mày nói: “Tiến triển không nhanh lắm, xem ra là vấn đề do lần sinh sản kéo dài kia để lại.”

Ngộ Quân Diễm chịu đủ dằn vặt nghe thấy Tô Ngọc Hành nói liền cười đau khổ: “Ta tự tạo nghiệt, nên do ta đến trả, hài tử dày vò ta đi đi lại lại nhiều lần là để trả thù, cũng phải… Ư a…”

“Quân Diễm!”

“A a… Ừ…” Bỗng nhiên Ngộ Quân Diễm nắm chặt lấy tấm chăn đang đắp trên người, đầu ngửa về phía sau, từng sợi gân xanh trên cổ có thể thấy rõ, môi hơi mở, tiếng rên rỉ bị đè nén tràn ra từ kẽ rằng đang cắn chặt, “A… Ừ…”

“Quân Diễm, đừng chịu đựng, đừng là khó bản thân.” Tô Ngọc Hành tiến lên đỡ đầu của y hôn nhẹ, xoa xoa lên chiếc bụng đang bất an dao động của y.

Ngộ Quân Diễm chợt nắm lấy tay của Tô Ngọc Hành, nắm thật chặt, móng tay để lại từng vết cào thấm máu trên mu bàn tay hắn, thân thể căng thẳng một lúc cuối cùng lại mềm nhũn lại, mở ra hai mắt dẫm lệ, mờ mịt nhìn Tô Ngọc Hành, hồi lâu, nói một câu mang theo giọng mũi dày đặc: “Ngọc Hành… Đừng đi…”

“Đứa ngốc, ngươi cản ta ta cũng không đi.” Tô Ngọc Hành hôn lên khóe mắt ngấn lệ của Ngộ Quân Diễm, đây là lần thứ hai nhìn thấy nam nhân quật cường này dùng giọng điệu năn nỉ để cho mình ở lại, lần đầu tiên hắn thấy, ngươi nam nhân này cũng không phải lạnh miệng lạnh tâm, cũng là người cần có người ở bên, cho nên giả vờ ngây ngốc giữ y lại, lúc này đây, Tô Ngọc Hành càng là thấy, người nam nhân đang vì mình nhận hết khổ sở để sinh hài tử, sau này bản thân cần dùng sinh mệnh để bên cạnh y.

“Ách… Ngọc, Ngọc Hành… Lại nữa rồi…” Ngộ Quân Diễm giằng co lần nữa, nắm chặt tay của Tô Ngọc Hành, bất lực kêu lên, “Lại nữa rồi… Ngọc Hành…”

Tô Ngọc Hành biết đau bụng sinh của Ngộ Quân Diễm lại bắt đầu rồi. Hắn đau lòng tự trách, chỉ hận mình có một thân y thuật mà lại chỉ có thể trở mắt nhìn người yêu bị đau đớn khi sinh sản hành hạ đến chết đi sống lại.

Lần sinh sản kéo dài bất đắc dĩ này khiến cho hậu huyệt của Ngộ Quân Diễm chậm chạp khôn chịu mở, mắt thấy Ngộ Quân Diễm đang ngày càng chịu nhiều đau đớn, Tô Ngọc Hành lo lắng nếu còn tiếp tục như vậy hài tử chưa kịp vào chậu y đã không còn thể lực. Suy nghĩ một chút lấy một cây ngọc trụ từ trong hòm thuốc, thoa một tầng thuốc mở màu đỏ lên trên, đi đến bên cạnh Ngộ Quân Diễm nhẹ giọng nói: “Quân Diễm, hiện tại ta sẽ giúp ngươi mở rộng sản đạo, sẽ hơi khó chịu, ngươi kiên trì một chút.

….

Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm đau đớn kéo căng cơ thể, lấy tay sờ sờ lên bụng của y, quả nhiên đã cứng như đá, lại kiểm tra vị trí của thai nhi, đã hoàn toàn vào chậu, hơn nữa thai vị đã đúng vị trí, lập tức lấy ngọc trụ ra, vui mừng nói: “Quân Diễm, hài tử đã vào chậu rồi, người kiên trì một chút, chờ nước ối vỡ ra là có thể dùng sức.”

Ngộ Quân Diễm nghe thấy Tô Ngọc Hành nói vậy, giống như thấy được niềm hy vọng, cố nhịn từng đợt từng đợt đau nhức trong bụng, kéo tay của Tô Ngọc Hành qua nắm thật chặt, cùng nhau đặt trên chiếc bụng đang bất an xao động.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu cục cục, Tô Ngọc Hành nhướng mày, đứng dậy mở cửa sổ, ngoài cửa sổ có một con chim bồ câu đưa tin đang đậu, Tô Hành cầm con chim bồ câu vào trong, cởi bức thư buộc trên đùi nó xuống, đọc lướt nhanh như gió, trên khuôn đang nghiêm túc mở hồ hiện lên một tầng ác độc.

Ngộ Quân Diễm nằm trên giường trằn trọc run rẩy hỏi: “Ngọc… A… Ngọc Hành… Có phải… Tin tức truyền đến từ trong phủ?”

Tô Ngọc Hành bóp vụn giấy viết thư trong tay, cắn răng nói: “Hoàng thượng muốn buổi tối ngươi đi dự yến tiệc.”

“Cái gì?!” Ngộ Quân Diễm kinh hãi, nhìn bụng cao ngất, run giọng hỏi: “Hiện tại… Ừ ách… Là giờ nào rồi?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Gần đến trưa.”

Trong lòng Ngộ Quân Diễm hiện lên một chút tuyệt vọng, lẽ nào bay giờ ông trời bỏ mặc y sao? Y không cam tâm, cũng không muốn để mặc cho người khác quyết định.

Ngộ Quân Diễm nhắm chặt mắt, lúc mở ra thì trong mắt ngoài trừ dày đặc hơi nước do đau đớn thì còn có một chút quả quyết cứng cỏi.

Ngộ Quân Diễm bình tĩnh nói: Ngọc Hành, trợ sản cho ta, trước khi trời tối, ta nhất định phải sinh hài tử ra.”

“Ngươi điên rồi?!” Tô Ngọc Hành kêu lên, “Làm như vậy quá mạo hiểm! Nam nhân Bách Lý tộc vốn sinh sản là vạn phần nguy hiểm, làm sao có thể sinh hạ hài tử trong một thời gian ngắn, nếu làm không tốt có thể là một thi hai mệnh, còn nếu, nếu có thể thành công, thì loại đau đớn này không phải thứ người thường có thể chịu được!”

“Ta không còn cách nào khác!” Ngộ Quân Diễm túm lấy cổ áo Tô Ngọc Hành quát, “Hoàng thượng vốn coi ta như cái đinh trong mắt, nếu bị hắn biết được ta là người của Bách Lý tộc, lại còn mang thai hài tử, không chi hai người chúng ta phạm vào tội khi quân không sống được, mà ngay cả hài tử của hai chúng ta cũng phải chịu liên lụy!”

Tô Ngọc Hành nói: “Dục gia chi tội*! Cẩu Hoang đế kia vốn có lòng muốn ngươi phải chết.”

*Dục gia chi tội, hà hoạn vô tử (欲加之罪,何患无辞): nghĩa là muốn giá tội cho lo gì không có lý do. Nói tốt thì khó, muốn gán tội cho người ta và nhất là kẻ bề trên muốn gán tội cho kẻ bề dưới là điều rất dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro