Chương 73: Kế hoạch thay đổi nhanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                       Ngày hôm sau, đưa Cẩn và Dương Dương ra sân bây.

            Trên suốt đường đi ta im lặng lái xe. Cẩn ngồi ở ghế phụ lái, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.

            Ra khỏi nội thành, Dương Dương ngồi phía sau vẫn luôn im lặng bắt đầu ầm ĩ lên bảo buồn chán. Lấy điện thoại di động trong túi ra, cho hắn chơi game bên trong. Cẩn quay đầu lại nhìn Dương Dương một chút, nở nụ cười.

            "Trời càng ngày càng nóng, tuyến mồ hôi của ngươi hay dị ứng, lại không thích dùng ô, đừng chạy loạn khắp nơi!"

            "Ân!" Ta đáp ứng một tiếng, không hề nói gì.

            "Thời gian ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi cố gắng sắp xếp cho quy luật, đừng cả ngày đều không rời tay Coca!"

            "Ân!" Ta cười.

            "Mẹ, ngươi thật lải nhải nha!" Dương Dương đột nhiên từ phía sau nói một câu, làm Cẩn giận sôi lên, ta thì lại che miệng cười lớn.

            "Dương Dương ngươi về rồi cũng nên học hành! Kỳ nghỉ này của ngươi có chút dài, nhưng nhiều ngày vậy cũng không thấy ngươi đọc sách!" Cẩn đem khẩu pháo nhắm ngay Dương Dương.

            "Thương gân động cốt một trăm ngày!" Ta lầm bầm một câu, Dương Dương nghe thấy, nhanh chóng nói theo ta "Nhưng mà a, là ngươi xin nghỉ cho ta, nói muốn tới Tây An xem bệnh. . ."

            Cẩn bất đắc dĩ, hừ hừ vài tiếng, nói một câu: "Lang bái vi gian [1], hãng dới nhất khí! [2]"

            Ta nghĩ lời này khẳng định là Dương Dương không hiểu hàm ý bên trong, Cẩn cũng nhất định biết là Dương Dương không thể hiểu, rất rõ ràng, là nói cho ta nghe.

            "Không phải vậy, kính già yêu trẻ chính là truyền thống mỹ đức của dân tộc Trung Hoa!"

            "Ngươi vô đức!" Cẩn tức giận nói.

            Câu này đại khái là Dương Dương nghe hiểu, ngồi ở phía sau cười đến không ngậm miệng lại được. Ta tự nhiên đã sớm luyện được công phu mặc kệ Cẩn nói gì cũng vui vẻ, còn Cẩn, trong tiếng cười của bọn ta lại cảm thấy không vui vẻ.

            Thời gian xem như là vừa vặn, thời điểm đến sân bay đã bắt đầu kiểm tra an ninh. Nhìn Cẩn một mình mang Dương Dương đi có chút không yên lòng, huống chi tay Dương Dương còn đang quấn đầy băng, treo trên cổ.

            "Dương Dương!" Ta ngồi xổm xuống, sờ đầu Dương Dương, "Khi về nếu có chuyện gì, trực tiếp gọi điện thoại cho ta!" Ta nghĩ nghĩ, đứng lên, lấy điện thoại di động ra, tháo sim, sau đó từ trong ví tiền lấy ra sim hay dùng ở nhà khi được nghỉ, lắp vào, đưa cho Dương Dương.

            "Cái này cho ngươi, sạc pin, pin dự phòng và cáp dữ liều gì đó, buổi chiều ta trả lại cho ngươi! Có việc gì trực tiếp gọi điện thoại cho ta, mặc kệ chuyện gì, mặc kệ lúc nào, cũng có thể! Công việc của mẹ ngươi rất bận rộn, hảo hảo chiếu cố chính mình!"

            Dương Dương nhìn ta một chút, lại nhìn Cẩn một chút, không nhận lấy.

            "Tiểu tử cầm đi a, làm sao vậy? Ghét bỏ a, di động ta là N95, tuy không phải là tốt nhất, thế nhưng chức năng cũng không ít, nghe nhạc a, xem video a, chơi game đều được!" Ta cười kéo tay Dương Dương, đem điện thoại đưa đến tay hắn. "Hảo hảo học tập, ít để mẹ ngươi bận tâm!"

            Dương Dương gật đầu, nở nụ cười.

            Lúc nói chuyện, Cẫn vẫn nhìn ta. Thấy ta đem điện thoại cho Dương Dương, nàng muốn tới ngăn lại. Nhưng thấy ta liếc mắt ra hiệu, cũng không nói gì thêm.

            "Ngươi đem điện thoại cho hắn, làm sao ta tìm được ngươi a?" Cẩn nghiêm mặt, lạnh lùng nói.

            "Nhà ta còn một cái a, là cái trước đây từng dùng, khi nào có thời gian sẽ mua cái mới!" Ta cười, đi tới bên người Cẩn.

            "Ngươi cũng thật là, lại lấy lòng Dương Dương!"

            Muốn ôm lấy nàng, hôn nhẹ gò má của nàng. Nhưng Dương Dương lại ở đây, cho nên không nói gì thêm, cũng không có hành động gì khác.

            Chỉ có thể nhìn nàng cười, nhìn nàng có chút thương cảm nhàn nhạt, nhìn nàng mang Dương Dương theo đi vào sảnh chờ máy bay, rẽ vào, biến mất trong tầm mắt ta.

            Ta không cầu độ niên như nhật [3], ta chỉ hy vọng thời gian tốt nghiệp của ta đến sớm một chút.

            Về đến nhà, tìm điện thoại di động trước đây đã đối, điện thoại nho nhỏ cầm trong tay rất là không quen, tính toán đi mua cái mới, nhưng ngẫm lại hứa hẹn của ta với Dương Dương, quên đi, vẫn là nên nhanh chóng kiếm tiền đi.

            Công việc đã chưa làm hơn nửa tháng, tư liệu cần dịch xếp thành một chồng lớn. Trước đây đều là dùng việc bán thời gian để giết thì giờ, mà hiện tại lại là cách kiếm tiền. Ngồi trước bàn, nhìn từng hàng chữ tiếng Anh ngây người, lắc đầu, ép chính mình không nghĩ đến nữa.

            Nhạc chuông điện thoại không còn là 《Ám hiệu 》[4] quen thuộc nữa, khi nó vang lên ta có một tia hoảng hốt. Không có hình ảnh quen thuộc khi có cuộc gọi đến, cảm thấy không thích ứng. Thói quen đúng là một loại sức mạnh đáng sợ, thời điểm những thứ quen thuộc biến mất, sẽ cảm thấy như ta đã xa cách thế giới vậy.

            Mấy ngày ngắn ngủi, đã hạnh phúc với thói quen có người bầu bạn.

            Tiếp điện thoại, là giáo sư nói muốn thương lượng một ít vấn đề liên quan đến luận văn, hẹn thời gian và địa điểm cẩn thận, luận văn bắt đầu rồi, tốt nghiệp đến gần, cuộc sống bốn năm đại học sắp kết thúc. Không có một tia lưu luyến cùng thương cảm, khi vừa đến ta đã liền biết, đối với nơi này, ta trước sau chỉ là khách qua đường, ta biết ta muốn được ở đâu, biết thế nào để đạt được cuộc sống ta muốn.

            Nhấc bút lên, tiếp tục phiên dịch. . .

            Bận rộn một tuần, lại qua thêm vài tuần nữa chính là sinh nhật Cẩn. Ngày mùng 1 tháng 6, một ngày tháng kỳ diệu, ngày quốc tế thiếu nhi, tựa hồ mặc kệ có lớn đến thế nào, luôn có thể đem sinh nhật của nàng cùng liên hệ với con nàng.

            Bắt đầu chuẩn bị lễ vật tặng Cẩn. Họa họa, viết chữ, ngoại trừ ít chuyện ở trường và công tác ra thì, thời gian rảnh rỗi liền đạp xe đạp ở đường lớn phố bé Tây An. Khí trời quả nhiên dần nóng, Tây An hình như không có mùa xuân, không có thay đổi dần hay chuyển giao. Đột nhiên nóng bức đến dị thường. Mặt trời gay gắt chiếu trên cánh tay, có chút cảm giác đau đớn mơ hồ.

            Cầm máy ảnh xem lại những con đường chúng ta từng đi qua, hồi tưởng lại những tháng ngày bầu bạn ở Tây An chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trong màn hình chỉ là một đoạn ngắn, nhưng lưu ở trong lòng, mới là hồi ức toàn vẹn.

            Những màu sắc rực rỡ bút chì phác họa ra chính là lý tưởng của ta, cũng là hiện thực của ta. Ta muốn dùng những đường nét phác họa đơn giản tư niệm quá khứ và băn khoăn kia, cũng muốn họa ý nghĩ của ta đối với tương lai.

            Ta muốn tặng một phần lễ vật lãng mạn cho Cẩn, nhưng mà suy đi nghĩ lại, càng cảm thấy mình có chút tầm thường không thể tả thậm chí là khả năng nghèo nàn. Buổi tối cầm tài liệu ngồi trên sofa, một bên nhìn một bên uống trà. Muốn cho mình bình tâm lại suy nghĩ, kết quả là tâm tư bay múa đầy trời. Đốt điếu thuốc chỉ kéo một hơi, cầm trong tay ngây ngốc xem, mãi đến khi điếu thuốc kia cháy hết, nhìn tàn thuốc rơi xuống mà ngẩn người.

            Lễ vật muốn tặng cho nàng nhất chính là áo cưới, đáng tiếc hiện tại, ta không làm thế được.

            Đang suy nghĩ, điện thoại vang lên. Cực không tình nguyện mà ngồi dậy, kéo dép chuẩn bị đi nghe điện thoại.

            Thanh âm vừa nghe đã biết là mẹ, đơn giản vài câu, chỉ nói là cậu đã giúp ta xem nhà rồi, trước tháng sáu mẹ sẽ về mua, đem chúng ta theo để cùng xem, nếu như không có ý kiến gì, liền mua nó.

            Chuyện này thật sự có chút đột ngột, tháng sáu, một đống báo cáo và luận văn kia của trường, bên trong vẫn còn một ít chuyện, tài liệu cần giao cho công ty, thời gian còn lại thật sự là không nhiều. Tính khí mẹ từ trước đến giờ đã nói là làm, chỉ cần nàng nói được, ai cũng không thể thay đổi. Quên đi, mẹ nói mua thì liền mua đi. Đối với ta mà nói đây không là chuyện gì xấu, xác thực nói, lại là chuyện tốt.

            Mới vừa ngưng điện thoại với mẹ. Điện thoại cha lại gọi đến, nhanh chóng nhìn lịch, hình như ngày hôm nay cũng không phải ngày tháng đặc biệt gì, sao lại giống như ngày gia đình đoàn tụ vậy, sụp đổ.

            Cha nói, chuyện công tác đã bắt đầu sắp xếp, phải làm hồ sơ gì đó, muốn ta trở về một chuyến. Còn có, mẹ đã nói mẹ muốn mua phòng ở cho ta, hắn nói hắn làm cha, hắn cũng phải biểu hiện một chút.

            Đột nhiên cảm thấy cha mẹ mình có chút kỳ quái, nào có người nào lại so đo chuyện dùng tiền?

            Như vậy xem ra, tháng sáu đúng là phải trở về một chuyến. Sinh nhật Cẩn, ta nên về. Mẹ về nước, ta là nên về xem, chuyện của cha và công tác, ta cũng phải trở về xử lý. Về tình về lý, định về lúc mùng một tháng sáu là không thể tốt hơn.

            Có điều, kế hoạch thay đổi nhanh.

            Nhân viên thông báo gọi một cú triệt để làm ta phát điên. Ngày mùng 1 tháng 6 có chuyện quan trọng, yêu cầu tất cả mọi người trong lớp đều phải tập trung ở phòng học XX lúc 10 giờ sáng.

            Thật giống như lập tức mọi chuyện đều bùng phát, hơn nữa đều lại vụn vặt mà xung đột nhau. Hảo hảo một cái sinh nhật, hảo hảo một kế hoạch, phải sửa lại từ từ.

            Còn đang chuẩn bị. Dần dần phát hiện ra, cuộc sống chính là sự tình tiếp nối sự tình, tháng ngày chồng lên tháng ngày. Đều là sóng trước chưa yên sóng sau đã khởi, bên trong yên tĩnh, đều sẽ có chút sóng gió.

            Buổi sáng trước tết Đoan Ngọ một ngày, nếu mẹ không điện thoại nhắc nhở thì đã quên mất sắp đến tết. Mẹ nói nàng đã trở về, ở nhà cậu, nhà nàng đã xem qua, cảm thấy không sai. Mọi thứ và giá tiền cũng thật phù hợp. Hỏi nàng nhà lớn bao nhiêu, mẹ đầu tiên là cười, sau đó chỉ nói là tứ thất.

