Chương 29, 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập bởi Bà Còm
Convert và đăng ở Wiki dịch bởi "Đang bận đu #ATVNCG"

29. GÀ KHO, VỊT KHO

“Không phải bán thịt kho à?”

Lục Chấn Sơn nhìn một hàng đĩa đồ ăn bày trước mặt, thắc mắc.

Mấy món đó rõ ràng có gà vịt nữa mà!

Trời lạnh, Lục Chấn Sơn luôn ho húng hắng, đầu gối bị thương vì té ngã khi đi buôn thời trẻ vẫn thường xuyên đau nhức nên ông ở nhà dưỡng bệnh, không biết nhiều về chuyện bên ngoài.

Vài ngày trước, quản lý Ngô và đầu bếp Trần đột nhiên đến gặp và nói có vấn đề cần báo cáo, lúc này ông mới nhận ra tình thế bên ngoài đã thay đổi.

“Ban đầu xác thật chỉ có mỗi món thịt kho, nhưng từ sau khi nấu cỗ cho Trịnh gia, ước chừng có tiền vốn nên sạp hàng của tiểu nương tử kia đột nhiên khởi sắc, trong vòng vài ngày đã cho ra rất nhiều món mới.”

Quản lý Ngô bước đến bên cạnh, chỉ vào từng đĩa trên bàn giới thiệu:

“Món này gọi là phụ trúc, đầu bếp Trần nếm thử, nhận định là làm từ đậu nành. Ấy mà tiệm chúng ta thử vài lần nhưng không tìm được phương pháp, thật sự không biết làm thế nào mới có thể biến hạt đậu tròn vo thành bộ dạng này. . .”

Người cùng nghề luôn có ý thức so kè, đầu bếp Trần thật sự không phải muốn ăn cắp công thức, chỉ đơn thuần tò mò thứ phụ trúc này làm ra sao mà thôi.

Mấy ngày qua, ông ta đã thử vô số phương pháp, thêm đường, thêm sữa. . . dùng một lèo mấy chục cân đậu nành mà vẫn không thể nắm được bí quyết.

Phương pháp gần giống nhất là chế đậu hủ thành từng miếng mỏng, sau đó cuộn lại ép cho ra hết nước rồi phơi khô.

Khổ nỗi thành phẩm vẫn quá dày, hơn nữa còn không đủ trắng.

Đó là phụ trúc sao?

Không phải, là đậu hủ cuốn!

Mùi vị cũng không giống nhau.

Tuy nhiên nhờ sự chuyên cần mày mò của ông ta mà tửu lầu Lục gia thu hoạch được một món mới ngoài ý muốn: Gỏi đậu hủ cuốn.

Bán khá chạy.

Nhưng đầu bếp Trần vẫn không thể vui nổi.

Một ngày chưa làm được phụ trúc càng khiến ông tò mò hơn, quả thực ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu chỉ có mỗi chấp niệm:

Ta nhất định phải nghĩ ra!

Đây là điểm xảo quyệt của Sư Nhạn Hành:

Từ khi phụ trúc lần đầu ra đời, trước tiên nàng cắt bỏ hết đầu đuôi và nếp gấp khi treo vì dễ dàng bại lộ cách làm, chỉ chừa lại khúc giữa ngay ngắn nhất.

Những miếng phụ trúc được cuộn lại đều đặn đến mức trông như thể chúng được xếp chồng lên nhau một cách có chủ ý.

Địa phương nhỏ vốn hiếm ai uống sữa đậu nành, dẫu suy đoán cỡ nào cũng không nghĩ đến phương pháp nấu một nồi sữa đậu nành thật to!

Sư Nhạn Hành không mong đợi sẽ độc chiếm thị trường sản xuất phụ trúc với chút thông minh này. Nếu gặp những người đầu bếp chuyên nghiệp lâu năm, e rằng không cần bao lâu là có thể tìm ra cách làm.

Tuy nhiên, hiện tại nàng đang trong giai đoạn tích lũy vốn, nếu có thể bớt một đối thủ thì vẫn tốt hơn, chặn được bao lâu thì hay bấy lâu.

Lục Chấn Sơn nếm thịt kho trước, quả nhiên mềm mại thơm ngọt, mùi vị đậm đà.

Rồi thử gà vịt kho.

Tửu lầu Lục gia bán gà vịt quay, họ luôn tự hào về độ thơm nồng và độ mềm mọng của chúng, nhưng hai món trước mắt hoàn toàn khác nhau:

Vì là đồ kho nên màu rất đậm, đậm đến mức gần như chuyển sang màu đen.

Do sạp nhỏ với lượng khách hàng bình dân không dễ bán nguyên con, nên gà vịt đều chặt thành từng phần đầu, đùi, cổ, cánh riêng biệt.

Đối với người đã quen nhìn thành phẩm gà, vịt nguyên con màu vàng và nâu nhạt, thoạt trông món này có cảm giác kỳ kỳ.

Nhưng rất thơm!

Thơm đặc biệt!

Một mùi thơm nồng nàn vô cùng quyến rũ!

Chỉ ngửi một lát mà Lục Chấn Sơn rõ ràng cảm giác nước bọt ứa ra đầy miệng.

Chà chà, thật khó lường! Ngay cả một người sành ăn lâu năm như mình cũng không chịu nổi thì nói gì đến thực khách bình thường?

Lục Chấn Sơn thích nhất gặm đầu vịt, bèn theo thói quen nhấc đũa gắp chiếc đầu vịt trước tiên.

Lần này không thành vấn đề, đầu đũa vừa chạm vào đầu vịt, Lục Chấn Sơn giật mình.

Thật là một ý tưởng thông minh!

Mỗi người có sở thích khác nhau, giống như mình thích ăn đầu vịt, nhưng con trai thích đùi vịt to, bà vợ thích cánh vịt béo. . . Mỗi lần mua một con đều chia ra ăn.

Nhưng nếu chỉ có một người thì sao?

Bán riêng từng phần như vậy rất linh hoạt.

Nghĩ đến đây, Lục Chấn Sơn thầm tán thưởng:

Thật là hậu sinh khả uý!

So với món vịt quay thì món vịt kho dường như khô hơn một chút, không có nhiều nước ứa ra đầm đìa mà cô đặc hơn, chỉ thấy một lớp nước sốt mỏng phủ bên ngoài đầu vịt, lặng lẽ tỏa hương

Lục Chấn Sơn nhìn chằm chằm đầu vịt một lát, chịu không nỗi sức quyến rũ bèn cúi đầu, gặm!

Món này nếu không mút chùn chụt sẽ bị trời phạt!

Ôi trời, vị ướp thơm quá! Đánh tan mùi tanh của vịt, chỉ để lại mùi thơm nồng nàn.

Bởi nước kho được cô đặc nên càng đậm đà, gần như tất cả hương vị đều thấm vào từng sớ thịt, ngay cả gặm xương cũng thơm.

Ngon quá! Gặm qua lớp da đầu thì thấy bộ não cũng nhuộm thành màu nâu sẫm, trông như đậu hủ non ngâm trong nước sốt.

Đầu vịt phần lớn là xương, chỉ có hai bên má, lưỡi, là có chút thịt. Lục Chấn Sơn chậm rãi gặm nhấm, chòm râu run run, thỉnh thoảng phun ra mấy mẩu xương trơn bóng.

Thật sự không còn dính chút thịt nào.

Chậc, đây là sự tôn nghiêm của cao thủ gặm đầu vịt nhiều năm!

Lục Minh vốn không thích ăn đầu vịt, nhưng nhìn ông già híp mắt gặm say sưa, thỉnh thoảng dừng lại nhấp ngụm rượu, y nhịn không được lén nuốt nước miếng.

Món vịt kho này y đã ăn thử rồi, xác thật khá ngon.

Nhưng. . . có ngon đến mức vậy đâu?

Tại sao nhìn người khác ăn lại còn ngon hơn chính mình ăn thế nhỉ?!

“Ủa, có hai vị lận à?” Lục Chấn Sơn gặm xong đầu vịt, chưa đã thèm bèn gắp một đoạn cổ vịt, vừa cắn vào thì một loại hương vị khác hoàn toàn bùng nổ trong khoang miệng.

Không chỉ có mùi thơm của nước sốt mà còn đi kèm với vị cay nồng, vừa ngọt vừa the!

Đầu bếp Trần gật đầu: “Vâng, dường như một loại là vị nguyên thủy giống thịt kho, loại kia là vị ngọt cay, bỏ thêm đường và ớt.”

Nước kho nguyên thủy đã ngon lắm rồi, tựa như ông thần giữ nhà, mộc mạc mà vững chắc.

Nhưng nếu ăn thường xuyên, chắc chắn sẽ cảm thấy quá bình yên, tựa như thiếu vắng một thứ gì đó.

Giống ông thần giữ nhà tuy hưởng thái bình nhưng năm rộng tháng dài lại cảm thấy cuộc sống quá mức bình đạm, thật muốn tìm chút kích thích bằng cách nhào ra ngoài đâm chém lũ yêu tinh.

Hay như ngắm nhìn anh thợ rèn ở cửa thôn, khi làm việc luôn thích cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc bị lửa lò rèn nóng bỏng hun đỏ rực, phủ lớp mồ hôi ướt đẫm, ánh lửa chiếu vào càng thêm sáng bóng.

Thèm hay không?

Thèm chứ!

Còn muốn lại gần sờ một phát, nhìn xem có phải trơn đến như vậy hay không. . .

Vị ngọt cay này chính là câu trả lời!

Nó không những không che giấu mỹ vị vốn có của nước kho, ngược lại tiến thêm một bước kích thích để bộc phát toàn bộ tiềm năng chưa lộ ra.

Lục Chấn Sơn không rành gặm cổ vịt, chỉ dùng tay bóc từng sớ thịt ra ăn, sau đó ngần ngừ nhìn ngón tay phủ đầy vụn thịt và nước sốt, vô cùng rối rắm.

Trước mặt các thuộc hạ già và con trai, có nên liếm ngón tay không nhỉ?

“Ừm, doanh thu tốt, quả thực có lý do." Ông tiếc nuối nói.

Cũng không biết là tiếc nuối vì tửu lầu nhà mình không có món ngon như vậy, hay là tiếc nuối vì không tiện vứt mặt già mà mút ngón tay trước mặt người ngoài.

Quản lý Ngô và đầu bếp Trần đứng bên cạnh lén nuốt nước miếng.

Đừng lên án người ta đoạt khách hàng nhà mình, chưa nói đến thực khách bên ngoài, ngay cả bà vợ và đám con cái của họ cũng lén đi mua. . . Sau đó bị họ bắt quả tang.

Kế tiếp. . . mọi người cùng ngồi xuống thưởng thức.

Lục Minh không phục: “Cha đừng nâng cao sĩ khí của người khác mà làm giảm uy phong của chính mình! Món thịt quay của tửu lầu chúng ta cũng không thua kém.”

Lục Chấn Sơn xụ mặt, rửa tay bằng nước ngâm vỏ quýt: “Nếu người ta không tốt, mấy ngày này ngươi lén lút làm cái gì?”

Lục Minh nghẹn họng, không dám cãi lại, nhịn không được quay đầu lườm quản lý Ngô và đầu bếp Trần.

Hừ, đồ lẻo mép!

Lẻo mép hả, có sao đâu! Quản lý Ngô và đầu bếp Trần đều là người có năng lực thật sự, biết rõ tửu lầu Lục gia không thể thiếu họ, vì thế cũng không sợ Lục Minh đánh giá họ thế nào.

Giáo huấn xong thằng con báo đời, Lục Chấn Sơn lại nếm món gỏi phụ trúc đã hành hạ bộ não của đầu bếp Trần, vừa cho vào miệng là hai mắt sáng ngời.

“Món này được đấy!”

Tươi mát, thật sự rất tươi mát!

Xác thật có mùi đậu nành nhàn nhạt nhưng không hề tanh, ngay cả ông là người không mấy thích ăn đậu hủ mà cảm thấy có thể ăn hết cả đĩa lớn.

Ông lại nếm thêm miếng nữa, sau đó gắp một miếng đặt vào đĩa riêng, rửa sạch tay, bóc từng lớp nhìn chăm chú.

Hóa ra mỏng đến như vậy!

Là da đậu hủ sao?

Nhưng da đậu hủ đâu thể nào dẻo dai thế này?

Màu rất nhạt, tuyệt đối không phải màu da đậu hủ mà lão Trần cuốn ra.

Lại còn láng o, bề mặt không có bất kỳ hoa văn gì, không giống được cán dẹp.

Còn rất mịn màng, không hề thấy chút xíu bã đậu nào.

Lục Chấn Sơn nheo mắt, gần như dán cả gương mặt vào đĩa, đột nhiên nhẹ nhàng à một tiếng.

Ông lập tức đứng lên, cầm miếng phụ trúc đã trải banh ra giơ lên đón ánh sáng từ cửa sổ để quan sát.

Phần lớn lá phụ trúc này rất cân đối, nhưng hai bên viền lại cực kỳ mỏng và gần như trong suốt.

Cái này trông quen quen, giống thứ gì thế nhỉ?

Lục Chấn Sơn nhíu mày ngẫm nghĩ thật lâu, bỗng cười ha hả, ngoái lại nói với đầu bếp Trần: “Lão Trần, lát nữa ngươi nấu một nồi sữa đậu nành thử xem, nhớ phải lọc thật kỹ.”

“Sữa đậu nành?” Đầu bếp Trần sửng sốt.

Nấu thứ đó làm chi?

Lục Chấn Sơn không rảnh giải thích, chỉ lật qua lật lại săm soi lá phụ trúc trong tay, cười thán phục: “Tuyệt diệu thật!”

Lục Minh lập đứng đứng bật dậy: “Cha đã phát hiện ra bí quyết rồi sao? Về sau chúng ta. . .”

“Chúng ta cái gì?” Lục Chấn Sơn liếc hắn, dần dần thu lại ý cười, “Dẫu phá giải được phương pháp làm phụ trúc thì cũng chỉ biết thêm món gỏi, quan trọng vẫn là nước kho kìa.”

Lục Minh cắn cắn môi, đáy mắt xẹt qua một tia âm u.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Lục Chấn Sơn đột nhiên nghiêm mặt, lạnh giọng quát.

Lục Minh rùng mình, không dám ngẩng đầu.

“Không. . . không có gì ạ.”

“Đánh rắm!” Lục Chấn Sơn ném miếng phụ trúc vào đĩa, chỉ vào mặt hắn mắng, “Ta là ông già của ngươi, ngươi chỉ cần dẩu đít là ông đây đã biết ngươi ị ra cục phân gì! Dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, buôn bán dựa vào chữ tín, đừng bày ra mấy trò lươn lẹo!”

Lục Minh bị mắng không dám ngẩng đầu, nghẹn họng một hồi mới rụt rè: “Con. . . con chỉ nghĩ. . .”

“Nghĩ cũng không được! Một khi trong đầu có suy nghĩ này là bắt đầu hỏng rồi!” Lục Chấn Sơn ngồi phịch xuống ghế, nhìn chằm chằm thằng con, “Đừng coi thường công việc kinh doanh ẩm thực, khách hàng không ai ngốc, ngươi có thể lừa gạt một ngày, tưởng rằng có thể lừa gạt cả đời?”

Ông chỉ ra ngoài cửa sổ nói tiếp: “Ngươi cũng không còn nhỏ, thử nhớ lại đi, mấy năm qua trấn Thanh Sơn có biết bao nhiêu tửu lầu tiệm ăn cứ mở rồi dẹp, nhưng vì sao cuối cùng chỉ có mấy nhà chúng ta trụ được? Do người ta không thích kiếm bạc nữa hả?”

Lục Minh rụt cổ, trông như con chim cút bị vặt lông, lí nhí: “Cha đã nói qua, là phải kinh doanh thành thật.”

“Mệt ngươi còn nhớ rõ!” Lục Chấn Sơn hận sắt không thành thép trừng mắt lườm hắn một cái.

Khi còn trẻ, ông cũng từng nghĩ tới đi lối tắt, nhưng hiện thực đã dạy ông cách làm người.

Ai mà chẳng muốn kiếm tiền mau?

Nhưng không thể được!

Trừ khi thực sự có bản lĩnh thông thiên, núi lở vẫn có người chống đỡ dùm ngươi; còn nếu chỉ dựa vào thủ đoạn gian dối để kiếm tiền mau, sớm muộn gì cũng có một ngày phải mất sạch.

Lục Minh cúi gằm đầu, vô cùng chột dạ, không dám lên tiếng.

Thấy món kho của Sư gia càng ngày càng đa dạng, mấy hôm trước tung ra gà kho vịt kho, còn làm vụ mua sỉ gì nữa? Buôn bán phát triển rực rỡ, có rất nhiều khách quen đã không còn tới tửu lầu ăn cơm, y khó tránh khỏi vô cùng sốt ruột.

Một khi sốt ruột bèn nảy sinh ý tưởng sai lầm.

Y thậm chí còn định mướn vài tên lưu manh cho bọn chúng đến gây chuyện ở sạp Sư gia, cứ nói ăn đau bụng là được.

Nghĩ đến mấy người đàn bà con nít chưa có kinh nghiệm, chỉ gây chuyện vài lần là dọn sạp ngay.

Ngặt nỗi y biết rõ tính nết ông già nhà mình, nếu vụ này bại lộ, thật có thể đánh gãy chân y!

Huống hồ mấy mẹ con kia không biết chuốc canh mê hồn gì cho Trịnh Nhị thiếu gia mà cậu ta rất thân thiết với họ.

Lục Minh không dám xác định nếu xảy ra chuyện thì Trịnh Nhị thiếu gia có thể ra tay hay không, vì thế lần lữa không thực hành.

Lục Chấn Sơn cũng biết thằng nhãi ranh nhà mình chỉ có tâm tà chứ không có gan làm tặc, hừ một tiếng rồi không tiếp tục răn dạy nữa.

Ông gọi một bình trà hoa cúc, chậm rãi nhấp từng ngụm suy nghĩ về chuyện này.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

“Lão Ngô.”

“Vâng, ngài cứ phân phó ạ.”

Quản lý Ngô khoanh tay tiến lên.

Lục Chấn Sơn chậm rãi thở hắt ra: “Chọn ngày nào rảnh rỗi, mời vị tiểu nương tử kia lại đây nói chuyện chính sự đi.”

~~~~~^^~~~~~

30. ĐÀM PHÁN

“Vị tiểu bằng hữu này, ta là chủ nhân của tửu lầu Lục gia, mấy ngày trước xảy ra chuyện không hay, ta xin lỗi.”

Ánh mắt Lục Chấn Sơn nhìn Sư Nhạn Hành tràn ngập tán thưởng.

Một cô gái còn quá nhỏ!

Ấy mà trong mắt nàng không có một chút sợ hãi đối thủ cạnh tranh, ánh nhìn thẳng, thậm chí tò mò, thực bình tĩnh đến nỗi khiến người hoàn toàn đoán không ra nàng suy nghĩ gì.

Nhìn con trai mình, Lục Chấn Sơn âm thầm thở dài.

Sư Nhạn Hành cười cười: “Không sao.”

Hôm qua có một người đàn ông trung niên trông rất có thể diện bỗng tới sạp của nàng, tự xưng là quản lý của tửu lầu Lục gia, hỏi nàng có thể sắp xếp được ngày nào rảnh rỗi hay không, chủ nhân ông ta muốn mời nàng gặp mặt.

Trước khi Sư Nhạn Hành đi Trịnh gia đã chờ đợi một ngày này, lập tức đồng ý.

“Thật trùng hợp quá, ngày mai tôi có giờ rảnh.”

Vì thế hôm nay nàng tới đây.

Giang Hồi không yên tâm, sợ nàng gặp chuyện bất lợi nên vội chạy đến gặp Trịnh Bình An báo trước một câu, sau đó dẫn Ngư Trận cùng tới.

Sư Nhạn Hành cười cô quá khẩn trương.

“Nếu đối phương thật muốn chơi trò nham hiểm, đâu cần gióng trống khua chiêng như vậy.”

Nhưng thật ra Trịnh Bình An cảm thấy sự lo lắng của Giang Hồi là chính đáng.

“Cẩn tắc vô áy náy.”

Hai bên hẹn trước, nếu Sư Nhạn Hành đi vào qua một canh giờ vẫn chưa ra, Trịnh Bình An sẽ dẫn nha dịch mang binh khí xông vào đòi người.

Sư Nhạn Hành định bật cười, nhưng thấy người nào cũng lo lắng cho mình như vậy bèn cười không nổi.

Thôi, dù cho kiếp trước mình có kinh nghiệm và khôn ngoan đến mức nào, nhưng hiện tại xác thật vẫn chỉ ở trong hình hài một cô gái nhỏ, không có người chống lưng, không có tiền tài, càng không có vốn liếng gì khiến người khác không dám động vào.

Trước làm tiểu nhân sau làm quân tử vẫn tốt hơn.

Căn phòng riêng này chia làm hai gian: Gian ngoài có hai hàng ghế dựa sát vào tường, gian trong kê một chiếc bàn tròn lớn để bày tiệc, góc tường đặt hai bồn hoa sơn trà nở rộ.

Lúc này mẹ con Giang Hồi và quản lý Ngô ngồi bên ngoài, Sư Nhạn Hành và cha con Lục gia ở bên trong, ở giữa chỉ có một bếp lò nhỏ đang cháy hừng hực, trên bếp đặt ấm nước lớn với tay cầm bằng đồng.

Ngư Trận không biết chuyện gì đang xảy ra, cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái, không giống tình cảnh lần trước mẹ và chị dẫn mình đến nhà Hữu Phúc làm khách.

Cô bé rụt rè nép sát vào người Giang Hồi, tay nhỏ nắm chặt góc áo của mẹ, lo lắng nhìn về phía Sư Nhạn Hành.

Quản lý Ngô bỗng vô cớ chột dạ, cảm thấy bọn họ giống một đám đàn ông già đầu hợp nhau bắt nạt mẹ góa con côi, bèn cố gắng nở một nụ cười hiền lành với Ngư Trận.

“Đừng sợ, lại đây ăn bánh nhé!”

Không cười còn đỡ, ông ta vừa cười lên, Ngư Trận lập tức cứng người, từ từ rụt lại trốn ở sau lưng Giang Hồi.

Cái ông bác mập mạp kia trông quái quái!

Quản sự Ngô: “. . .”

Oan ức quá!

Bên trong, Sư Nhạn Hành phân tâm chú ý đến Giang Hồi và Ngư Trận, lơ đãng nghe Lục Chấn Sơn vẽ một chiếc bánh nướng lớn bên tai.

“Thật là anh hùng xuất thiếu niên, nhưng các ngươi dãi nắng dầm mưa buôn bán bên ngoài thật không dễ, có nghĩ đến khả năng vào làm đầu bếp trong tửu lầu của ta hay không?”

Sư Nhạn Hành cười: “Đa tạ ngài cất nhắc, khổ nỗi trời sinh tôi tính tình không tốt, không thích bị người khác quản thúc, e là không làm được.”

Ông già này rất khôn khéo, bàn tính trong lòng đang gẩy lách cách, nghe như lời mời chào nhân tài, nhưng chỉ cần mình chui đầu vào, đừng nói bí phương nước kho, sau này lần lượt tạo ra bao nhiêu bí phương chẳng phải đều thành đặc sản của tửu lầu Lục gia?

Có thể nói mua một lần hưởng cả đời.

Hừm, hai cha con đúng là hai cha con, ít nhiều gì cũng có điểm tương tự!

Lục Minh ở bên cạnh cười lạnh: “Còn nhỏ đừng quá hống hách, 'đơn đả độc đấu' không phải là cách để khởi đầu.”

Lục Chấn Sơn khẽ nhíu mày: “Không được vô lễ.”

Sư Nhạn Hành nhướng mày.

Một người diễn mặt đỏ, một người diễn mặt trắng đây mà.

Trông như răn dạy nhưng mềm như bông, phải chờ đến khi nói xong mới hét to, thật sự chỉ muốn ra oai phủ đầu.

Nếu đổi thành một cô gái nhỏ bé khác, chắc hẳn đã bị dọa sợ.

Đáng tiếc, nàng không phải là cô gái nhỏ.

Cũng đáng tiếc, chiêu này chẳng hề cao siêu.

Đặc biệt là Lục Minh, quá hấp tấp, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt. Nếu đổi vị trí, hôm nay nàng sẽ không bao giờ để Lục Minh xuất hiện, hoặc là nàng phải chờ hai bên đàm phán xong xuôi, sau đó mới thuận nước đẩy thuyền kéo y ra xin lỗi, thế là vui vẻ cả làng.

Tìm mặt hàng kém chất lượng như vậy để hát bè là hoàn toàn tự phơi bày khuyết điểm: Không có người nối nghiệp.

Nhưng nếu ngẫm lại, đây cũng chứng minh Lục Chấn Sơn vẫn coi thường nàng.

Nghĩ cũng đúng, một con bé mới mười hai tuổi, xuất thân nông thôn chưa hiểu chuyện đời, dẫu được chút thông minh thì có thể lợi hại đến mức nào?

Tùy tiện diễn trò một chút là hù dọa được ngay ấy mà!

Vốn dĩ khi mới ngồi xuống, Sư Nhạn Hành còn cảm thấy kỳ quái, vị Lục lão tiên sinh này nhìn rất trầm ổn khôn khéo, tại sao lại sinh ra cái thứ không biết cố gắng như vậy?

Nhưng hôm nay xem ra, câu nói “Con mất dạy, lỗi của cha” xác thật có lý của nó.

Người cổ đại lập gia đình sớm, nhưng Lục Minh là người đàn ông ba mươi tuổi đầu mà vẫn chưa nên thân, tuyệt đối có quan hệ đến cách dạy dỗ của Lục Chấn Sơn.

Điểm khác chưa bàn đến, ít nhất là bị chiều hư!

Thú vị thật đấy!

Sư Nhạn Hành bỗng nổi lên tâm tình đá xéo.

Nàng nhìn chằm chằm Lục Minh vài lần, đột nhiên hỏi một vấn đề giống như không liên quan với nhau: “Thiếu chủ nhân rất ít khi ra khỏi trấn Thanh Sơn phải không?”

Lục Minh hoàn toàn không ngờ nàng lại hỏi kiểu vậy, sửng sốt, nhưng không phủ nhận.

“Hỏi chuyện này làm gì?”

“Không làm gì cả,” Sư Nhạn Hành cười tươi rói, “Chỉ cảm thấy hóa ra là thế.”

Lục Minh càng thêm mờ mịt, nhưng vẻ mặt mấy người bên cạnh lại dần dần trở nên cổ quái.

Giời ạ, nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trắng nõn ngồi an tĩnh như một đóa hoa, không ngờ há mồm tuôn ra một câu có thể sặc chết người!

Đây rõ ràng đang dùng cách vòng vo để mắng Lục Minh là ếch ngồi đáy giếng không có kiến thức.

Ác nỗi bị mắng như thế còn nghe không hiểu!

Lục Chấn Sơn cảm giác mặt mày mất sạch, đã vậy còn khó mà phản pháo.

Cô bé này thuộc kiểu có thù tất báo, mới vừa bị hai cha con ra oai phủ đầu, đừng nói trả thù mười năm không muộn, cô nàng phải chơi lại ngay lập tức.

Ông ta quay sang nhìn vẻ mặt ngờ nghệch xuẩn ngốc của thằng con, vừa chán vừa tức, đành phải chuyển sang phân đoạn tiếp theo.

“Ta có một đề nghị, tiểu nương tử không ngại nghe thử.”

Sư Nhạn Hành cười: “Lão tiên sinh không cần khách sáo, cứ nói thẳng đừng ngại.”

Chỉ nhìn tên Lục Minh ngu xuẩn kia, xác thật khiến người phát ghét.

Tuy nhiên con người đáng tởm không quan trọng, chỉ cần ra bạc không đáng tởm là được.

Tiểu Lục coi như bị phế rồi, lão Lục thì trông có vẻ vẫn còn chống đỡ nổi.

Mọi người thường cảm thán thế hệ sau không bằng thế hệ trước, nhưng hai thế hệ này hơn kém nhau quá xa.

“Thấy tiểu nương tử là người hào sảng, ta cũng không quanh co lòng vòng, chi bằng ngươi bán công thức kia cho ta với giá một trăm lượng được chứ?” Lục Chấn Sơn đề nghị.

Lục Minh hiển nhiên còn đang ngẫm nghĩ câu vừa rồi của Sư Nhạn Hành có ý gì, chậm một bước mới phục hồi tinh thần, quay sang liếc cha hắn một cái, tựa như không tán đồng nhưng ngại oai phong nhiều năm của ông già nên không dám lên tiếng.

Sư Nhạn Hành cười xinh đẹp: “Lão tiên sinh nói đùa, ngài là người làm ăn lâu đời, chắc hẳn đã tính được lợi nhuận của sạp chúng tôi. Một trăm lượng nghe tuy nhiều, nhưng với tình hình buôn bán của chúng tôi hiện giờ, chưa chắc kiếm không ra.”

Một trăm lượng?

Rất hào phóng!

Thật coi mình là con nít để dụ dỗ à?

Quản lý Ngô bên ngoài nghe màn đấu võ mồm kiểu múa kiếm vung đao loang loáng kia, trong lòng âm thầm líu lưỡi: Cô nhóc này thật sự cứng cựa quá, không hề luống cuống chút nào!

Xác thật bọn họ đã tính ra được rồi.

Mấy ngày trước bọn họ đã suy đoán lợi nhuận của sạp nhà họ Sư: Hiện giờ chén cơm lớn không thu vào bao nhiêu, chỉ có một loạt các món kho đang hô mưa gọi gió.

Nghe nói còn bày ra trò “Mua sỉ” gì nữa, một đám bà thím quả thực mua như điên, giống như không có chỗ nào tiêu tiền.

Chỉ riêng món kho, sạp kia thu vào một ngày có thể gần một lượng bạc!

Cứ cho nàng ta lời sáu phần mười, vậy thì một tháng lời được mười tám lượng.

Chỉ với một trăm lượng, quả thật chưa đến một năm đã kiếm được, thực sự không đáng kể.

Lục Chấn Sơn xua xua tay, hòa nhã nói:

“Tiểu nương tử hiểu lầm. Ý ta là, ta bỏ ra một trăm lượng mua công thức của ngươi, chỉ cần ngươi bảo đảm không buôn bán ở trấn Thanh Sơn. Còn nếu ngươi đi nơi khác kinh doanh hoặc định giá bán công thức cho người khác, lão hủ mặc kệ.

Bằng cách này, các ngươi nắm một số vốn trong tay, có thể cải thiện cuộc sống hoặc làm việc gì khác, không cần vất vả cũng không ảnh hưởng đến kế sinh nhai trong tương lai, tiểu nương tử thấy thế nào?”

Sư Nhạn Hành ngẩn ra.

Phải công nhận, người già thành tinh, lời đề nghị này là một góc độ mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Đây tương đương với việc mua đứt quyền chế tác và kinh doanh ở trấn Thanh Sơn.

Có công thức nước kho này, tửu lầu Lục gia thêm một loạt món ăn chiêu bài, không bao lâu là có thể thu hồi số vốn một trăm lượng, lại còn có thể tiếp tục tăng lên, lợi nhuận vô tận.

Song song đó, đúng như lời ông ta nói, Sư Nhạn Hành xác thật cần một số bạc lớn.

Có một trăm lượng, không chỉ có thể lập tức giải quyết vấn đề tiền vốn để mở cửa tiệm ở huyện thành, còn có thể bảo đảm nguồn tài chính để cung ứng cho sinh hoạt trong một thời gian dài.

Thậm chí dẫu không làm gì cả, số tiền này đủ cho ba mẹ con tiêu xài thoải mái thật nhiều năm.

Đây là một đề nghị vô cùng hấp dẫn.

Rất có khí phách, cũng rất có tầm nhìn.

Sư Nhạn Hành chưa trả lời, Lục Minh đã nóng nảy: “Cha!”

Một trăm lượng lận đấy, nếu có thể mua đứt công thức kia thì cũng tạm chấp nhận được, đằng này lại tính toán kiểu gì thế? Chỉ mua quyền sử dụng trong thị trấn này?

“Ngươi câm mồm!” Vừa bị một cú ngậm bồ hòn, Lục Chấn Sơn không dám trông chờ thằng con trai có thể hát bè, lập tức nghiêm mặt quát lớn. “Khuyển tử không biết chuyện, mong đừng chế giễu.”

Đều là hàng con cái, sao có thể thua xa người ta đến thế?

Phàm là thằng khốn nạn này được nửa phần bản lĩnh của cô gái kia, ông già mày đâu đến mức tới bây giờ cũng không thể an tâm nghỉ dưỡng.

Gian phòng chìm vào im lặng, Lục Chấn Sơn không vội vã nghe câu trả lời, Sư Nhạn Hành cũng không vội vã hồi đáp.

Nàng đang nhanh chóng tính toán lời lỗ của kế hoạch này trong đầu.

Trong lúc nhất thời, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Nước đang sôi, hơi nước cuồn cuộn làm nắp ấm bật lên kêu lách cách. Hơi nước thoát ra từ khe hở giữa nắp và thân ấm, biến thành những thanh kiếm nước màu trắng hùng hổ lao thẳng lên không trung.

Giang Hồi ở bên ngoài cũng trở nên căng thẳng.

Cô thậm chí có thể nghe tiếng tim mình đập, tiếng hít thở, tiếng rít gào của ấm ước đang sôi.

Ngư Trận cảm giác thân thể Giang Hồi căng chặt, ngước mặt lên nhẹ nhàng giật giật góc áo cô: “Mẹ ơi?”

Giang Hồi chậm rãi thở hắt ra, cầm bàn tay nhỏ nhắn của bé, dường như đang tóm lấy dũng khí vô hạn.

“Không sao đâu.”

Đừng sợ!

Sợ gì chứ?

Bàn chuyện làm ăn mà thôi, đâu phải cãi nhau đánh nhau. Giả sử cuối cùng đàm phán thất bại, cũng không thể để người ta coi thường!

Nghĩ đến đây, Giang Hồi tự trấn định một cách kỳ tích, chủ động cầm bánh ngọt trên bàn đút cho Ngư Trận.

Hừ, ăn miễn phí tội gì không thưởng thức!

Quản lý Ngô kinh ngạc liếc Giang Hồi một cái.

Mấy mẹ con này đều khó lường.

Vốn cho rằng cô con gái lớn là chủ gia đình, người mẹ trông có vẻ rất nhút nhát, ấy mà không biết mới vừa rồi ăn thuốc gì, đột nhiên cứng cỏi như vậy?

“Xin lỗi, đề nghị của ngài rất tốt, nhưng xin thứ cho tôi không thể đáp ứng.”

Cuối cùng, Sư Nhạn Hành đưa ra câu trả lời.

Bí phương sở dĩ là bí phương, mấu chốt ở chỗ nó là độc nhất vô nhị. Một khi chuyển giao cho người khác, sẽ không bao giờ được coi là độc đáo nữa.

Hơn nữa nói không dễ nghe một chút, dẫu nàng tín nhiệm Lục Chấn Sơn, nhưng ông ta quả thật đã già. Chờ thêm mấy năm Lục Minh tiếp quản, liệu y có còn tuân thủ phần hiệp nghị quân tử này không?

Thậm chí ngay cả Lục Chấn Sơn cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm.

Cứ cho là nàng suy nghĩ nhiều, một khi đối phương nắm được công thức, có thể dùng giá cao hơn để bán cho người khác hay không vẫn chưa biết được.

Đến lúc đó bọn họ có thể tuyên bố không liên quan đến mình, sau đó người mua được công thức sẽ thành đối thủ cạnh tranh, thậm chí tửu lầu Lục gia có thể mở chi nhánh chạy đến chỗ làm ăn mới của Sư Nhạn Hành công nhiên khai chiến.

Dù sao cũng chỉ là một sạp nhỏ, đâu có đủ năng lực để chống chịu rủi ro.

Lục Chấn Sơn không nhụt chí: “Hai trăm lượng.”

Sư Nhạn Hành lắc đầu.

Bí phương tuyệt đối không thể giao ra.

Một khi không có bí phương làm lợi thế để đàm phán, quyền chủ động hợp tác hoàn toàn nằm ngoài tầm tay nàng.

Tất nhiên nàng có thể làm món khác, nhưng tội gì phải từ bỏ nền tảng mình đã tạo dựng được?

“Năm trăm lượng.”

Lục Chấn Sơn chẳng hề chớp mắt ra giá gấp mấy lần.

Căn phòng vang lên tiếng xuýt xoa cố đè nén, đừng nói Giang Hồi, ngay cả Sư Nhạn Hành và quản lý Ngô cũng bị kinh ngạc bởi giá cả này.

Có lẽ Lục Minh nhìn trúng món kho chỉ là đánh bậy đánh bạ, nhưng Lục Chấn Sơn lại thật sự nhìn thấy tiềm lực của bí phương này.

Năm trăm lượng nhiều lắm sao?

Quả thật rất nhiều, một gia đình bình thường tích cóp mấy đời cũng không được nhiều tiền như thế. Vừa nghe qua có vẻ như ông bị điên rồi.

Nhưng suy nghĩ tỉ mỉ mà xem, năm trăm lượng thật sự nhiều không?

Không nhiều lắm đâu.

Ngay cả một cái sạp nhỏ xíu mà có thể kinh doanh với quy mô lớn như vậy, mỗi ngày có thể thu vào gần một lượng bạc. Nếu đổi thành tửu lầu Lục gia tung ra món này, cục diện sẽ kinh khủng đến độ nào?

Không chừng có thể khiến một tửu lầu đã im ắng bấy lâu nay hồi xuân và toả sáng một lần nữa.

Chỉ nghĩ vậy thôi đã cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Sư Nhạn Hành vẫn lắc đầu, cười nói: “Lão tiên sinh, tôi cảm nhận được thành ý của ngài. Không phải tôi cố ý chèo kéo, tiền không phải là vấn đề.”

Lục Chấn Sơn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, ánh mắt vô cùng áp đảo, nhưng Sư Nhạn Hành không dao động.

Thật lâu sau, ông ta tiếc nuối thở dài: “Thật là hậu sinh khả uý.”

Năm trăm lượng tuyệt đối không phải con số nhỏ, đủ để mua mấy gian nhà ở huyện thành. Ngay cả một người trưởng thành trải qua kinh nghiệm mưa gió cũng khó có thể không động tâm, nhưng cô nhóc này vẫn cực kỳ kiên định.

Nếu hiện tại có người dùng năm trăm lượng mua bí phương của ông, khẳng định ông sẽ nhổ vào mặt kẻ kia.

Đi mà ăn cứt!

Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu ông đang ở trong tình trạng như cô nhóc này, chỉ mới mười mấy tuổi, trong nhà không có người đàn ông gánh vác, phải tự mình nuôi mẹ góa và em thơ, nghèo trên răng dưới rế, mỗi ngày thức khuya dậy sớm xông ra ngoài buôn bán, vất vả đến cỡ nào!

Hiện tại có người một hơi ra giá một số bạc mà có khả năng vài thập niên cũng kiếm không được, mình sẽ bán sao?

Lục Chấn Sơn thật sự đang làm giả thiết trong đầu, sau đó vô cùng xấu hổ thừa nhận, chính mình rất có khả năng bị choáng váng đầu óc mà chấp nhận bán với giá đó.

Những năm trăm lượng lận đấy!

Sư Nhạn Hành chậm rãi thở hắt ra, một lần nữa quay lại đề tài: “Lão tiên sinh, tôi có một phương thức hợp tác khác, không biết ngài nguyện ý nghe thử hay không?”

Lục Chấn Sơn gật đầu: “Nói ra xem nào.”

Nếu có thể hai bên cùng có lợi, đương nhiên không có lý do gì đẩy cho người khác. Cho dù hợp tác không thành công, giao dịch chưa đạt được thỏa thuận, vậy thì coi như kết giao một bằng hữu.

Cô gái nhỏ trước mặt có ánh mắt cực kỳ kiên định, không hề che giấu dã tâm bừng bừng, rất giống một đám cháy ở vùng đất hoang, chỉ cần cho một tia gió là sẽ thừa thế bùng lên!

Ông có dự cảm, dù là huyện Ngũ Công cũng tuyệt đối chưa phải điểm dừng chân của cô nhóc này.

Phương pháp mới của Sư Nhạn Hành chính là cung cấp bột kho cho tửu lầu Lục gia; còn phần muốn kho thứ gì, kho bao nhiêu, hoàn toàn do họ tự quyết định.

Nhưng có một điều kiện, trong thực đơn cũng như quảng cáo bên ngoài cần thiết phải nói rõ ràng, đây là món kho của Sư gia.

Nói trắng ra, đấy chính là mô hình franchise của đời sau: Bên nhượng quyền cung cấp sản phẩm và hướng dẫn kỹ thuật, còn bên nhận quyền chịu trách nhiệm bán sản phẩm.

Phương pháp này không chỉ có thể đảm bảo công thức bí mật nắm chắc trong tay người sáng lập, bảo đảm lợi ích lớn nhất, mà còn tăng khả năng đề cao mức độ nổi tiếng của sản phẩm trong thời gian ngắn nhất.

Ngặt nỗi với trình độ khoa học kỹ thuật và điều kiện vận chuyển trong thời cổ đại, việc sản xuất với quy mô lớn là không thực tế, nếu chỉ dựa vào hai mẹ con nấu nướng một cách thủ công thì có thể mệt chết.

Cho nên Sư Nhạn Hành lui một bước mà lựa chọn  hình thức bán nhượng quyền.

Chính là các nàng cung cấp bột kho quan trọng nhất, còn việc bên kia bán thứ gì và bán thế nào thì mặc kệ.

Làm như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng cho mình, cũng có thể để người kinh doanh tự do phát huy.

Lục Minh vẫn chưa hiểu ất giáp gì, Lục Chấn Sơn vừa nghe xong đã bật cười: “Tiểu cô nương, đây là bán hương liệu qua tay chứ gì!”

Phương pháp này thực sự là một cách chắc chắn để kiếm tiền mà không mất vốn.

Chẳng qua là nàng ta mua hương liệu bên ngoài đem về giã nhỏ, sau đó bán qua tay cho bọn họ, có khả năng tăng giá gấp hai, gấp ba thậm chí gấp mấy lần giá thị trường.

Phần củi lửa nấu nướng, thậm chí nêm vào dầu, muối, tương, giấm, đường, cũng như những rủi ro trong kinh doanh, đều do họ tự gánh chịu.

Sư Nhạn Hành nghiêm trang đáp: “Không, thứ tôi bán chính là trí tuệ và cơ hội kinh doanh.”

Lục Chấn Sơn sửng sốt, sau đó cười phá lên.

Lục Minh bị tiếng cười của ông làm cho ngơ ngẩn.

Đã bao nhiêu năm hắn mới thấy cha cười thoải mái đến như vậy?

Sư Nhạn Hành cũng cười theo.

Là cười thiệt tình.

Trực tiếp bán bí phương thì quyền chủ động sẽ chuyển giao vào tay tửu lầu Lục gia; còn bán bột kho thì quyền chủ động vẫn nắm giữ trong tay Sư Nhạn Hành từ đầu đến cuối.

Chỉ cần tửu lầu Lục gia muốn tiếp tục bán món này, vậy cần phải tiếp tục hợp tác lâu dài, thậm chí còn cần giúp nhau duy trì trật tự thị trường, và phần lợi nhuận của nàng sẽ tiếp tục mãi mãi.

Kiếm tiền theo cách này tuy chậm hơn so với kiếm hàng trăm lạng bạc một lúc, nhưng lại tiết kiệm được sự lo lắng và công sức, về lâu về dài còn có thể lợi dụng danh tiếng của tửu lầu Lục gia để mở rộng cục diện, thực sự có được chỗ đứng vững vàng trong nhóm người tiêu dùng thượng lưu ở trấn Thanh Sơn.

Thấy Lục Chấn Sơn chỉ cười chứ chưa nói đồng ý hay không, Sư Nhạn Hành cũng chẳng nóng nảy.

Nàng tự rót cho mình chén trà nóng nhấp cho thông cổ họng, rồi không nhanh không chậm chỉ ra:

“Lão tiên sinh, ngài đừng cảm thấy tôi đang chiếm lời. Theo tôi được biết, trấn Thanh Sơn có bốn tửu lầu với quy mô lớn, xin lỗi tôi mạo muội nói thẳng, cả bốn tửu lầu này không chênh lệch nhau bao nhiêu. Do đó thực khách có thể hôm nay nhắm hướng đông, ngày mai nghiêng hướng tây, hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn và sở thích.

Nhưng nếu chúng ta liên thủ với nhau, ngài sẽ có thêm rất nhiều món chiêu bài không ai sánh kịp.

Thật không phải tôi cuồng ngạo, khả năng sáng tạo của tôi e là không ngừng lại chỉ ở món kho. Vì thế, chẳng phải ngài sẽ trở thành tửu lầu có những món ăn độc nhất vô nhị trong trấn Thanh Sơn?”

Vẻ mặt Lục Chấn Sơn không thay đổi, nhưng Sư Nhạn Hành có thể cảm nhận được hơi thở của ông ta hơi loạn nhịp.

Quản lý Ngô ở gian ngoài nghe vậy bèn thót tim.

Nguy rồi.

Hướng gió thay đổi.

Bên cao bên thấp khi mới bắt đầu đàm phán đã bất chợt đảo ngược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro