67b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Dương sắc mặt trầm trọng, có lời muốn nói, lúc nàng sắp nói ra, Lisa lại mỉm cười kéo nàng vào trong nhà: “Tốt lắm tốt lắm mình chỉ nói đùa với cậu thôi, đừng nói nữa vào ăn cơm trước đi. Vốn dĩ chồng mình nói là muốn về sớm một chút dùng cơm, nhưng là anh ấy còn công việc phải làm. Hai người chúng ta hảo hảo cùng nhau trò chuyện.”

Trong nhà không có Hứa Hiền Vũ, ngược lại chỉ có mình Lisa. Một bàn đầy đồ ăn, tràn đầy xếp chồng thành núi nhỏ.

Mỗi món ăn đều được làm rất dụng tâm, làm phụ nữ , Dương Dương nhìn ra được tâm ý của người nấu những món ăn này.

Trước kia Lisa không thích nấu ăn, nàng thích được người chiều chuộng, còn buộc Dương Dương đi học nấu ăn, nàng là mệnh công chúa, luôn chờ được sủng ái.

Lisa nói: “Đừng cứ nhìn nữa a, động đũa ăn thử đi, nếm thử xem đồ ăn mình nấu có ngon hay không.”

“Rất ngon.” Dương Dương nói.

Lisa không hề động tới đũa, tay nàng nâng má, chuyên chú nhìn Dương Dương, mà khi Dương Dương ngẩng đầu nhìn nàng, chú ý tới trong mắt nàng đã lấp lóe lệ quang (giọt nước mắt).

“Làm sao vậy?” Dương Dương khó hiểu hỏi.

“Mình cảm thấy được vẫn là cậu tốt nhất. Chồng mình anh ấy chưa bao giờ khen một lời nào, anh ấy vẫn nghĩ mấy món này đều là Lý thẩm làm.”

“Hắn ta…”

“Anh ấy hiện đang bề bộn nhiều việc, không có thời gian đi quan tâm đến tâm tư của mình. Trước khi kết hôn anh ấy nói một đằng, kết hôn rồi lại làm một nẻo.” Lisa cười cười, nụ cười không mấy vui vẻ. "Những chuyện như thế mình cũng từng nghĩ tới, đàn ông đều như vậy.”

“Có phải cậu suy nghĩ nhiều quá hay không? Có lẽ công việc của anh ấy tương đối nhiều, cậu…”

Lisa mỉm cười lắc đầu, “Mình biết, đàn ông mà, trong lòng họ chứa đựng nhiều thứ lắm, chung quy không thể nào tinh tế như phụ nữ được.”

Lisa rất cô đơn, sự cô đơn của nàng biểu hiện ngay trong ánh mắt, sự lãnh đạm, lại ở khắp nơi.

Khi Hứa Hiền Vũ về đến nhà, Lisa lại trở thành một cô vợ nhỏ tràn đầy hạnh phúc, tâm trạng trở nên vui vẻ. Giống như nàng của một giây trước kia chính là ảo giác mà Dương Dương tưởng tượng ra vậy.

Dương Dương có loại cảm giác, Lisa níu tay muốn giữ nàng lại, tuy rằng nàng không nói, nhưng trong lòng lại muốn nói cho Dương Dương biết không cần buông nàng ra. Cứ ở bên cạnh nàng, bằng không nàng sẽ không có ai có thể trò chuyện.

Dương Dương do dự hồi lâu mới đem chuyện này nói cho Nhan Hâm, Nhan Hâm là người từng trải, nàng đã từng đi qua đoạn đường hôn nhân, cho nên tương đối hiểu biết.

“Tâm tình của cô ấy em có thể hiểu được. Từ lúc độc thân cho đến khi kết hôn, quá trình đó đối với phụ nữ mà nói chẳng khác gì cơn động đất, bách phế đãi hưng,(*) cần thời gian để hoà hợp.” Nhan Hâm vừa lấy quần áo, vừa nói với Dương Dương.

(*) bách phế đãi hưng: 百废待兴 (Bǎi fèi dài xīng) – Thành ngữ tiếng Trung. 

câu này tạm hiểu nghĩa là: “Còn có rất nhiều việc cần phải làm"

Dương Dương nói: “Nhìn đến ánh mắt của cô ấy, lòng của ta phát đau.”

Nhan Hâm đi đến trước mặt nàng, đưa tay nhấn vào ngực nàng, dùng lực tuyệt đối không nhẹ.

“Á ! Nhan Hâm, đau a.” Dương Dương ôm ngực.

“Bây giờ còn đau không?” Nhan Hâm đã tránh ra.

“Uhm.” Nhan Hâm mở vòi nước điều chỉnh độ ấm vừa phải, Dương Dương đứng ở sau lưng nàng liền tiến vào.

Nhan Hâm kéo tóc lên, Dương Dương giúp nàng buộc tóc lại.

Nhan Hâm nói: “Em còn biết cô ấy là mối tình đầu của Dương. Tình cảm cô ấy dành cho Dương có lẽ không phải là tình yêu, có lẽ chỉ là một loại hoài niệm, nhưng là, Dương bị nàng liên lụy đây là sự thật.”

“Phải “

“Dương là Dương, cô ấy là cô ấy, Dương không thể cả đời làm bạn tri âm của cô ấy, huống chi Dương cũng có cuộc sống của riêng mình.”

“Ta biết rõ.”

Nhan Hâm rửa mặt xong, Dương Dương vẫn ở bên cạnh nhìn, Nhan Hâm qua gương nhìn Dương Dương nói: “Chút nữa em còn muốn đi tắm, Dương cũng muốn ở lại tắm chung sao?”

“Vô cùng nguyện ý.” Dương Dương không nói hai lời bắt đầu cởi quần áo, cởi bỏ một lớp bên ngoài rồi lại cởi tiếp Bra (áo ngực ) giơ lên Lan Hoa Chỉ (**) trước mặt Nhan Hâm, nàng bước vào bồn tắm lớn, đứng ở trong nước nhìn Nhan Hâm vẫy tay: “Hâm Hâm, lại đây.”

Nhan Hâm bị nàng nhìn chăm chú dần đi đến, bước vào trong nước, cho đến khi nước ấm đã xối lên toàn thân, quần áo ướt đẫm ép sát vào đường cong của nàng.

“Em lười cởi đồ, Dương cởi giúp em đi.” Nhan Hâm nói với Dương Dương. 

(**) Lan Hoa Chỉ: tạo hình bàn tay hai ngón cái và trỏ chạm nhau xoè ra 3 ngón còn lại, như hình nè . Kiểu này Đào Diệu Tổ hay làm lắm, lâu rồi"chị" ấy k xuất hiện nhỉ 

Câu dẫn trắng trợn thế này thì làm sao mà Dương Dương có thể buông tha cho được. ( hắc hắc hắc … là ta cười =)))))

Nàng gỡ nút áo Nhan Hâm, quỳ xuống kéo khoá của nàng, cởi bỏ quần áo, cho đến khi trên người nàng chỉ còn lại chút ít vải.

Nước nóng rửa sạch thân thể, nhưng máu đang lưu chuyển trong thân thể hai người còn nóng hơn nữa. Nhan Hâm bởi vì Dương Dương nhẹ nhàng vuốt ve mà nheo lại mắt, đầu váng mắt hoa hết sức đỡ tường.

Dương Dương kéo lớp vải còn sót lại xuống tới đầu gối, lướt qua đùi trượt tay chen vào giữa hai chân nàng, Dương Dương ngẩng đầu lên nói với Nhan Hâm: “Bây giờ em muốn ta làm gì tiếp đây?”

Nhan Hâm đè lại đầu của nàng, Dương Dương lập tức phục tùng mệnh lệnh, chen đầu vào giữa hai chân, đầu lưỡi nóng bỏng mang theo dòng nước lướt qua khe hở, ngón tay thon dài của Dương Dương tiến vào chỗ sâu nhất, quấy thật nhanh, tay tìm thấy điểm G dùng sức vừa ấn vừa chà xát, tay Nhan Hâm chống đỡ không được thân thể nữa, không ngừng từ trên tường trợt xuống.

Nhiệt lưu không ngừng dũng mãnh vào, mà năng lượng trong thân thể nàng thì đang không ngừng chảy ra, Dương Dương cử động càng bay nhanh, cảm giác ma xát không ngừng xỏ xuyên qua thân thể, đầu gối của nàng từng trận như nhũn ra: “Đủ rồi, Dương Dương, có thể dừng lại…” ( Lang tiếp máu miễn phí, có ai cần ko :”>)

Đứng là lựa chọn sai lầm, tư thế như vậy làm cho Nhan Hâm mất đi cân bằng, nàng bây giờ đã đầu váng mắt hoa, hơn nữa không tìm thấy điểm nào để tựa vào mà gắng sức, giống như bay giữa không trung, biện pháp duy nhất là phải dùng sức nắm lấy Dương Dương, xem Dương Dương là điểm tựa duy nhất của nàng.

“Ta cũng nghĩ rằng ở trên giường vẫn tốt hơn.” Dương Dương gian nan đứng lên, đầu gối bởi vì quỳ quá lâu mà tê cứng, Nhan Hâm hỗ trợ nâng nàng dậy.

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất mà tắm rửa, thoa sữa tắm cho nhau, thân thể như lửa nóng không chịu nổi châm ngòi, kết quả vẩy ra “tro lửa”, thiếu chút nữa cứ như vậy mà bùng cháy.

Bọc khăn tắm quanh người, hai người nhảy lên giường, đến chăn cũng lười xốc lên cứ vậy mà ôm cùng một chỗ.

Nhan Hâm cúi đầu hét lên: “Chậm một chút…”

“Ta thích chậm rãi rồi sau đó mới nhanh-dần-đều.” Dương Dương cười nói, mãnh liệt tăng thêm lực đạo, tư thế kia tựa hồ muốn làm cho Nhan Hâm không chống đỡ được nữa.

Nhan Hâm khẽ cắn môi dưới, tiếng rên rỉ một tiếng so với một tiếng ngày càng dồn dập.

Dương Dương cảm thấy hiện tại nàng đẹp quá, mỗi một chỗ đều xinh đẹp muốn chết, dọc theo cổ trợt xuống tới mồ hôi đều đặc biệt đẹp, Dương Dương vươn đầu lưỡi liếm đi mồ hôi trên người nàng, ở trên cổ nàng lưu lại một cái ấn ký.

Dương Dương là một tiểu quái thú, đây không phải là hút, mà là cắn a~, Nhan Hâm phân không rõ là đau hay thoải mái, mơ hồ nhận lấy tất cả.

Nhan Hâm nghỉ ngơi trong chốc lát, Dương Dương thu thập tàn cục, nàng lấy máy sấy giúp Nhan Hâm sấy tóc, rồi tự sấy cho chính mình.

“Dương thích tư thế nào nhất?” Nhan Hâm trưng cầu ý kiến của Dương Dương.

Dương Dương suy nghĩ rồi nói: “Ta thích nhất là có thể ôm em, những thứ khác đều không quan trọng.” Nói xong nàng làm cho Nhan Hâm nằm vật xuống trên người nàng, mà nàng thì ôm chặt lấy Nhan Hâm.

Nhan Hâm nói: “Dương ôm em chặt quá, em có muốn làm gì cũng không được.”

“Vậy đừng đi, ta chỉ muốn ôm em.” Dương Dương nói.

“Như vậy là đủ rồi sao?”

“Đủ rồi. Vô cùng thỏa mãn.” Trong lòng Dương Dương một chút sóng gợn cũng đều không có, lòng cảm thấy thực an tĩnh.

Quá trình làm thủ tục nhập học cho Tòng An vô cùng thuận lợi, mặc dù lúc kê khai tình trạng gia đình có gặp một chút vấn đề nhỏ, Nhan Hâm cùng Dương Dương hai người tập trung khí lực đi giải quyết các thông báo, so với bình thường làm báo cáo càng thêm nghiêm túc cùng cẩn thận.

Trước ngày khai giảng, hai người dẫn theo Tòng An đi mua đồ dùng học tập cho năm học mới.

Bây giờ các doanh nghiệp cũng rất nỗ lực phát triển sản phẩm, một cục tẩy (cục gôm á )nho nhỏ cũng có thể làm vô cùng tinh mỹ, Dương Dương nhớ rõ ngày xưa mình đi học chỉ xài một cục tẩy màu trắng, đơn giản sạch sẽ, dù đẹp hay xấu nàng cũng lười để ý đến.

Mà hiện tại, cục tẩy được bày bán vô cùng đa dạng, đủ loại màu sắc, còn có các loại mùi, mỗi loại Tòng An đều yêu thích không rời tay, quyến luyến chẳng rời, muốn mua đem về hết, vì rất khó để lựa chọn a~, ba người liền đứng cùng một chỗ tốn không ít thời gian để thảo luận xem nên mua cái nào, đến khi trở về đã là bảy tám giờ.

Ban ngày Tòng An rất hưng phấn, đến tối vừa về tới nhà lại không có tinh thần, lúc ăn cơm vẫn cúi đầu, thiếu chút nữa đem mặt vùi vào trong bát.

Cơm nước xong không cần Nhan Hâm giám sát liền tự động đánh răng đi ngủ, đến TV cũng không thèm mở lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro