17. Y Tình hủy hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khó khăn lắm Giáp Bắc mới mời được Y Tình đi ăn tối. Y Tình vì tò mò muốn biết về ba mình nên mới nhận lời.

Vừa ngồi xuống ghế, Y Tình đã hỏi ngay:

  - Anh nói có tin tức về ba em, là tin gì?

Giáp Bắc nhoẻn miệng cười ẩn giấu điều xấu xa nhìn Y Tình, nhẹ nhàng nói:

  - Từ từ đã, lâu rồi không cùng anh ăn tối. Vừa ăn anh sẽ vừa nói cho em nghe, được không?

Y Tình dịu xuống, lại nghe theo sự sắp xếp của Giáp Bắc. Thức ăn được dọn lên, Giáp Bắc nhìn Y Tình:

  - Em ăn đi, không phải là món em thích nhất sao? Ăn đi rồi anh nói.

Y Tình ngoan ngoãn ăn một miếng bò mềm tan trong miệng, đưa cặp mắt nâu nhạt nhìn Giáp Bắc, giọng cũng mềm mỏng hơn:

  - Nếu chỉ muốn cùng nhau ăn tối thì cũng đừng lấy ba em ra làm lý do.

Giáp Bắc cười hài lòng:

  - Em thông minh lắm.

Giáp Bắc xoa xoa hai bàn tay, lại nói tiếp:

  - Có người thấy ba em xuất hiện ở Thái Lan. Anh đã nhờ người xác minh. Nếu thông tin chính xác anh sẽ cho em biết.

Khi Giáp Bắc thông báo rằng có tin về ba của Y Tình, ánh mắt của cô lập tức lóe lên sự hi vọng lẫn hoài nghi. Y Tình ngồi thẳng người, tay cầm nĩa khựng lại giữa không trung. Cô nắm chặt chiếc nĩa, đầu óc quay cuồng với những ký ức đau thương từ thời thơ ấu.

Ba của Y Tình đã mất tích từ lâu, và ngay cả khi ba còn bên cạnh. Ông cũng chưa từng thể hiện tình cảm hay sự quan tâm đến cô. Tin tức này khiến lòng cô tràn đầy cảm xúc hỗn loạn, có chút vui mừng nhưng cũng đầy lo lắng và sợ hãi.

Y Tình đứng lên đi nhà vệ sinh.

Ngay lúc đó, Giáp Bắc cảm thấy sự bất mãn và uất ức đang dâng trào trong lòng. Mặc dù hắn đã cố gắng duy trì hình ảnh của một vị hôn phu lý tưởng trước mặt Y Tình. Nhưng thực tế hắn không thể giấu được sự thất vọng khi thấy rằng Y Tình chỉ xem hắn như một người anh trai. Hắn đã âm thầm theo đuổi cô từ lâu, hy vọng rằng tình cảm và sự chân thành của mình sẽ được đền đáp bằng một mối quan hệ chính thức và trọn vẹn. Nhưng mọi nỗ lực của hắn đều không mang lại kết quả như mong muốn, khiến hắn cảm thấy mình đang bị đối xử không công bằng.

Giáp Bắc không chấp nhận thất bại dễ dàng. Hắn coi việc cưỡng đoạt Y Tình như một bước đi cuối cùng trong kế hoạch của mình để buộc cô phải thừa nhận mối quan hệ này. Việc làm này không chỉ là việc khẳng định quyền sở hữu mà còn là một cách để ép buộc Y Tình vào một vị trí không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc trở thành vợ của hắn. Hắn tin rằng khi đã có Y Tình trong tay, mọi rào cản và khoảng cách giữa hai người sẽ bị xóa nhòa. Hắn có thể có được điều hắn khao khát bấy lâu nay.

Sự căm phẫn và tự ái của Giáp Bắc biến thành động lực mạnh mẽ, khiến hắn không còn thấy sự xâm phạm của mình là một điều sai trái. Trong tâm trí hắn, đây là một cách để khôi phục sự kiểm soát và đạt được điều hắn cảm thấy xứng đáng có được. Hắn sẵn sàng vượt qua mọi ranh giới đạo đức để biến giấc mơ của mình thành hiện thực. Hắn đã cho thuốc vào ly rượu của Y Tình.

Hành động đó của Giáp Bắc vô tình bị một ánh mắt bắt gặp. Đôi mắt đó liền đanh lại suy  tư.

Y Tình tiếp tục ăn uống và trò chuyện mà không mảy may nghi ngờ Giáp Bắc. Giáp Bắc mở lời trước khi Y Tình định ra về:

  - Anh có thể chở em đi dạo một lúc được không? Chỉ một lúc thôi.

Nhìn ánh mắt thành khẩn đó lại nghĩ đến tình cảm từ nhỏ đến lớn của Giáp Bắc luôn dành cho mình nên Y Tình cũng không nỡ từ chối, gật đầu đồng ý. Vậy là thỏ đã vô miệng cọp.

Y Tình ngồi bên ghế lái phụ, chưa bao lâu đã say sẩm mà ngất đi.

Giáp Bắc vô cùng xảo quyệt để có thể chừa đường lui cho mình. Hắn không chở Y Tình về nhà hay đi khách sạn. Những nơi có camera có thể ghi hình mình lại. Hắn đi thẳng về khu nội đô mình ở. Bên trong có một khu đang thi công nhưng đang tạm ngưng. Một nơi cực kì vắng vẻ.

Giáp Bắc cho xe chạy vào đoạn khuất trong cùng nơi mà ánh đèn đường cũng không chiếu tới được. Giáp Bắc vẫn để máy xe khóa thắng cho ngã ghế dài ra. Giáp Bắc chồm người qua vuốt ve gương mặt xinh đẹp mà mình luôn ao ước có được. Bàn tay khô ráp chạy dọc xuống, mơn trớn lên bờ vai thon gầy đó. Nhẹ nhàng kéo hai dây áo chiếc váy trắng của Y Tình để lộ ra khoảng ngực trắng vung tròn.

Giáp Bắc nuốt nước miếng khan, cảm thấy cổ họng khô khốc, toàn thân nóng bừng, yết hầu không ngừng chạy lên xuống trên cổ. "Cuối cùng tôi cũng có được em rồi. Chỉ cần gạo đã nấu thành cơm thì xem em còn bướng bỉnh nữa không?"

Bên đây,

Ánh Lam nhận một cuộc điện thoại từ số lạ:

  - Không cần biết tôi là ai? Y Tình đang gặp nguy hiểm. Tôi sẽ gửi định vị cho cô, phải tới đó nhanh nhất có thể. Không là không kịp nữa.

Không cho Ánh Lam nói được lời nào. Người đó đã tắt máy.

Ánh Lam đang ngồi xem phim ở nhà, lập tức gương mặt hiện vẻ lo lắng. Ánh Lam bấm điện thoại mở định vị lên. Trên điện thoại hiện lên khu nhà mà Hạ Băng đang ở. Ánh Lam lập tức gọi điện thoại cho Hạ Băng và chạy nhanh xuống lầu,  bắt xe taxi đi mà không kịp suy nghĩ thêm gì.

  - Mày có ở nhà không? Chị ghé.

  - Có chị. Nhưng em sắp ra ngoài rồi. Chị ghé chi vậy?

Ánh Lam không còn chờ được nữa, gấp gáp nói:

  - Đừng đi, bên khu em ở cuối đường N3 là cái gì ở đó?

  - Cái gì là cái gì chị? Đường N3 hả?

Hạ Băng cố gắng nhớ xem:

  - Đường N3, đầu này là kéo tới hồ bơi, sân chơi. Đầu kia em không rõ nữa. Em ít tới đó lắm.

  - Mày mau tới đó giúp chị. Xem ở đó là cái gì? Y Tình đang ở đó có thể gặp nguy hiểm. Mày cũng phải cẩn thận. Chị đang qua tới.

  - Nhưng mà...em.. Tới đó rồi phải làm sao?

Ánh Lam lại suy nghĩ, rồi nói:

  - Mày tới đó xem thế nào, gọi lại cho chị, chờ chị tới.

Cú điện thoại của Hạ Băng, càng làm Ánh Lam lo lắng hơn.

  - Chị ơi, ở đây tối lắm. Khu này đang sửa chữa. Em không thấy ai.

  - Cố nhìn xem, có xe hay người hay bất kỳ động tĩnh gì không?

Hạ Băng đi bộ nhẹ nhàng tới sát gần khu nhà đó hơn. Đi mấy vòng thì thấy một chiếc xe hơi đen đang đậu ở đằng kia.

  - Em có thấy một chiếc xe hơi đen đậu ở đằng kia.

  - Có thấy được Y Tình không?

  - Không chị. Tối lắm em phải bật đèn flash của điện thoại mới thấy đường đi. Em sợ lắm.

  - Chị tới cổng rồi em ra đầu ngã tư đó đón chị đi.

Ánh Lam trước khi xuống xe cũng không quên dặn tài xế là chờ mình. Anh tài xế tỏ ra rất hiểu chuyện khi nghe cuộc nói chuyện của Ánh Lam nên liền đồng ý ngay.

Ánh Lam dặn Hạ Băng đi sau lưng mình. Cả hai đi chầm chậm bước tới chiếc xe hơi đang đậu ở đó. Ánh Lam cảm thấy một luồng sóng căng thẳng tràn ngập trong người khi cô tiếp cận chiếc xe đen đậu lẻ loi trong khu vực vắng vẻ. Từng bước đi của cô trên mặt đường gồ ghề đều nặng nề.

Đôi mắt mèo của Ánh Lam, nhìn trong đêm tối rất rõ. Cô đứng lặng trước cửa xe, ánh đèn mờ ảo phản chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật sự quyết đoán và lo lắng trong ánh mắt.

Ánh Lam ghé mắt nhìn vào trong xe. Cảnh tượng trước mắt làm cô như điên lên.

Giáp Bắc đang ngậm nhắm cơ thể của Y Tình. Còn Y Tình thì nằm bất động. Ánh Lam liền đi kiếm cục gạch đập mạnh vào kính sau xe phía bên Giáp Bắc, để tránh tổn thương đến Y Tình.

Mỗi cú đập mạnh vào cửa kính, là một nỗ lực để giữ vững sự tỉnh táo và lòng kiên định của mình trong tình huống nguy hiểm này.

Ánh Lam vừa đập mạnh viên gạch vào cửa sổ kính vừa chửi lớn tiếng:

  - Con mẹ nó. Anh thôi ngay, mở cửa ra cho tôi.

Hạ Băng lặng người khi thấy Ánh Lam đập vào kính xe. Chiếc xe này cũng không hề rẻ tiền. Lại nghe Ánh Lam chửi mắng. Hạ Băng liền nói nhỏ với Ánh Lam:

  - Chị nói nó nếu không mở cửa sẽ gọi bảo vệ ngay.

Ánh Lam đập mạnh thêm mấy cái nữa. Cửa kính cũng vỡ toang, lớn tiếng hét vào bên trong:

  - Còn không mở cửa. Tôi gọi bảo vệ.

Giáp Bắc hai mắt rực lửa. Chỉ muốn đập chết cái con người luôn phá đám chuyện tốt của mình. Tức giận muốn đập chết Ánh Lam, Giáp Bắc liền mở cửa bước ra.

  - Cô đang làm gì?

  - Anh mới là đang làm gì? Đồ tồi.

Ánh Lam xô Giáp Bắc ra chồm người vào trong kéo lại dây áo ngay ngắn cho Y Tình, mở cửa bên đó ra để tiện ẵm Y Tình ra ngoài. Thì có một lực nắm cổ áo kéo mạnh Ánh Lam về sau.

Ánh Lam bị kéo ra ngoài thì vô cùng giận dữ.

Giáp Bắc lớn giọng:

  - Y Tình là vợ tao. Hai vợ chồng tao ân ái cũng phải báo cáo với mày sao?

  - Hai người vẫn chưa kết hôn. Y Tình là độc thân. Việc anh làm là đang vi phạm pháp luật. Tôi nghi ngờ anh đang chuốc thuốc và tấn công tình dục cô ấy.

Giáp Bắc xấn tới nắm cổ áo Ánh Lam, gằng giọng nhả từng chữ như khiêu khích.

  - Mày dám đi thưa tao không? Tao thách mày đó. Hai người tao có hôn ước của hai nhà thì sao gọi là tấn công tình dục được.

Khi bị Giáp Bắc thách thức bằng những lời đe dọa, Ánh Lam cảm thấy nỗi căm giận trào dâng trong lòng. Cô nhìn vào đôi mắt đầy hiểm ác của hắn. Cô biết mình đến là để cứu Y Tình. Ánh Lam hít một hơi thật sâu, cảm giác như từng hơi thở đều chứa đựng sự căm phẫn tột cùng.

Ánh Lam không nhúng nhường xô Giáp Bắc ra, lớn giọng:

  - Nếu anh nói vậy, để tôi livestream hỏi thử xem điều anh vừa nói có đúng không? Để coi anh lớn hay luật pháp lớn hơn?

Ánh Lam móc điện thoại trong túi quần ra. Nhìn thấy Giáp Bắc mặt đang biến sắc, lại nói thêm:

  - Giờ anh để tôi mang Y Tình về. Nào cô ấy tỉnh lại thì khi đó sẽ biết anh có tấn công tình dục không? Hay anh muốn công khai chuyện này cho cả thế giới biết.

Giáp Bắc tức giận xoay người đá mạnh vô bánh xe, mà không làm gì được Ánh Lam.

  - Mẹ nó. Tao nhất định không bỏ qua chuyện này.

Ánh Lam quay sang nói nhỏ với Hạ Băng:

  - Em cõng nổi Y Tình không? Xe còn đợi ngoài đó. Em đưa Y Tình về nhà em. Chị sẽ về ngay.

Hạ Băng gật đầu, đỡ Y Tình trên lưng, khom người đi ra xe, vừa đi vừa nói: "Ốm vậy nhưng sao nặng dữ."

Ánh Lam đang khom người nhặt điện thoại của Y Tình khi nãy đánh rơi xuống bụi cỏ. Ánh Lam còn chưa chạm được vào điện thoại đã bị Giáp Bắc nện mạnh một cú như trời giáng lên tấm lưng mảnh mai.

  - Mày thích chõ mũi vào chuyện của người khác lắm đúng không? Hay mày muốn giành Y Tình với tao? Mẹ nó. Tao đánh chết mày, xem mày còn nhiều chuyện nữa không?

Ánh Lam chưa hoàn hồn đã bị từng cú đấm đá liên tiếp vào cơ thể. Ánh Lam chỉ biết cuộn tròn người lại để giảm chấn thương. Nhưng cơ thể mảnh mai làm sao chịu nổi từng cú đá của đai đen taekwondo vào bụng, vào bẹ sườn, lên bờ lưng mảnh mai đó.

Ánh Lam phun từng ngụm máu đỏ tươi ướt cả một mảng cỏ dại xung quanh đó. Đầu óc ong ong chỉ nghe vang bên tai là từng câu chửi rủa của Giáp Bắc.

  - Ai đó? Đang làm gì?

Tiếng còi bảo vệ vang lên, ánh đèn pin lia qua lia lại trên gương mặt của Giáp Bắc. Hắn ta liền ngưng lại khi thấy có người đến, lên xe và chạy biến đi. Trước khi lên xe, hắn còn đạp bồi một cú vào bụng Ánh Lam, làm Ánh Lam phun thêm một ngụm máu văng tung tóe.

Ánh Lam ráng chúc sức cuối cùng, đưa tay cầm chặt điện thoại Y Tình. Cả cơ thể khó nhọc để đứng lên. Ánh Lam nghe tiếng nói bên tai:

  - Cô không sao chứ? Tôi đưa cô đi bệnh viện.

Ánh Lam lắc đầu, gượng bước đi những bước chân siêu vẹo. Toàn thân đau đớn, xương cốt như sắp vỡ vụn ra. Ánh Lam kho khụ khụ, giọng thều thào:

  - Đưa tôi về C1 giúp.

  ~  •  ~

Y Tình đang ngồi nơi phòng khách chờ bà nội, vừa thấy bà nội đi ra. Y Tình lập tức chạy nhanh tới rồi quỳ gối ôm lấy chân bà nội mà khóc tức tưởi. Mặc cho quản gia và giúp việc đỡ lấy cũng không buông chân bà nội. Cứ vậy mà khóc. Khóc tới trời long đất lỡ. Đôi mắt sưng húp mới chịu thả chân bà nội ra.

Nghe tiếng Y Tình khóc, lòng người bà đau xót không thôi. Quản gia đỡ tay Y Tình ra ghế. Bà nội ngồi xuống ôm cô cháu gái vào lòng. Y Tình lại khóc, khóc như muốn khóc cạn cả nước mắt mới thôi, vẫn chưa nói được lời nào.

Bà nội vỗ về, vuốt ve mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng nói:

  - Là ai đã ức hiếp cháu của nội. Nói cho nội nghe. Nhìn con khóc thế này, lòng nội đau xót lắm.

Y Tình ngước đôi mắt đã sưng húp nhìn bà nội. Cái mũi cũng đã đỏ chót, giọng khụt khịt mà nói:

  - Là Giáp Bắc. Con muốn hủy hôn.

Bà nội cười hiền từ, vuốt lại mái tóc ngay ngắn cho cháu gái, rồi hỏi lý do:

  - Cho nội lý do. Hôn ước không phải muốn hủy là hủy.

Y Tình vừa sục sùi nhìn bà nội vừa nói:

  - Giáp Bắc là đồ tồi. Tối qua nó chuốc thuốc con muốn cưỡng ép con.

Gương mặt bà nội hiện rõ sự khó chịu, căng thẳng.

  - Con kể rõ cho nội nghe, không được thêm bớt điều gì.

Y Tình giữ bình tĩnh cố gắng kể lại chuyện tối qua.

  - Tối qua nó rủ con ăn tối. Nó nói là có tin tức của ba. Con nhận lời ăn tối, xong nó nói muốn chở con đi dạo. Con cũng đồng ý nhưng lúc lên xe con thấy trong người con tự nhiên buồn ngủ giống lần trước mấy anh chuốc thuốc con. Con nhanh tay bật ghi âm trong điện thoại của mình.

Y Tình để điện thoại lên bàn kính sang trọng, lại mở đoạn ghi âm đó.

  - Nội nghe sẽ biết con có nói dối không?

Bà nội càng nghe, lòng bàn tay càng siết chặt tới ửng đỏ. Đoạn ghi âm ngưng lại cũng là lúc bà nội hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Nhìn cháu gái của mình.

  - Sẽ hủy hôn. Con còn muốn thêm gì nữa không?

Y Tình vùi đầu vào lòng bà nội. Giọng nói êm tai như đàn dương cầm lại vang lên:

  - Nội đừng công bố chuyện này ngay. Chuyện này chỉ con và nội biết thôi. Nếu làm lớn chuyện, con sợ nó trả thù sẽ ảnh hưởng tới người xung quanh con. Tới đúng thời điểm con sẽ báo cho nội biết.

Bà nội mỉm cười hiền từ:

  - Được, con gửi đoạn ghi âm đó qua cho quản gia ngay.

Y Tình đưa điện thoại cho quản gia để quản gia sao chép dữ liệu. Quay sang nói với bà nội:

  - Con xin phép nội. Con về còn chăm sóc cho chị ấy. Chị ấy bị nó đánh trọng thương không ít, sắp gãy cả xương sườn.

  - Để nội cho người qua chăm sóc.

  - Dạ được rồi, nội đừng lo. Con có thuê bác sĩ riêng rồi. Con cảm ơn Nội luôn yêu thương và bảo vệ cho con.

Y Tình hôn lên bàn tay bà nội, cầm điện thoại rồi rời đi.

Bà nội nhìn tới khi Y Tình khuất bóng thì quay sang nói với quản gia.

  - Cậu nghe cả rồi đấy. Cho người theo bảo vệ cô chủ, lại cho người điều tra nhiều hơn về cô gái tên Ánh Lam này. Còn thằng bé Giáp Bắc nay ta đã không thể hiểu được nó rồi. Cho người giám sát và xem trong mười năm qua nó đã làm những gì.

  - Dạ.

Bà nội mỉm cười lại thở dài: "Con bé nay lớn thật rồi, đã biết chăm sóc người khác. Cứ y như mẹ nó năm xưa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro