Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " Chị ơi ! Dậy đi, chị à. "
Trong giấc ngủ, cô nghe thấy tiếng an an gọi mình, cô dần dần mở mắt, ngồi dậy. Ánh nắng nhẹ nhàng, yếu ớt đang len qua cửa sổ vào phòng cô, cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay qua an an :
- " Chị dậy rồi ạ. "
- " Có chuyện gì à ! "
- " Dạ! Bà chủ kêu em lên kêu chị dậy đi với ông bà chủ ạ, ông bà còn dặn chị ăn mặc thật đẹp ạ "
- " Đi? Đi đâu sao ? "
- " Em không biết ạ ! "
- " Chị biết rồi ! Chị sẽ xuống ngay ! "
Đi vào nhà vệ sinh cô suy nghĩ * Ba, mẹ lại làm gì nữa đây * lúc sau, cô đi xuống cô mặc một chiếc váy trắng dài chưa tới mắt cá chân, chiếc váy vô cùng đơn giản, cô trang điểm rất nhẹ. Cô đã đẹp, bây giờ không khác gì một thiên thần, khiến ai nhìn thấy đều không thể rời mắt. Họ rời đi khỏi căn biệt thự, trong xe :
- " Chúng ta đi đâu vậy ba mẹ ! "
Mẹ cô quay qua, tay nắm lên tay cô :
- " Con gái ngoan ! Chúng ta đi gặp chủ tịch Dương, ăn bữa cơm với gia đình họ ! "
- " Chủ...chủ tịch Dương ? "
Cô nhìn mẹ mình với ánh mắt thất vọng, vì cô cứ nghĩ mẹ là người hiểu mình nhất :
- " Ba mẹ vẫn muốn tiếp tục hôn lễ này sao ? "
- " Con không được phản đối ! Lời ta nói con không coi ra gì sao ! " Ba cô lên tiếng.
- " Vậy còn con, ba mẹ không quan tâm hạnh phúc của con sao ? "
- " Con gái, ta là mẹ, ông ấy là ba con đương nhiên chúng ta quan tâm tới hạnh phúc của con rồi. Cậu ấy là người tài giỏi, con sẽ hạnh phúc! "
Cô không nói gì, chỉ quay mặt đi. Cô nhìn qua cửa kính của xe, nhìn lên trời mà ngẫm nghĩ * ông trời đây là ông đang nói cô không thể bên cạnh người cô yêu sao *. Cuối cùng cũng tới nơi, gia đình cô bước vào cánh cửa nhà hàng sang trọng. Đi đến, ba cô đưa tay ra bắt tay chủ tịch Dương cười nói :
- " Xin chào ! Chủ tịch Dương gia đình tôi rất vui khi có thể ăn cơm cùng chủ tịch ! "
- " Chủ tịch Trần đừng khách khí, chúng ta sắp thành người một nhà cả mà "
Phu nhân chủ tịch Dương cũng lại vui vẻ nói chuyện với mẹ cô:
- " Chào chị phu nhân Trần, tôi rất vui khi gặp chị , chào con Lan Nhi. Con lớn lên ngày càng xinh đẹp "
Cô giật mình, cô vội cúi chào chủ tịch với phu nhân, ngước lên cô cố cười thật tươi :
- " Con cảm ơn phu nhân ạ. Con rất vui khi có thể cùng ba mẹ con ăn cơm với chủ tịch và phu nhân ạ "
- " Ôi con bé dễ thương quá ! Tài ăn nói rất giỏi . "
- " Phu nhân Trần quá khen, con gái tôi vẫn còn vùng về lắm . " mẹ cô nói.
Nói xong, mọi người vào bàn ăn, từ lúc ngồi xuống ghế, cô không nói gì. Bỗng nhiên, ba cô lên tiếng :
- " À, không biết Dương Minh đâu rồi chủ tịch Dương ? "
Cô giật mình trước câu hỏi rồi tiếp tục im lặng. Chủ tịch Dương lên tiếng:
- " À nó sẽ tới ngay thôi !"
Cô không bận tâm, vẫn im lặng. Từ ngoài cửa bước vào một chàng trai, anh đi tới đâu mọi ánh mắt đều nhìn theo. Anh đi tới bàn, lên tiếng :
- " Xin lỗi mọi người cháu đến trễ. "
Cô đang im lặng, bỗng ngước mặt lên nhìn, trong lòng.....

( còn tiếp )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abcdefgh