            Vừa nghe, đau đầu, thật lớn. Lúc này hàng ngày không cần làm gì khác, thu dọn thôi cũng mệt chết.

            Mẹ bảo ta về xem, thuận tiện bồi nàng đón tết Đoan Ngọ, nhìn lịch một chút, ngày 27, tính toán một chút, thời gian vẫn rất gấp. Tuy rằng không muốn cự tuyệt mẹ, nhưng nhìn tư liệu chồng chất lên nhau và một đống bảng biểu trường phát cho cũng rất bất đắc dĩ. Chỉ nói là, tháng sáu nhất định ta sẽ về.

            Vừa giữa trưa đã bắt đầu chạy qua lại khu hành chính của trường và lớp học. Có lúc là tìm được đúng ban rồi nhưng không tìm được người trực ban đó, chờ đến lúc người trực quay về thì lại chỉ bảo ta tìm ban khác, chạy qua lại mấy cái, cảm giác mình như trái bóng cao su bị đá qua đá lại. Nổi giận, dứt khoát mặc kệ. Ngược lại trường học cuối cùng không thể cho ta tốt nghiệp, thời điểm lão sư sốt ruột nhất định sẽ đến tìm ta!

            Về đến nhà, thay quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, ngồi trên sofa uống Coca.

            Nhận được tin nhắn, đang buồn bực nghĩ dãy số này sao lại quen thuộc như vậy. Suy nghĩ thật lâu mới nhớ nó là dãy số ta dùng khi ở nhà, hiện tại đã cho Dương Dương.

            Gọi một cú điện thoại, đại khái là Dương Dương đang ăn cơm trưa, mấy câu bắt đầu nói mơ mơ hồ hồ không rõ. Nhưng nghe được vui sướng và cao hứng trong lời nói của hắn.

            Hắn nói, hắn đạt được hạng tốt rồi, đứng thứ hai.

            Quả nhiên là hài tử không chịu thua kém. Thi toán, là sự tình ta đây "Lý Bạch" từ nhỏ đến lớn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

            "Hảo! Chờ ta về thì ta mua máy vi tính cho ngươi!"

            Dương Dương cười một hồi, đột nhiên hỏi ta:

            "Minh Minh, chừng nào ngươi trở về?"

            Trong điện thoại, ngờ ngợ nghe được thanh âm của Cẩn, tựa hồ nói: "Dương Dương, đừng nghịch, gần đây Minh Minh rất bận!"

            "Làm sao vật? Nhớ ta rồi sao?" Ta cười nói, kỳ thực, ta cũng nhớ hắn và Cẩn.

            "Ngày mai là tết Đoan Ngọ, ngươi không về sao? Ta và mụ mụ đều nhớ ngươi!"

            Một câu nói, nụ cười cứng trên mặt, có chút cao hứng, trong lòng lại có chút chua xót, cảm động, còn có chút khổ sở.

            "Ân, ta biết, ngoan đi!"

            An ủi Dương Dương một hồi, cúp điện thoại. Ngồi trên sofa ngây người, trái lo phải nghĩ, nhìn một đống bản nháp ném trên bàn, tâm đột ngột mạnh mẽ, làm một cái quyết định.

            Nếu kế hoạch thay đổi nahnh, thì liền để cho thay đổi càng thêm nhiều đi.

            Cầm điện thoại di động lên gọi:

            "Uy? Hàng không XX sao? Xế chiều hôm nay, thành phố A, chuyến bay gần nhất. . ."

[1] Lang bái vi gian: cấu kết với nhau làm việc xấu; con lang và con bối cùng thuộc loài thú gian ngoan

[2] Hãng dới nhất khí: cùng một giuộc; cùng một lũ; ăn cánh với nhau; thông đồng; đồng loã đồng mưu

[3] Độ niên như nhật: Xem năm như ngày. Ý chỉ thời gian trôi nhanh, tựa như một ngày.

[4] Ám hiệu: Đã xuất hiện ở những chương và phần trước. Đây là một ca khúc của Châu Kiệt Luân. Mọi người search trên youtube Secret Signal để nghe :3 hay lắm a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro