Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sakura Trang

“Cho nên, ta càng không thể để cho hắn như ý.” Ngộ Quân Diễm nắm chặt tay của Tô Ngọc Hành, “Hiện tại thời cơ còn chưa đến, không thể cho cẩu Hoàng đế kia một kích trí mạng, cho nên lúc này, tuyệt đối không thể để cho hắn nắm được nhược điểm!”

“Nhưng mà… Ngươi không chịu được…” Tô Ngọc Hành đau lòng nói.

“Ta chịu được!” Ngộ Quân Diễm kiên định nói, dúng ánh mắt mong chờ nhìn Tô Ngọc Hành, “Hơn nữa, còn có ngươi giúp ta, có đúng hay không?”

Tô Ngọc Hành thua trận, hắn biết rõ Ngộ Quân Diễm nói rất đúng, bây giờ không phải lúc thích hợp để chống lại tên cẩu hoàng đế đó. Hắn cắn môi, lấy ra một viên thuốc trong lòng để vào bên môi Ngộ Quân Diễm, trầm giọng nói: “Trước tiên ngươi ăn nó vào đã, bổ khí, đợi một lúc ta sẽ trợ sản cho ngươi, sẽ rất hao tốn thể lực, ngươi hãy nghỉ ngơi một chút, ta đi chuẩn bị.”

Tô Ngọc Hành hòa thuốc bột dùng để trợ sản vào trong nước ấm, cho Ngộ Quân Diễm uống hết, lại thả thêm vài cái gối mềm ra phía sau lưng cho y thoải mái hơn, chi một lát sau, thuốc trợ sản bắt đầu có tác dụng, Ngộ Quân Diễm cảm thấy giống như có một đôi tay nắn bóp mạnh trong bụng, nhưng hết lần này đến lần khác bụng của y lại cứng như đá, không thể nào xoa xoa để giảm bớt đau đớn mãnh liệt khiến y khó chịu nổi kia, Ngộ Quân Nhiễm cắn chặt lấy gối đầu, hai tay nắm chặt lấy tay vịn trên đầu giường, hai chân đạp một cách vô lực, giống như chỉ muốn thoát khỏi loại đau đớn này.

Tô Ngọc Hành dùng ngân châm cắm vào huyệt vị trên bụng của Ngộ Quân Diễm, thân thể Ngộ Quân Diễm chợt co quắp lại, giãy giụa kịch liệt, Tô Ngọc Hành phải dùng thật nhiều sức lực mới ngăn y không cho y lộn xộn, đợi sau khi rút ngân châm, Tô Ngọc Hành thấy gối đầu bị Ngộ Quân Diễm cắn đã nhiễm một mảng máu đỏ.

“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành ôm Ngộ Quân Diễm vào trong lòng mình, lau vết máu ở khóe miệng y, đau lòng nói, “Ngươi không cần chịu đựng trước mặt ta như vậy, ở trong mắt ta, từ trước đến giờ ngươi không phải là Kính An vương gì, không phải Thiên Lang tướng quân gì, ngươi chỉ là Quân Diễm của ta thôi!”

Lúc này Ngộ Quân Diễm đau đến thần trí có chút không tỉnh táo, toàn bằng vào nghị lực tạo nên một tòa đê đập, chịu đựng không kêu lên thảm thiết, lời nói của Tô Ngọc Hành giống như chọc một lỗ hổng trên cái đê che chắn đau đớn này vậy, trong nháy mắt đê tan rã.

Ngộ Quân Diễm ôm lấy Tô Ngọc Hành, tựa đầu lên hõm vai hắn, như là một hài tử bị bắt nạt thấp giọng khóc nức nở nói: “Ngọc Hành… Đau… Đau bụng quá…”

Lòng Tô Ngọc Hành như bị chọc mạnh một đao, vô cùng đau đớn, nhìn mặt người trước mặt bị hành hạ đến không có chút máu, hắn không biết phải an ủi như thế nào, dù nói an ủi thế nào đều có vẻ không có tác dụng.

Tô Ngọc Hành kiểm tra hạ thân cho Ngộ Quân Diễm, phát hiện đã mở sáu ngón, nước ối lại chậm chạp không vỡ, lập tức tìm đến một tấm vải màu trắng treo ở trên giường, thắt lại thành một nút thắt, nói với Ngộ Quân Diễm: ” Quân Diễm, ngươi túm lấy cái này rồi quỳ ở trên giường, hài tử sẽ xuống nhanh hơn một chút.”

“A —-!” Ngộ Quân Diễm vừa quỳ trên giường, liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bụng trĩu xuống đau nhức khiến y gần như muốn điên cuồng.

“Quân Diễm, chịu đựng!”

“Ngọc Hành… trĩu xuống thật khó chịu… Ừ a…” Tay Ngộ Quân Diễm nắm vải trắng nổi từng cái từng cái gân xanh.

Hai tay Tô Ngọc Hành không ngừng giúp y xoa bụng, cố gắng để hài tử đi xuống nhanh một chút, nhưng động tác nhẹ nhàng này lại càng làm cho Ngộ Quân Diễm thêm dày vò.

“Không nên xoa, không nên xoa!” Ngộ Quân Diễm yêu cầu mang theo tiếng khóc nức nở, “Đau quá… Bụng… Muốn nứt ra rồi!”

“Quân Diễm, chịu đựng.” Tô Ngọc Hành mặc dù không đành lòng người yêu chịu khổ, nhưng thời gian càng kéo dài lâu càng nguy hiểm với y. Tô Ngọc Hành khẽ cắn môi, tiếp tục dùng sức xoa ấn trên bụng y.

“A… Không nên… Rất đau… Ngọc Hành không nên… A…”

“A!…”

Ngộ Quân Diễm lôi kéo tấm vải trắng như lôi kéo cọng rơm cứu mạng, ngửa người về phía sau, trong miệng phát ra tiếng kêu rên, một chất lỏng chậm rãi chảy ra từ giữa hai chân.

Nước ối đã vỡ, đau đớn liền không có khoảng cách, Ngộ Quân Diễm ngã xuống giường, hai tay đặt trên bụng không ngừng run rẩy, Tô Ngọc Hành tách hai chân y ra đến mức lớn nhất, kiểm tra một chút nói: “Có thể, Quân Diễm, hiện tại bắt đầu dùng sức!”

“Ừ… A!”

Ngộ Quân Diễm rất phối hợp dùng sức một đẩy xuống phía dưới từng chút từng chút, khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi trắng bệch lộ sự đau lòng của Tô Ngọc Hành. Thai đầu tiên luôn xuống tương đối chậm, Ngộ Quân Diễm dùng dược trợ sản, đau đớn liên tục, sau mấy lần chịu đau đớn dùng sức mà không thấy có gì tiến triển, cuối cùng Ngộ Quân Diễm cũng luống cuống.

“Ngọc Hành… Sao hài tử còn chưa ra… Ngươi nhanh cho nó đi ra đi! Đau quá!”

“Quân Diễm, hãy nghe ta nói, tiếp tục dùng sức, hài tử rất nhanh sắp ra rồi.” Tô Ngọc Hành an ủi.

“Ngọc… A… Ngọc Hành… Để nó đi ra… Mau ra đây…”

Ngộ Quân Diễm bị đau đớn hành hạ đến thần trí không rõ, cũng không dùng tốt lực, chỉ là liều mạng muốn thoát khỏi loại đau đớn này, Tô Ngọc Hành đau lòng không thôi, nhưng hắn nói cho bản thân phải giữ tỉnh táo, bình tĩnh gấp bội so với bình thường, nếu như lúc này bản thân mà luống cuống, Quân Diễm và hài tử của bọn họ sẽ thật sự nguy hiểm.

Tô Ngọc Hành buộc cố định hai chân đang đá lung tung của Ngộ Quân Diễm vào hai bên giường, mình thì ngồi phía sau y, nâng nửa người y lên, để Ngộ Quân Diễm tựa vào trên người mình.

Tô Ngọc Hành lặp lại một lần lại một lần bên tai Ngộ Quân Diễm: “Quân Diễm, hít sâu, sau đó dùng sức đẩy mạnh xuống phía dưới.”

“Ách… A… Vù vù… A….”

“Chính là như vậy!” Tô Ngọc Hành đặt tay lên trên bụng Ngộ Quân Diễm giúp y cùng nhau thúc, “Tiếp tục cố sức! Quân Diễm, hài tử sắp ra rồi!”

“A… Ngọc Hành… Ngọc Hành!”

Một tiếng khóc to của trẻ con cất lên, một nữ hài khỏe mạnh cất tiếng khóc chào đời.

“Là nữ hài.” Tô Ngọc Hành ôm nữ hài đến trước mặt Ngộ Quân Diễm, “Thật xinh đẹp, đẹp như ngươi vậy.”

Ngộ Quân Diễm hôn hài tử mềm mại như bông trong lòng, trong mắt lóe lên từ ái, nhưng phần từ ái này rất nhanh bị thay thế bởi sự ngoan lệ.

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

“Yên tâm, tất cả đã chuẩn bị xong, ta sẽ đưa hài tử đến chỗ nhũ mẫu.” Tô Ngọc Hành trả lời.

“Được.”

Gần tối, trên dạ yến, Kính An vương một thân tử y khuôn mặt lạnh lùng mang theo nam phi gặp ai cũng lộ ra một ngụm răng trắng, cười không thấy mắt kia từ từ đi vào đại điện, cúi đầu quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, giống như ba năm trước đây, chỉ có trong lòng bọn họ rõ ràng, đây chỉ là một cái bắt đầu.

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro