67c

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Dương cầm lấy cục tẩy màu hồng phấn hít một hơi, ngửi thấy hương thơm thật ngọt ngào.

Nàng lấy bút cùng những đồ dùng học tập linh tinh khác, bỏ vào cặp sách nhỏ của Tòng An.

Đến khi sửa soạn xong, Nhan Hâm lại đến kiểm tra một lần để bổ sung thêm những gì còn thiếu.

Dương Dương chống nạnh, phát biểu cảm khái: “Làm mẹ thật là hạnh phúc, đến người không hiểu được tình thương của mẹ như ta cũng thích loại cảm giác này.”

“Bởi vì con không phải do Dương sinh, đương nhiên không cần đau làm sao có thể cảm nhận được hết cảm giác làm mẹ.” Nhan Hâm vẫn nhớ rất rõ ràng, lúc sinh Tòng An, nàng đau đến mức tưởng rằng mình sắp chết, điều đó là không thể nào luyện tập trước, nói tới là tới, bị bắt đi đón nhận đứa bé gây cho mình đau đớn, thời điểm đó cơ hồ như chết đi sống lại, đảo mắt con trẻ đã ở ngay trong lòng ngực của mình.

Thật sự có cái gọi là tình thương của mẹ, lúc con bé xuất hiện trong đời Nhan Hâm, làm cho ngũ quan của nàng càng trở nên nhu hòa.

“Dương có nghĩ muốn một đứa con của chính mình không?” Nhan Hâm thật lòng hỏi Dương Dương.

“Bản thân ta cũng không phải rất muốn có con, trước kia chưa cùng em cùng một chỗ ta đã nghĩ rằng sẽ có một ngày ta thỏa hiệp tùy tiện tìm một người đàn ông để kết hôn, sau đó vài năm lại sinh một đứa con, nhưng là ta không phải rất muốn sinh con. Hiện tại ta đã có em rồi, lại còn có Tòng An, ta cảm thấy thật may mắn không cần đi miễn cưỡng chính mình. Tòng An cũng rất hợp ý ta, thậm chí còn đem đến cho ta kinh hỉ ngoài ý muốn, ta chưa bao giờ nghĩ tới ta sẽ cùng một tiểu cô nương ở chung tốt như vậy.” Dương Dương mỉm cười nói.

Nhan Hâm đối với nàng có phần lo lắng, dù sao tương lai của mình cũng không thể xác định, mình ở trong lòng Nhan Hâm nhưng lại không có cách nào trấn ngụ bất an của nàng.

Dương Dương cố gắng làm cho Nhan Hâm yên tâm, nàng đời này liền quá chú tâm đặt ở trên người Nhan Hâm, không nghĩ sẽ thay đổi.

Nhan Hâm không nói gì, vươn tay cầm lấy tay Dương Dương, có một số việc, không cần nói, chỉ cần trong lòng hiểu được là tốt rồi.

Trên đường đưa Tòng An đến trường, Dương Dương vẫn chịu đựng xúc động muốn thuyết giáo, nàng cảm thấy lúc này nên dặn dò con bé một chút mới đúng, thí dụ như ở trường học phải nghe lời cô giáo, muốn đem kẹo phân cho tiểu bằng hữu ăn, ở lại làm trực nhật nhất định phải tích cực…

Những lời này hẳn là người mẹ nào cũng đều sẽ dặn dò đi, nếu nàng cũng nói liệu có phải là quá cũ rích rồi không?

Nhan Hâm thấy Dương Dương không yên lòng, hỏi: “Dương đang nghĩ gì vậy?”

“Tòng An rất độc lập, trong lòng ta không thoải mái lắm.” Dương Dương thấp giọng nói.

“Như vậy không tốt sao? Dương không phải thích con bé ngoan ngoãn như vậy sao?”

“Thế nhưng thiếu đi cơ hội để cho ta lải nhải, em không biết như vậy thật là đáng tiếc 

a~?”

Nhan Hâm muốn cười lại liều mạng chịu đựng: “Vậy Dương có thể nói gì nào, con bé vẫn là một đứa trẻ, lại ngoan cũng không có biện pháp chu đáo.”

Dương Dương nhìn Tòng An thật lâu, nói: “Tòng An, trước khi đi học con đã kiểm tra lại thẻ học sinh chưa?”

“Dạ, con có mang theo.”

“Mấy đồ dùng học tập cô giáo dặn, con đã mang theo đầy đủ hết chưa?”

“Dương kiểm tra hai lần rồi đến em kiểm tra thêm một lần nữa, còn có thể thiếu cái gì?” Nhan Hâm nói.

“Đều đã mang theo ạ.”

Vấn đề kế tiếp chậm chạp phun không ra, Tòng An nháy ánh mắt đợi nàng nói.

Dương Dương nghẹn thật lâu, nói: “Giữa trưa muốn ăn cái gì?”

Nhan Hâm rốt cục nhịn không được cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, Dương Dương ảo não nói: “Ta rất thất bại sao?”

“Không có, Dương rất thích hợp làm mẹ nha…”

Nhan Hâm cùng Dương Dương dẫn theo Tòng An đi tìm phòng học, dãy phòng học đều nhanh bị phụ huynh chen kín, tới một người hai người vẫn còn ít, phải có thêm gia gia nãi nãi (ông bà nội) tới luôn mới đủ a~, bốn người lớn vây quanh một đứa bé, đứa bé không cần làm gì cả, cặp sách nhỏ đã có gia gia xách, bình nước thì nãi nãi cầm…

Hai người cúi đầu nhìn Tòng An, cô bé đã ăn mặc chỉnh tề, cặp sách và bình nước đều ở trên người, trên tay còn cầm thêm một quyển sách vẽ tranh.

Tòng An trước tiên tìm được phòng học của mình, vui mừng khôn xiết chạy vào phòng học, Dương Dương cùng Nhan Hâm đến bên cửa sổ nhìn xung quanh, bên trong đen ngòm một nhóm người, mấy đứa trẻ ngồi, chung quanh vây đầy người lớn, Nhan Hâm cùng Dương Dương đứng bên cửa sổ nhìn về phía Tòng An vẫy tay, Tòng An tự tìm được vị trí ngồi ở phía trên, sau đó để cặp sách xuống, nhìn thoáng qua về phía các nàng..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro