Chương 75: Toàn tâm toàn ý trọn đời yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau vừa đến trưa đã bồi tiếp Dương Dương đến cửa hàng máy tính để mua máy, giữa trưa tìm cha, cha mẹ và Cẩn thái độ chí ít cùng giống nhau, phi thường bất mãn việc ta "đột nhiên tập kích". Mặc dù cha đã quen, nhưng mỗi một lần ta tập kích trở về liền mắng ta một trận thật lớn.

            Buổi chiều lại phải vội vã chạy về, buổi tối, xem như là bắt kịp hội nghị của trường học, chỉ tiếc tâm tình không được tốt cộng thêm đi đường mệt mỏi, đúng là không làm sao nghe lọt.

            Vừa nghĩ đến sinh nhật Cẩn ta không thể về liền ảo não đến đòi mạng, tuy nói lễ vật đã chuẩn bị từ rất lâu, nhưng chỉ cần nghĩ đến mình không thể về, tại thời khắc ý nghĩa như vậy không thể bên cạnh bồi nàng, liền cảm thấy trong lòng hổ thẹn vạn phần.

            Chuẩn bị tất cả ba phần lễ vật, hai phần trước đã làm từ tuần trước, chỉ có lễ vật thứ ba, chậm chạp nhất nhưng cũng không làm tốt. Khi làm tâm tư liền bay tới nơi nào rồi. . .

            Ta muốn đem Cần ôm vào trong lòng, nói một câu bên tai nàng: "Thân ái, sinh nhật vui vẻ, ta yêu ngươi!" Chỉ thế này thôi, lại thành nguyện vọng xa xỉ nhất

            Thành kính chắp tay trước ngực, hi vọng lời chúc phúc của ta, Cẩn sẽ cảm giác được.

            ※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

            Đêm đã khuya, vẫn không ngủ được. Cầm điện thoại trong tay, trước sau như một chờ đợi.

            Hàng năm đúng 0h ngày mùng 1 tháng 6, điện thoại đều sẽ đúng giờ vang lên, cho dù nàng đang ở nơi nào, bên tai ta sẽ đều vang lên thanh âm trong trẻo của nàng.

            "Tức phụ, sinh nhật vui vẻ!"

            Thanh âm nàng có chút khàn khàn, có lễ gần đây quá mức mệt nhọc, có lẽ nàng lại hút thật nhiều thuốc. Trong giọng nói tràn đầy vui sướng, nhưng cũng pha thêm một tia mệt mỏi không dễ phát hiện. Nàng như vậy đều làm ta rất đau lòng. . .

            Đơn giản chào tạm biệt rồi chúc ngủ ngon, ta biết, cho dù khuyên nàng nghỉ sớm một chút, nàng cũng sẽ không an tâm đi ngủ. Chỉ hy vọng ngày tháng phân ly không quá lâu, để nàng về sớm một chút. Trở lại bên cạnh ta, trở lại trong cuộc sống của ta.

            Buổi sáng đi đến trường, vẫn không có gì đặc biệt. Người biết sinh nhật ta không nhiều, mà người có thể nhớ kỹ càng ít ỏi.

            Lau lau bàn, cúi đầu làm tổng kết thành tích lớp học. Ánh nắng sáng sớm chiếu nghiêng lên bàn, đồng hồ cát trên bệ cửa sổ để lại hình chiếu nghiêng. Không khỏi duỗi tay ra, xoay đồng hồ cát kia, nhìn dòng cát mịn màng chậm rãi chảy xuống, giống như những ngày tháng bình đạm như nước kia, nhìn như bình thản, nhưng lại trôi qua vô tình.

            Không biết lúc này nàng đang làm gì, có thể là đã bắt đầu một ngày mới bận rộn đi. Không biết khi trời nơi đó của nàng là dạng gì, có phải nàng cũng sẽ đứng bên cửa sổ, uống chút trà, nghe một chút âm nhạc, sinh hoạt chân thực, nghiêm túc.

            Ngày hôm trước đột nhiên trở về làm ta xác thực giật mình, cho tới bây giờ, vẫn còn cảm thấy ngẩn ngơ, tựa như ảo giác. Dương Dương mỗi sáng đều hỏi ta khi nào Minh Minh trở về? Minh Minh có thể cùng ở với chúng ta hay không? Minh Minh có thể luôn ở bên chúng ta được không? Minh Minh, Minh Minh, mở miệng khép miệng đều là Minh Minh. Dương Dương cởi mở rất nhiều, nụ cười đều treo trên mặt.

            Mỗi lần nghe hắn hỏi đến Minh Minh, trái tim không biết thế nào sẽ thắt chặt lại. Làm sao mà ta không hy vọng nàng có thể về sớm một chút, nàng có thể đến ở cùng chúng ta, nàng có thể vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta. Ta phát hiện mình bắt đầu không thể rời khỏi nàng, càng ngày nhớ nhung càng sâu và càng không muốn xa rời. . .

            Đang suy nghĩ, cửa phòng làm việc vang lên. Nhìn đồng hồ trên tường, vẫn chưa đến 9 giờ, vào giờ này rất ít người tìm ta.

            Mở cửa, nhất thời trong lòng ngạc nhiên vạn phần. Một bó hoa hồng đỏ thật lớn, người đến là nhân viên của dịch vụ giao hàng của công ty hoa. Hắn cười đem hoa trao tận tay cho ta, nặng trình trịch. Cũng không nói là ai gửi, nhưng mà, ta đoán được.

            Bên trong bó hoa có một tấm thiệp chúc sinh nhật, không có kí tên, chỉ có sáu chữ cái in màu — toàn tâm, toàn ý, một đời. . .

            ※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

            Buổi trưa nhận được điện thoại của Cẩn, lúc này đã ngồi ròng rã trước máy tính một ngày một đêm. Cẩn ở trong điện thoại nói, buổi trưa đã nhận được EMS, phần lễ vật này, nàng rất thích.

            Dùng rất nhiều thời gian, từng nét từng nét phác họa nên thế giới trong lòng ta kia. Màu sắc của bút sáp màu không đủ xán lạn, màu của bút chì không đủ tươi đẹp, mà màu nước lại tựa hồ như không đủ chân thật. Ở bên mỗi bức họa đều viết mấy câu, ký thác tình ý của ta. Từ một thiếu niên chống cằm nhìn xung quanh, đến bức《Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở 》cuối cùng, bên trong khúc khúc chiết chiết như thế nào ta không có viết, chỉ để lại đoạn ngắn của những ký ức tốt đẹp nhất.

            Thanh âm Cẩn có chút nghẹn ngào, không muốn làm nàng khóc, liều mạng dùng phương thức ta có thể nghĩ ra chọc nàng cười. Hôm này là sinh nhật của nàng, cũng là quốc tế thiếu nhi. Ta muốn cho nàng những điều vui vẻ tươi đẹp nhất, muốn cho nàng cũng có cảm giác được sủng ái.

            Nghe thanh âm nàng, nhìn lễ vật thứ ba vẫn chưa làm xong trên màn hình. Cảm thấy chua xót trong lòng. Vào giờ phút này, ta thật muốn đem Cẩn ôm vào ngực, bồi tiếp nàng, cùng nàng trải qua sinh nhật. Đã chịu đủ nhớ nhung bốn năm, nhưng trước khi khoảng cách ái tình này kết thúc thì lại bị nhớ nhung hành hạ đến đêm không thể chợp mắt, ăn ngủ không yên.

            Chẳng trách người xưa có câu —— vì ai mà người tiều tụy

            Treo điện thoại Cẩn, tiếp tục làm lễ vật thứ ba. Thời gian nửa tháng, mấy trăm tấm ảnh chụp, muốn ở đây tìm ra những cái nổi bật thật là có chút khó khăn. Lái xe đi từng nơi chúng ta từng qua, sắp xếp những dấu ấn kia đúng thứ tự thời gian, thêm nhạc vào, xem như là phần lễ vật cuối cùng của ngày hôm nay.

            Dụi dụi con mắt, thời gian dài nhìn vào máy tính, cảm thấy mọi thứ đều phủ sương mù mông lung. Có chút hỗn độn, còn có chút choáng váng đầu.

            Ngẩng đầu lên, nhìn poster trên tường ngây người. Đó là ảnh chụp chung ta với Cẩn ở Thiên Nhai Hải Giác, ta đem nó làm thành poster, dán trong phòng ngủ. Mỗi buổi sáng mở mắt ra, nhìn thấy trời cao biển xanh, ta cùng Cẩn đứng sóng vai nhau bên tảng đá. Khi đó ta tựa hồ có hơi câu nệ, Cẩn lấy tay khoát lên vai ta, khóe miệng hiện lên ý cười. Ký ức bốn năm trước, bốn năm, đối với cuộc sống con người mà nói thì cũng không tính là một khoảng thời gian dài, thế nhưng những nhớ nhung, trăn trở ngày qua ngày kia, làm cho ngày tháng kia kéo dài vô hạn đến thật lâu. Nhìn thấy hình ảnh ta mặc quần ngắn áo đi biển kia, giống như hết thảy đều là sự tình của kiếp trước, mà ta, ở những tháng ngày dài cũng không phải dài, ngắn cũng không phải ngắn, trưởng thành cùng chờ đợi.

            Vươn người, lắc đầu, tiếp tục. . .

            ※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

            Buổi tối, về đến nhà, sau khi dọn dẹp xong mở máy tính lên.

            Trong hộp thư đến có rất nhiều thư mới, đa phần là chúc mừng sinh nhật. Hảo hữu ngày xưa, học sinh trước kia, các lão sư cộng sự.

            Thiệp điện tử chúc mừng cùng thư điện tử màu sắc rực rỡ làm cho ta trả lời không xuể. Đột nhiên nhìn thấy bức thư từ địa chỉ rhentzhou, cảm thấy có chút buồn cười. Tên tiểu tử này đã mang đến cho ta bất ngờ rất nhiều rồi. Buổi sáng một bó hoa gây náo động cả văn phòng, ánh mắt hâm mộ, kèm theo dò hỏi, cả trưa đều xoay quanh vấn đề này. EMS buổi trưa, đường nét đơn giản miêu tả đủ mọi thứ, làm cho ta cảm động đến rối tinh rối mù. Biết nàng có thể viết chữ bằng bút máy rất đẹp, nhưng lại không biết nàng còn có thể dùng một loại phương thức khác ngoài văn tự để biểu đạt tình cảm của mình. Đường nét nhu hòa mà tinh tế, giống như nàng, ghi lại từng chi tiết nhỏ của cuộc sống, ở từng chút ấy đem lãng mạn phát huy đến vô cùng sâu sắc. Người hạnh phúc là người có thể hiểu được tình cảm, mà người có thể đem tình cảm biểu đạt ra, là người trí tuệ. Nàng dùng trí tuệ của chính mình, làm cho ta cảm nhận được hạnh phúc. Tháng ngày yên tĩnh mà trầm ổn, nhưng lúc nào cũng xuất hiện kinh hỉ. Ta không biết làm sao mà nàng lại có nhiều ý tưởng kỳ diệu đến như vậy, có thể đem ý nghĩ của chính mình dung nhập vào cuộc sống.

            Nhẹ nhàng mở ra, thư của Minh Nhi một chữ cũng không có. Bắt đầu hoài nghi có phải là buổi tối muốn bày một trò đùa quái đản với ta hay không, nhưng sau đó thấy được một link download.

            Tải xong, mở ra, ta lại tiếp tục ngạc nhiên lần nữa.

            Khúc dương cầm chậm rãi, đánh nên ca khúc thịnh hành《Thiên sứ của riêng ta 》[1], từng bức ảnh, từng đoạn hồi ức; từ sân bay đến tháp đồng hồ; từ cửa Nam đến sân thể dục; từ thư viện tỉnh đến đường của trường đại học; từ nội thành đến Trường An. Có khu phố của người Hồi nhộn nhịp, có lầu canh dưới trời chiều, có đài phun nước Khai Nguyên, có đường phố lớn náo nhiệt, có vòng xoay cung Hưng Khánh, có đường Trường An đèn đường không được sáng. Không biết nàng đã đi bao nhiêu con đường, chọn bao nhiêu địa điểm khác nhau cùng thời gian khác nhau, nhưng cũng là những nơi giống nhau cùng một thời gian giống nhau. [2]

            Một tấm ảnh ở McDonald, có chút mơ hồ. Bên trong là ta cầm điện thoại nói chuyện. Nhìn thấy hẳn là lúc bốn năm trước đưa nàng đi học đại học. Ta không biết nàng chụp cái này thế nào, bốn năm, những thứ này nàng đều giữ gìn thật tốt, không chỉ là bốn năm, thậm chí còn lâu hơn, càng xa hơn.

            Không nghĩ tới, nước mắt kiềm nén vào buổi trưa thì buổi tối lại chảy ra, thật giống như tình cảm đọng lại nhiều năm lúc này bật ra. Bắt đầu nhớ nhung hài tử vì tìm kiếm quá khứ của ta mà đi tha hương, từ đứa nhỏ hai tay chống cằm nhìn bảng đen kia, đến Anh ngữ lão sư hào hoa phong nhã sắp đứng trên bục giảng bây giờ. Nàng đã đem cuộc sống của ta trở thành ước mơ của nàng, đem hiện thực của ta làm lý tưởng của mình. Đột nhiên, ta cũng có chút không thể hiểu rõ, đến tột đâu là nàng? Đâu là ta?

            Thói quen của ngươi, khiến ta hòa làm một với ngươi, khi chúng ta ở cùng nhau, hơi thở yên tĩnh mà chỉnh tề. [3]

            Đây là một câu nàng viết trong email gửi cho ta lúc nàng học năm hai, đến giờ ta vẫn nhớ rất rõ. Đã từng trêu chọc bảo nàng giải thích ý tứ của những lời này, nhưng nàng lại xấu xa nói, đây chỉ là một câu trong bài hát. Yêu một người thật sâu, là tuy hai mà một, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, như hoa trong gương, trăng trong nước, thiên hạ vô song [4].

            Nhạc ngừng, hình ảnh dần trở nên mơ hồ. Ngay lúc ta cho rằng đã kết thúc, lại xuất hiện một đoạn video.

            Nàng cười, rất vui vẻ, con mắt híp lại thành một đường.

            Hai tay nàng chắp lại, chỉnh chu.

            Nàng mở mắt ra, nhẹ nhàng nói một câu:

            "Cẩn, ta yêu ngươi!"

[1] Tên Hán Việt là Chuyên Chúc Thiên Sứ. Tên tiếng Anh là My Personal Angel. Tên tiếng Hoa là专属天使. Ta dịch theo tiếng Anh a :3 Đây là bài hát trong Hana Kimi thì phải, phiên bản Đài Loan í :3 Có Ella đóng :3

[2] Để ta giải thích khúc này a :3 Khúc này thật ra Cẩn viết gì ta cũng không hiểu nữa, nhưng đại khái là thế này, ý Cẩn nói, Minh chụp rất nhiều nơi khác nhau, ở những thời điểm khác nhau, nhưng lại là cùng nơi, cùng thời điểm với khi Minh và Cẩn cùng đếm. Nhờ khả năng scanning và skimming của reading mà ta edit được kha khá thứ khó =))

[3] Đây là lời bài hát冬天快乐 của Lý Vũ Xuân. Lời bài hát nên ta dịch chém tí nha :3

[4] Thiên hạ vô song: thiên hạ không có cái thứ hai.

-------------

Chương này ngọt hơn đường... Mặc dù đã gần 5 giờ chiều, nhưng mà ta cũng phải nói, năm mới vui vẻ nhé mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro