1. Chạm trán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh Lam nằm lười biếng trên giường, đang lướt qua các mẫu tin cho thuê phòng thì bị mẫu tin này thu hút. Mắt cô dừng lại ở mẫu tin đặc biệt về căn penthouse tầng 49.

Quy định đầu tiên khi thuê phòng phải là nữ độc thân 25 tuổi đến 35 tuổi.

  1. Phòng ở phải ngăn nắp sạch sẽ, không ồn ào. Chủ nhà kiểm tra định kỳ hoặc đột xuất. Nếu bừa bãi sẽ không cho thuê tiếp. Dĩ nhiên sẽ mất một khoản tiền cọc xem như chi phí dọn dẹp.

  2. Không gian sử dụng chung phải giữ gìn, không bừa bãi mất vệ sinh, đổ bể phải bồi thường (giá trị từng món sẽ có ở bảng phụ lục hợp đồng.)

  3. Không dẫn bạn, người yêu, người thân về nhà, không nuôi thú cưng.

  4. Không xen vào chuyện không phải của mình.

  5. Điện, nước, wi-fi, bồn tắm massage, hồ bơi được sử dụng miễn phí.

  6. Giờ giấc tự do.

Ánh Lam không rời mắt khỏi điện thoại, lại suy nghĩ "Không biết có thật sự như quảng cáo không? Mấy cái qui định đó không là gì. Quan trọng nó có sang trọng và yên tĩnh không? Để mình liên lạc hỏi thử xem?"

Ánh Lam vào phần mềm zalo của điện thoại nhắn tin cho số điện thoại trên mẫu tin đó.

  - Xin chào Có phải bạn cho thuê phòng ở căn penthouse tầng 49 không?

Không lâu sau đã có tin nhắn phản hồi.

  - Đúng rồi bạn. Bạn đọc kỹ quy định rồi chứ, đặt cọc hai tháng tiền nhà. Kí hợp đồng ở trong hai năm.

Việc chuyển đến căn penthouse này không chỉ là thay đổi nơi ở, còn là một sự bắt đầu lại. Ánh Lam muốn bản thân phải thay đổi, thoát ra khỏi cái bóng quá khứ kia. Ánh Lam nhanh chóng nhắn trả lời dù bên kia vẫn đang soạn tin nhắn.

  - Đầu tháng có thể dọn tới không? Khi nào thì có thể xem phòng được?

  - Mai 9 giờ sáng có thể đến sảnh C, tòa Ánh Sáng tôi sẽ đợi ở đó.

  - Ok.

Sau khi nhắn tin xong với Ánh Lam, Y Tình nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn, lòng ngập tràn suy nghĩ. Y Tình cũng hơi lo lắng không biết lần này khách thuê sẽ là ai? Mới đây khách chỉ ở ba tháng đã bị Y Tình đuổi đi do dẫn bạn trai về.

Y Tình năm nay 23 tuổi được bà nội mua cho căn penthouse này làm quà mừng tốt nghiệp. Y Tình muốn có thêm khoản tiền để tiết kiệm nên đã giấu bà nội để cho thuê phòng trống kia.

Y Tình đứng dậy, đi đến bên tủ quần áo rộng lớn bên trong là những bộ quần áo được xếp gọn gàng. Cô là người có gu thẩm mỹ tốt nên từ việc chọn trang phục đến việc phối cùng phụ kiện cũng yêu cầu rất cao.

Hôm nay, Y Tình chọn một bộ váy công sở màu kem, ôm sát tôn lên những đường cong quyến rũ, đi cùng giày cao gót cùng màu. Ngồi bên bàn trang điểm, Y Tình chỉ thêm tí son phấn đã làm cho nét đẹp có sẵn thêm kiều diễm hơn. Cô chọn chai nước hoa mình yêu thích nhất và xịt nó lên người để tăng vẻ lôi cuốn, ma mị.

Đôi mắt Y Tình ánh lên đầy tự tin, mỉm cười nhẹ nhàng: "Đến lúc vào công ty rồi."

Y Tình bước vào sảnh chính của công ty giải trí EQ. Một trong những công ty giải trí hàng đầu ở Sài Gòn hiện nay. Một không gian quen thuộc với những bức tranh nghệ thuật hiện đại và ánh đèn sáng lóa làm nổi bật lên sự xa hoa, sang trọng. Cô bước qua những nhân viên đang bận rộn với công việc của mình.

Công việc luật sư cố vấn này là bác của Y Tình giới thiệu cho, chứ một cô sinh viên luật mới ra trường dù tấm bằng có là loại giỏi cũng chưa chắc chen chân vào được công ty này.

Khi đi ngang qua phòng tập luyện, Y Tình chợt dừng bước. Ánh mắt cô vô tình bị thu hút bởi một nhóm người mẫu đang tập luyện trên sàn diễn. Những bước đi tự tin, thần thái ngời ngời của họ là điều bình thường ở đây, nhưng có điều gì đó khác biệt khiến Y Tình không thể rời mắt.
Giữa nhóm người mẫu ấy, nổi bật lên một cô gái. Ánh đèn phản chiếu lên mái tóc xám khói của cô ấy, đôi mắt sắc sảo như một con mèo hoang đang săn mồi. Mặc dù cô ấy chỉ đang đi qua sàn tập, nhưng sự hiện diện của cô ấy như chiếm trọn cả ánh nhìn. Đôi giày thể thao không làm giảm đi chút nào sự thanh thoát, mà ngược lại, càng làm nổi bật so với những người mẫu khác.

Y Tình đứng đó, ngắm nhìn người phụ nữ lạ mặt chỉ trong vài giây, nhưng cảm giác như đã lâu lắm rồi. Nội tâm cô bắt đầu tự hỏi: "Người đó là ai? Sao mình chưa từng gặp cô ấy trước đây?"

Y Tình đang mải mê ngắm nhìn thì có một tiếng gọi từ sau lưng.

  - Y Tình.

Tiếng trợ lý giám gốc gọi, làm Y Tình giật mình xoay lại.

  - Dạ.

  - Giám đốc chờ em.

Y Tình bước đi, cô không còn giữ được sự bình tĩnh như mọi ngày. Hình ảnh cô gái đó cứ lởn vởn trong tâm trí cô, tạo nên một sự tò mò không nguôi. Nhưng dù sao, Y Tình cũng buộc phải tạm gác lại, tập trung vào việc đi gặp giám đốc.

Y Tình bước vào phòng giám đốc, không khí trong phòng làm cô có cảm giác như bị đông cứng bởi sự hiện diện của người đàn ông ngồi trước mặt. Anh ta với vẻ ngoài nghiêm nghị và lạnh lùng, như một bức tường đá không dễ dàng bị xô đẩy. Y Tình cảm thấy một làn sóng căng thẳng dâng lên trong lòng, mỗi bước đi đều trở nên nặng nề.

Giọng giám đốc phát ra nhẹ nhàng nhưng lại có sức mạnh, khiến Y Tình cảm thấy như mình bị cuốn vào một trận cuồng phong.

  - Em ngồi đi.

Y Tình ngồi xuống, cẩn thận chú ý từng động tác của mình. Giám đốc bắt đầu vào vấn đề chính.

  - Lần này là một hợp đồng quan trọng. Một người quan trọng. Tôi muốn em giúp tôi soạn thảo một hợp đồng thật chặt chẽ, không quá ràng buộc nghệ sĩ cũng như không để công ty phải chịu thiệt.

Một nụ cười như xóa tan băng giá của giám đốc. Anh cười thật nhẹ nhàng khi thấy gương mặt Y Tình quá căng thẳng.

  - Sao thấy em căng thẳng vậy? Dĩ nhiên sẽ có Thanh Trúc hỗ trợ cho em. Cô ấy rất rõ trong mấy vụ hợp đồng này.

Giám đốc lại nhìn cô thư ký tên Thanh Trúc và nói:

  - Em đem những hợp đồng của các nghệ sĩ trước đây từng vướng vào lùm xùm, kiện tụng cho Y Tình xem. Anh muốn cả hai cho anh một bản hợp đồng hoàn hảo nhất. Lợi nhuận lần này cho nghệ sĩ này là 52%.

Thư ký và Y Tình cùng lúc đều nhìn giám đốc đầy ngỡ ngàng. Thư ký Thanh Trúc lên tiếng:

  - Có nhầm lẫn không anh, trước giờ chỉ là 42%.

  - Anh sẽ mở phiên họp cổ đông sớm nhất. Giờ thì em đi chuẩn bị những gì cần thiết cho hợp đồng đi. Anh có việc cần bàn thêm với Y Tình.

Thanh Trúc vừa bước ra khỏi phòng họp, tâm trí còn đang ngổn ngang suy nghĩ về hợp đồng giám đốc vừa giao. Cô lơ đãng đi dọc hành lang, không để ý rằng mình đang đi ngược hướng với Ánh Lam. Một cái va chạm nhẹ xảy ra khi Thanh Trúc bất cẩn đụng phải người đứng trước mặt.

  - Úi, xin lỗi.

Thanh Trúc giật mình nói, giọng có chút lúng túng. Ngẩng đầu lên, cô thấy Ánh Lam đang đứng đó, gương mặt thật dịu dàng. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

  - Em có vẻ mệt mỏi, hôm nay công việc căng thẳng lắm sao? Em nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức.

Giọng nhẹ nhàng của Ánh Lam nhưng có chút gì đó nghiêm nghị, như muốn nhắc nhở Thanh Trúc phải biết chăm sóc bản thân.

Thanh Trúc thoáng cái đỏ mặt, ấp úng không trả lời Ánh Lam, cũng lảng đi mất mà không nhìn Ánh Lam lấy một lần.

Ánh Lam kéo kính đổi màu xuống thấp dưới mũi, rồi đưa cặp mắt nâu vàng như mắt mèo nhìn theo bóng dáng Thanh Trúc đi khuất lối hành lang. Thì mới đẩy lại gọng kính ngay ngắn trên sóng mũi mà bước đi.

  ~ • ~

Y Tình bước vào khu vực tổ chức tiệc, choáng ngợp trước vẻ đẹp xa hoa của biệt thự. Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê lớn lấp lánh trên trần nhà cao vút, phản chiếu ánh sáng vàng ấm áp xuống các bức tường được trang trí bằng gấm nhung đỏ rực. Các bàn tiệc trải khăn satin trắng, với những đĩa sứ tinh xảo, ly thủy tinh pha lê, và những bình hoa tươi thắm tỏa hương nhẹ nhàng.

Khách mời xuất hiện trong những bộ cánh lộng lẫy, từ các bộ vest bảnh bao đến những chiếc váy dạ hội lấp lánh, tạo nên một bức tranh sắc màu đầy quyến rũ. Âm nhạc cổ điển du dương từ đàn piano hòa quyện với tiếng cười nói vui vẻ của các vị khách, tạo nên một không khí trang trọng và thanh lịch.

Mùi hương của các món ăn tinh tế và nước hoa đắt tiền tràn ngập không khí, khiến Y Tình cảm thấy như lạc vào một thế giới cổ tích xa hoa mà cũng đầy sự giả tạo.

Dù vẻ bề ngoài là sự hoàn hảo và sang trọng, nhưng Y Tình cảm thấy mình bị lạc lõng trong bối cảnh này, như thể mọi thứ xung quanh đều không thực sự phù hợp với cảm xúc và bản chất của cô.

Y Tình thật ghét những gương mặt giả tạo, sang trọng lộng lẫy đang tươi cười kia mà trong thâm tâm họ toàn là đen tối, xấu xa. Ai ai cũng đều có mục đích của mình.

Y Tình cũng đeo cho mình một lớp mặt nạ cháu ngoan mà ngồi yên bên cạnh bà nội. Tươi cười chào hỏi từng người đến với một mục đích là mong có được một chút lợi ích từ bà.

Nội tâm Y Tình gào thét " chẳng phải chỉ là anh Trường đi du học về thôi sao. Có cần khoa trương tổ chức sang trọng thế này chỉ để ăn mừng. Đúng là xa hoa lãng phí. Cũng không biết bà nội nghĩ gì mà lại đồng ý." Y Tình bĩu môi chán ghét khi thấy mọi người cứ thích khoa trương thế này còn kéo theo một con nhóc như mình ở đây thật là chán chường.

Y Tình đứng lên bước ra ban công biệt thự, ánh mắt lướt qua đám đông đang vui vẻ bên dưới. Cô bất chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc. Đó là người mà cô đã gặp sáng nay ở công ty.

Cô ta là siêu mẫu sao? Y Tình không khỏi ngạc nhiên và cảm thấy một cảm giác thú vị lướt qua trong lòng.

“Là cô ấy…” Y Tình thì thầm, đôi mắt sáng lên trong ánh sáng của bữa tiệc. Sự nhận ra này không chỉ khiến cô bất ngờ mà còn làm dấy lên một làn sóng tò mò trong lòng.

Cô nhớ lại buổi sáng, khi cô đã vô tình chạm mặt Ánh Lam mà không hề biết rõ về danh tính của cô. Giờ đây, đứng giữa bữa tiệc xa hoa, Y Tình cảm thấy có chút j đó gọi là háo hức.

Nhìn Ánh Lam từ xa, từng cử chỉ, từng nụ cười của Ánh Lam đều toát lên sự tự tin và quyến rũ, làm cho Y Tình cảm thấy mình như vừa phát hiện ra một điều gì đó rất thú vị.

Bỗng, giọng nói trầm ấm của vị hôn phu vang lên sau lưng cô, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

  - Y Tình em ở đây sao?

Y Tình cảm thấy một luồng cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Dù anh ta nói với sự quan tâm và sự dịu dàng. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng sự chiếm hữu và áp lực từ mối quan hệ này khiến bản thân mệt mỏi.

Y Tình quay lại nhìn nhưng cũng lười trả lời.

Vị hôn phu của Y Tình lại nói tiếp:

  - Anh tìm em nãy giờ?

  - Anh tìm em làm gì?

  - Vị hôn thê của anh biến mất thì anh phải tìm chứ sao?

Y Tình vẫn bình thản không chút cảm xúc, gỡ bàn tay đang ôm eo mình ra.

  - Nếu không có việc gì thì em thấy hơi mệt muốn về trước. Anh ở lại chơi với mọi người đi.

Hôn phu của Y Tình vội nắm bàn tay Y Tình kéo lại. Cô mang guốc cao mất đà ngã vào vòng tay rắn chắc đó. Giọng đàn ông trầm trầm ôn nhu vang bên tai.

  - Em không vui khi anh ở bên sao? Em có chạy cũng không thoát được, đó gọi là số mệnh. Em là của anh.

Y Tình đứng ngay ngắn lại, đẩy bờ ngực rắn rỏi đó ra xa cơ thể mình. Gương mặt cau có như không vừa ý như ngại ngùng mà mặt thoáng ửng hồng, trông lại càng quyến rũ và lôi cuốn.

  - Em cũng đã nói, em sẽ không kết hôn trước năm 30 tuổi chờ được anh cứ chờ.

Y Tình xoay bước đi không quay đầu lại lần nào, chỉ nghe tiếng nói vang sau lưng:

  - Tối mai mình cùng ăn tối nha. Anh sẽ đón em.

Sau câu nói đó là một nụ cười đầy mãn nguyện "Anh vẫn sẽ chờ em."

Y Tình ra về, đi ngang sân, thì bị mấy anh họ giữ lại.

  - Y Tình đừng vội về, ở lại với mấy anh một chút.

  - Em gái anh nay ra dáng thiếu nữ dịu dàng rồi.

Y Tình cười chào lại nói chuyện rất vui vẻ. Có lẽ chỉ có mấy anh mới cho cô được cảm giác ấm cúng của gia đình, xóa bỏ đi cái cảm giác cô đơn lạc lỏng giữa chốn xa hoa này.

Giọng nhỏ nhẹ như đàn dương cầm của Y Tình vang lên:

  - Mấy anh thật sự là đến đông đủ.

Một trong mấy anh họ lên tiếng:

  - Còn thiếu hai chị của em vẫn không về được.

Mấy anh em lâu ngày mới có dịp đông đủ thế này. Mỗi lần đông đủ lại là mang cô em gái bé nhỏ ra trêu. Y Tình không tức giận ngược lại rất vui vẻ với những trò đùa đó, lại giở giọng nũng nịu với mấy anh mình.

Đang lúc làm nũng với mấy anh. Y Tình đang ngã vào lòng anh mình mà trêu đùa như hồi bé, thì nghe tiếng ai đó có vẻ khó chịu bên tai.

  - Không phải em nói không khỏe sao? Để anh đưa em về.

Y Tình lười biếng trả lời:

  - Không cần. Không phải em đang rất vui vẻ sao?

Nhìn vị hôn thê của mình đang vùi đầu và lòng một tên trai khác thì cảm giác ghen tuông liền chiếm hữu tâm trí. Dù là anh em họ thì cũng không được phép như vậy. Bầu không khí tự nhiên lại căng thẳng.

Anh họ Y Tình đỡ đầu Y Tình ra cười nói:

  - Đừng giỡn nữa, có người ghen rồi.

Y Tình vẫn cố bám lấy anh mình như cố tình chọc gan ai kia.

  - Anh là anh của em. Anh của em mà em cũng không được ôm sao?

Mấy anh họ còn lại vỗ vai, trấn an người đang ghen.

  - Tính khí em ấy, anh đâu còn lạ gì. Thư giãn làm vài ly với tụi em đi.

Những tiếng cụng ly, tiếng cười nói lại vang lên.

Y Tình cũng đã thôi không chọc tức ai đó nữa, dịu dàng bước tới bên cạnh như xoa dịu cơn ghen.

  - Anh thật sự ghen với mấy anh của em sao?

Cái gật đầu xác nhận cùng với giọng nói trầm trầm:

  - Em không còn nhỏ để ôm ấp, đeo bám mấy anh nữa đâu.

  - Vậy cho ghen chết anh.

Sau câu nói đó là Y Tình đẩy mạnh làm Giáp Bắc ngã xuống hồ bơi trong tiếng cười, cùng tràn vỗ tay của mấy anh họ.
 
  - Đúng là em gái anh.

  - Tuyệt lắm!

Một tràng những tiếng cười cùng nhiều lời trêu chọc.

Giáp Bắc dưới hồ bơi, gượng gạo, lớn tiếng nói vọng lên:

  - Em thật sự làm anh tức chết. Ai quăng được Y Tình xuống đây sẽ trở thành khách VIP của bệnh viện Thiên Ngọc.

Bệnh viện Thiên Ngọc là một trong những bệnh viện tư nhân lớn nhất Sài Gòn. Điều kiện cơ sở vật chất, máy móc cũng như y bác sĩ đều thuộc loại tốt nhất, giỏi nhất và tầm cỡ. Dĩ nhiên khách VIP cũng có những đặc quyền ngang với cổ đông ngoài việc được chia lợi nhuận.

Y Tình vừa nghe xong liền nhìn lại các anh mình. Lúc này đây sắc mặt của các anh đã thay đổi, không khác gì hổ báo, muốn đem em gái đi bán đây mà.

Y Tình nhanh chân xoay người chạy, vừa thoát được móng vuốt của một anh thì đã bị anh thứ hai túm lại. Y Tình nhẹ nhàng xoay người là đã gỡ được tay ra.

Chạy thêm vài bước, đầu đụng phải bờ lưng mềm mại của ai đó, loạng choạng bước chân xém ngã xuống hồ bơi.

Một cánh tay mảnh mai đưa ra nắm được Y Tình, kéo vội lại làm Y Tình ngã vào bờ ngực mềm mại đó.

  - Cảm ơn.

Y Tình nói nhanh, cố giữ bình tĩnh. Cô nhìn vào đôi mắt nâu vàng như mắt mèo của Ánh Lam qua lớp kính trắng. Có gì đó trong ánh mắt kia làm Y Tình cảm thấy khó chịu, như thể bị nhìn thấu.

Ánh Lam không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười đầy ẩn ý, nhẹ nhàng bước qua bên, tạo lối cho Y Tình chạy thoát khỏi tình huống rối ren với các anh họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro