CHƯƠNG 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐĂNG LÚC 15:36:52 NGÀY 16-06-2017

Mang theo bi thương trở lại Thủy Tinh, thì nhận được điện thoại của Hải Đường.

Làm khuê mật tốt, năm nào ta về nhà, Hải Đường nhất định sẽ gom góp lời muốn nói cả bụng, chắc chắn phải tới nhà ta ở hai ngày mới có thể kể hết.

Ta dựa vào đầu giường gắng gượng nghe Hải Đường kể về người bạn trai mới thuộc cung sư tử của nàng, đột nhiên, Hải Đường ngưng lại.

"Thảo Dã, ngươi đang yêu."

Trong lòng ta hoảng sợ, ta chưa từng nói cái gì hết nha.

"Ánh mắt của ngươi mơ mơ màng màng, để ở đâu đâu, còn nữa, Tần Hoan là ai?"

"Chung phòng ngủ với ta."

"Ngay từ khi ta tới nhà ngươi, ngươi đã nhắc đến nàng 100 lần, còn nữa, người nào đó trong phòng ngủ của chúng ta mà ngươi nhắc đến trong thư, cũng là nàng phải không."

Nàng chợt xích lại gần ta, khoảng cách giữa chóp mũi của chúng ta chỉ có 0.01cm, rồi nhìn chằm chằm ta cỡ 3 giây.

Sau đó thở dài một hơi cười nói "trong lòng Thảo Dã của ta đã có người khác rồi."

"Yên tâm yên tâm, bất kể có ai cũng sẽ không quên ngươi."

"Đúng là tiết tấu cưới vợ quên mẹ mà, ta tới trước ta làm lớn."

"Hả? mẹ của ta hả, vẫn là ngươi như thế nào thì nàng cũng thế ấy thôi, đừng ồn ào. Chúng ta là tình hữu nghị cách mạng thuần khiết."

Trong mắt Hải Đường mang theo ý cười nhìn ta một cái, "really?"

"Được rồi, lần sau dẫn tới cho ta xem."

Ừ, cái này thì có thể, Tần Hoan còn chưa từng tới Thủy Tinh, cũng chưa từng tới thành phố Kim Tinh chỗ trường đại học của Hải Đường.

"Được, nghỉ hè năm nay ta dẫn nàng tới, ở ký túc xá của ngươi được không?"

"Không thành vấn đề." Hải Đường lại lần nữa dựa vào đuôi giường, dùng ngón chân ngoéo ngón chân của ta, "nói lời phải giữ lấy lời."

Thủy Tinh là một tiểu thành thị, sự nghiệp quán net không phát triển bằng thành phố Hải Vương Tinh, làm cho ta tìm một hồi mới được.

Đăng nhập QQ, nhìn thấy ảnh đại diện của Tần Hoan nhấp nháy trên màn hình, ngay lập tức cực kỳ vui vẻ.

Nhưng tốc độ đánh máy của ta quá chậm, mới viết được một đoạn ngắn, thì trên màn hình đã nhắc nhở: hết một tiếng rồi, mau đi trả tiền, 3 đồng!

Ta đánh máy rất chậm, hồi cấp ba có tiết học máy vi tính, đánh máy tạm đạt yêu cầu, sau đó mượn máy học tập Tiểu Bá Vương (1) của biểu ca để luyện tập ở nhà, còn học thuộc lòng năm nét (là cách gõ căn cứ vào kết cấu nét vẽ của chữ Hoa, năm nét là những nét cơ bản như ngang, sổ, phẩy, mác, cong của chữ Hoa), tốc độ vẫn chậm như nhau.

Quãng thời gian trước bệnh viện yêu cầu toàn bộ hồ sơ bệnh án nội trú và ngoại trú là không được dùng giấy, nhưng khổ cho những chuyên gia già kia, dùng hai ngón tay bấm a bấm trên bàn phím, vì không giỏi tiếng phổ thông, nên gõ bính âm mà không đúng thì có thể bấm cả nửa ngày cũng không ra một câu, họ luôn luôn tỏa ra ánh mắt hâm mộ với ta "Tiểu Thảo, sao ngươi đánh máy nhanh như vậy hả, nói cho cùng vẫn là tuổi trẻ mà."

Ta mang ghế đến gõ hồ sơ bệnh án giúp họ, nghĩ trong lòng, đó là vì ngài già chưa từng yêu qua mạng á, bằng không thì đảm bảo tốc độ đánh máy cũng cực nhanh.

Cái gì mới là động lực học tập tốt nhất? yêu đương đó.

Sau một kỳ nghỉ đông, trình độ gõ không cần nhìn phím của ta đã đến mức rối mắt, tốc độ trả lời cuối cùng cũng có thể đuổi kịp tiết tấu của Tần Hoan.

Trở về Thủy Tinh, chính là đủ loại tụ hội, hội bạn học trung học, hội bạn học tiểu học, hội bạn thân sống chết có nhau, hội bạn bè thân thiết, hội biểu huynh đệ tỷ muội (anh em họ bên ngoại), hội đường huynh đệ tỷ muội (anh em họ bên nội). Ngày nào cũng xếp dày đặc.

Bạn học trung học đến từ đủ mọi trường đại học, lúc tụ hội mọi người chia đặc sản cho nhau, ta mang theo phiên bản hơi hơi cay của thịt vịt xé tay Hải Vương Tinh, ăn đến nỗi họ kêu chịu không nổi suốt, nghe nói ngày hôm sau tất cả hoa cúc (ý nói hậu môn) tàn hết.

Có bạn học thời tiểu học không đến, nghe nói ở nhà giữ con, đều kết hôn sinh con rồi, cái này cũng quá tốc độ nha.

Như mọi khi bạn bè thân thiết mà tụ họp là đại hội tìm y hỏi thuốc, nhưng cũng không bệnh gì nghiêm trọng, chính là miêu tả đau chỗ này ngứa chỗ kia quấy nhiễu quanh năm, nhưng với tư cách một người vừa mới học giải phẫu mà nói, những đau khổ nhỏ này cũng không thể khám được, chỉ có thể đáp lại bằng cách mỉm cười xin lỗi mà thục nữ.

Năm nay hội bạn bè thân thiết có thêm một nội dung, chính là đấu tố biểu tỷ của ta.

Biểu tỷ của ta đã 30 rồi, vẫn chưa kết hôn.

"Không nên kén chọn quá, ánh mắt cao quá."

"Ta biết một người con trai của đồng nghiệp cũng không tệ, có muốn xem mắt không?"

"30 mà còn chưa có bạn trai, vậy thì bàn bạc tìm cách kết hôn sinh con đừng để sau 35 tuổi? nguy cơ cao lắm."

"Thảo Dã à, ngươi xem chị ngươi, ngươi phải rút ra bài học kinh nghiệm, tranh thủ thời gian kiếm một người trong trường học đi."

"Nàng học ở Hải Vương Tinh đó, xa quá, nếu như tìm người vùng khác, thì sau này cha mẹ của nàng dựa vào ai đây, Tết phải sang nhà bên kia, không được không được, ngươi xem xem tìm một người thời tiểu học cấp hai cấp ba mà thích hợp cũng không tệ đâu, tốt nghiệp thì về nhà làm việc."

"Thảo Dã à, ngươi không nên yêu cầu quá cao, ngươi học pháp y, vốn dĩ không dễ tìm lắm, vóc dáng lại cao, nhất định không được thi nghiên cứu sinh, bằng không thì càng không tìm được đâu."

........

Ta đang suy nghĩ xem có nên tham gia hội bạn bè thân thiết vào năm tới nữa hay không, ta luôn cảm thấy, có một ngày vị trí của chị ta sẽ đổi thành ta.

Hội biểu huynh đệ tỷ muội thì ta tương đối thích, bởi vì mối quan hệ tốt nhất chính là họ, trước đây biểu tỷ có người bạn trai, là bạn học thời đại học, rất thích nhau, nhưng trong nhà biểu tỷ không đồng ý lắm, ghét bỏ nam sinh kia là người vùng khác, nặng gánh gia đình; trong nhà nam sinh cũng không đồng ý lắm, nam sinh rất đẹp trai, nhà của họ mong đợi hắn cưới một bạch phú mỹ để thay đổi tầng lớp một tí.

Cuối tuần biểu tỷ thường dẫn ta đi nhà sách, đến cửa nhà sách, đã trông thấy nam sinh kia vẫy tay với chúng ta từ xa, trong tay cầm hai cây kem, một cây đưa cho ta, một cây cho chị ta, ta biết điều mà đi đọc sách, nhìn thấy đến sập tối thì hai người họ mới trở về, ta lại về nhà cùng với chị ta.

Nhưng khi ta còn chưa lên đại học, hai người họ đã chia tay.

Nam sinh ở rể cho một gia đình lãnh đạo trong thành phố, hiện tại cũng là tiểu lãnh đạo, sau đó biểu tỷ xem mắt rồi từng có vài người bạn trai, gia đình đều rất hài lòng, nhưng ở chung thời gian cũng không lâu lắm thì chia tay.

"Thật sự không hài lòng sao?"

"Thảo Dã, ta không muốn lấy một người mà ta không có cảm giác, nghĩ tới chuyện phải sống cả đời với một người mà mình không thích, ta cảm thấy rất sợ hãi, ở họ có một số điều kiện cũng khá tốt, nhưng ta không thích."

"Nhưng hắn sẽ không quay lại."

"Việc này không liên can tới hắn, lúc chúng ta chia tay, ta đã nghĩ thông suốt, tam quan của chúng ta không nhất trí, về sau cũng sẽ có mâu thuẫn, chia tay là chuyện sớm muộn. Nếu như ta không kết hôn, ngươi sẽ ủng hộ ta chứ?"

"Sẽ, ta luôn luôn đứng bên cạnh ngươi."

Biểu tỷ thở dài khe khẽ, "ta chỉ có tiểu đồng minh là ngươi."

Hội đường huynh đệ tỷ muội là đại hội bài poker, mua một đống thực phẩm rác, đánh 80 điểm (tiếng trung là "80", một kiểu chơi bài tây) cả ngày, cũng gọi là thăng cấp, cũng gọi là máy kéo, có lẽ còn có tên nào khác nữa, vừa đánh vừa tán gẫu kiểu hô to gọi nhỏ. Quan hệ giữa biểu huynh đệ tỷ muội và đường huynh đệ tỷ muội của ta khá tốt, khu vực Thủy Tinh nhỏ, nên đều biết nhau, có đôi khi cũng chơi poker cùng nhau.

Vẫn là chơi poker đơn thuần một chút thôi.

Quãng thời gian cận Tết đó ta hồn bay phách lạc, bởi vì Tần hoan trở về nguyên quán, quê quán không có mạng internet, không có cách vào QQ , lấy gì giải sầu, chỉ có bài poker.

Nguyên quán của Tần Hoan ở một nơi mà tuyết sâu tới đầu gối vào mùa đông, có đốt lửa bên dưới giường lò để sưởi ấm (tiếng trung là "", kiểu giường được đắp bằng gạch hoặc đất, bên dưới có cái lò để sưởi ấm thường thấy ở miền bắc Trung Quốc), và nướng con mèo già đang sưởi ấm ở đầu giường lò. Ta liên tục nói muốn đi xem thử, ta vẫn chưa từng thấy tuyết lớn như thế, cũng chưa từng ngủ giường lò, nàng có hứa, nhưng bây giờ chính nàng cũng hiếm khi trở về, một là hiện tại những người trẻ tuổi đều tới thành phố làm việc, người già cũng được rước lên, ruộng đất ở quê thì cho người khác bao tô (thuê nhà hoặc đất đai rồi cho người khác thuê lại), mèo già cũng biến mất trong một đêm xuân lạnh giá, chỉ để lại một loạt dấu chân trên mặt tuyết. Hai là nàng vốn biện mệnh tam nương (là người liều mạng với công việc, sự nghiệp) từ trước tới nay, nghỉ Tết chưa tới một tuần thì muốn làm việc rồi, nghỉ ở trong nhà cũng phải đọc văn hiến sửa bài viết, không có mạng internet thì coi như chết.

Sau lễ tế tổ siêu lớn của gia tộc Thảo Dã ở Thủy Tinh, chính là ăn cơm tất niên, đốt pháo hoa, xem đêm hội mùa xuân.

Ta nằm giữa ba mẹ xem TV, nửa đêm 12 giờ, thì điện thoại vang lên đúng giờ.

"Thảo Dã, chúc mừng năm mới."

"Tần Hoan, chúc mừng năm mới."

Pháo ngoài cửa sổ nổ hàng loạt, một tràng xót xa chưa bao giờ có ập vào lòng, đúng, ta rất nhớ ngươi, nhất là vào buổi tối đoàn tụ này, dĩ nhiên ở bên cạnh ba mẹ thì rất hạnh phúc, nhưng, có ngươi càng hạnh phúc hơn, có phải ta quá tham lam không.

Mọi người tò mò về biểu tỷ, vậy ta sẽ xuyên qua thời không mà mô tả tóm tắt một tí về biểu tỷ.

Biểu tỷ lớn hơn ta 12 tuổi, phía trên có đề cập tới chuyện sau khi đánh mất mối tình đầu, cũng không có gặp được người phù hợp cho lắm, mới đấy đã qua 30 rồi, trong nhà huy động tất cả lực lượng cho nàng xem mắt, đủ loại đàn ông kỳ ba thay phiên nhau lên sân khấu, nếu như viết một chút về thế giới tình cảm hoặc mảng mẹ chồng nàng dâu, nói không chừng có thể thành một hot topic.

Trong những đàn ông xem mắt cũng không thiếu chất lượng cao, lúc ấy vẫn chưa có nhiều nhà như vậy đâu, chỉ yêu cầu có xe thôi, cái gọi là chất lượng cao, là có công việc chính quy, không được thấp hơn chị ta, tính cách tốt chút là được rồi.

Đây là điều kiện mà gia đình chị ta vạch ra, điều kiện của nhà chị ta thực ra không tệ, trông chị ta cũng đoan chính, đơn vị hành chính sự nghiệp, công việc ổn định, nếu như 25 hay 26 tuổi, thì điều kiện này dễ tìm, nhưng phụ nữ hơn 30 rồi, phải căn cứ theo tình hình thị trường, càng không bán ra lẹ chút, thì sẽ nát vụn trong tay.

Cuối cùng, sau hơn nửa năm chị ta quen với một người đàn ông xem mắt, thì đàng trai đề nghị kết hôn.

Cha mẹ của biểu tỷ vô cùng cao hứng, còn chị ta thì trầm mặc một hồi, rồi đồng ý, tiếp theo chính là tặng sính lễ cho nhau, chụp hình cưới, đặt tiệc, phân phát rộng rãi thiệp mời anh hùng tới bạn bè thân thiết ở mọi miền đất nước, mời họ đến Thủy Tinh uống rượu mừng.

Chị ta dường như không vui vẻ lắm, nhưng vẫn chiểu theo dòng nước mà đi.

Mẹ ta gọi điện thoại cho ta, "biểu tỷ của ngươi sắp kết hôn rồi, mùng ba năm nay, ngươi trở về làm phù dâu."

Ta từng chơi poker vài lần cùng với anh rể mẫu mực, anh rể mẫu mực là người ổn trọng, im lặng, nhưng lần nào cũng mang quà vặt cho ta.

Trong bữa cơm tất niên mọi người đều rất vui mừng, bởi vì biểu tỷ sắp xuất giá rồi, đủ loại trêu ghẹo nàng.

Uống được phân nửa, thì ta và biểu tỷ ra sân ngồi một chút.

"Chúc mừng ngươi, biểu tỷ."

"Ngươi cũng trêu ghẹo ta."

"Hắn là người mà ngươi có cảm giác sao?"

"Không phải, nhưng tuổi tác tới rồi, có lẽ đã đến lúc ta phải có trách nhiệm."

"Ngươi không thích hắn?"

"Không, chỉ là không chán ghét, nhưng hắn vẫn rất tốt."

Ta không biết nên bình luận như thế nào, nhưng khi thức dậy vào sáng mùng hai, thì ta cảm thấy bầu không khí trong nhà không được bình thường.

Biểu tỷ đã đào hôn (chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc hoặc trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi).

Là theo mối tình đầu của nàng sao? không có.

Là theo phù rể sao? không có.

Vậy là... theo phù dâu? cũng không có.

Nàng chỉ là không muốn làm oan chính mình, nửa đời sau phải sống cùng với một người mà mình không có hứng thú.

Trong nhà loạn cào cào.

Biểu tỷ đào hôn, nhưng bản thân không hề đào tẩu.

Sau khi chúc tết ba mẹ vào mùng một, thì đã ngả bài với ba mẹ, cậu thở dài cả ngày, mợ thì khóc cả ngày, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng quyết định của nàng, bây giờ không kết hôn, dù sao cũng tốt hơn sau này ly hôn, ba mẹ luôn luôn thương yêu con gái.

Tối mùng một, nàng hẹn anh rể mẫu mực ra, anh rể mẫu mực đang tụ họp vui vẻ ở trong nhà, đi ra nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của biểu tỷ, biết là có chuyện không hay. Anh rể mẫu mực hối hận không thôi, biết vậy thì nên đăng ký trước, rồi tổ chức tiệc mừng, chỉ trách tiệc mừng khó định liệu quá, nhờ người tìm quan hệ để chen ngang vào đúng mùng ba (ý là nhờ người tìm mối để đặt tiệc vào đúng mùng ba), đã sắp xếp rồi. Anh rể mẫu mực thương lượng với biểu tỷ, là có thể tổ chức tiệc cưới trước được không, mấy việc khác sau này hẵng nói, biểu tỷ nói, không được.

Sáng sớm mùng hai, biểu tỷ và cậu quỳ gối trước cửa nhà ông ngoại bà ngoại.

Ông ngoại lựa một bộ âu phục soái khí, bà ngoại có lòng làm một chiếc đầm lông cừu xinh đẹp.

Nghe được tin tức này, ông ngoại suýt tức tới ngất đi, đập bàn mắng con trai, cũng chính là cậu của ta, "ngươi dạy dỗ con gái ngoan kiểu gì vậy! huynh đệ tỷ muội của ta, đều là những người hơn bảy mươi tuổi, từ xa xôi ngàn dặm vội vã tới đây, người chưa tới thì đều tặng quà rồi, ngươi làm chuyện gì thế?! mặt mũi đời này của ta đã mất hết!!!" vô cùng đau đớn.

Sau này ta xem phim《 Thể Diện (Saving Face) 》cảm thấy cả màn hôn lễ đó đúng là rất tả thực.

Sau đó phía nhà ta cũng nổi nóng.

Biểu tỷ, cậu, mợ tới nhà của anh rể mẫu mực xin lỗi. Trước đó thì anh rể mẫu mực đã báo tin dữ này cho ba mẹ của hắn rồi.

Ba mẹ phía nhà trai tức tới nỗi đấm ngực giậm chân, đây là tạo nghiệt gì vậy.

"Các tổn thất phát sinh như, tiền đặt cọc khách sạn, chi phí đi lại của họ hàng,... đều do chúng ta trả." Cậu cúi đầu nói.

"Con trai của chúng ta không tốt chỗ nào vậy? nói ra giống như không ai muốn con trai của chúng ta! đều đã thông báo cho lãnh đạo bạn bè thân thích! ngươi bảo mặt mũi của chúng ta để ở đâu? sau này còn làm sao mà làm người đây! cái tiền này có thể đền bù sao?! các ngươi vẫn là gia đình giàu có, mà làm việc thế này à?!" cha mẹ của biểu tỷ chỉ có thể để mặc cho cha mẹ của anh rể mẫu mực mắng, không trả lời một câu nào hết.

Kinh hoàng thì kinh hoàng, tức thì tức, sự việc vẫn phải được giải quyết.

Với tư cách một đại gia tộc không nổi tiếng ở Thủy Tinh, thì cuộc hôn lễ này đã mời tám chục bàn.

Mọi người được phân công nhiệm vụ dựa theo lớn nhỏ có thứ tự phân biệt, ví dụ như, động viên ba mẹ của biểu tỷ, động viên ông ngoại bà ngoại, sắp xếp hủy đặt tiệc mừng, sắp xếp thông báo cho đông đảo thân hữu, đồng nghiệp, lãnh đạo cấp trên của biểu tỷ và ba mẹ của biểu tỷ sắp tham dự tiệc cưới; thông báo cho đông đảo thân hữu, đồng nghiệp, lãnh đạo cấp trên của anh rể mẫu mực và ba mẹ của anh rể mẫu mực; thu xếp ổn thỏa cho thân thích từ nơi khác đến, sắp xếp du lịch cho người đến rồi, sắp xếp trả vé cho người chưa đến,...

Ta gọi điện thoại cả ngày, mười giờ tối, gần như đã làm xong việc cần thông báo cần sắp xếp, ta ngồi bên cạnh biểu tỷ.

"Chị, hôm nay không dễ chịu, đúng không."

"Không, khó chịu nhất là vào đêm giao thừa hôm đó, lúc ta ra quyết định này. Hiện tại ta cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Ta nghĩ trải qua lần này, không ai còn dám giới thiệu đối tượng cho ta nữa."

"Chị, ta ủng hộ ngươi. Nhưng nếu như ngươi đưa ra quyết định sớm chút sẽ tốt hơn."

"Sớm hơn một phút cũng rất khó, từ thời khắc hắn đề nghị kết hôn, từ trong nét mặt tươi cười vui vẻ của ba mẹ và ông nội bà nội, ta cảm thấy cuộc đời của mình đang bị đêm tối mịt mù nuốt chửng từng chút một. Ta vốn đã quyết định thỏa hiệp, bởi vì ta chờ lâu như vậy, mà vẫn không hề xuất hiện người mà mình có cảm giác, có khi ta tự hỏi, người này có tồn tại không. Cuối cùng e rằng chờ tới đức Diêm Vương, thì người này vẫn không xuất hiện. Nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy, ta vẫn muốn sống vì mình một lần, có lẽ có phần ích kỷ, nhưng, nếu như thỏa hiệp, thì sau này sẽ có nhiều phiền phức vô tận hơn, bản thân ngươi không hạnh phúc, thì người yêu ngươi, sẽ không có một cơ hội hạnh phúc chân chính."

Biểu tỷ cười, tối mùng hai không có trăng, nhưng nàng cười thoát tục sáng tỏ như vậy.

Lúc ấy ta không hề hiểu lời nói của nàng, nhưng khi bản thân đứng trước sự lựa chọn giống vậy, ta mới cảm thấy, điều này không biết là kết luận của bao nhiêu đêm không ngủ, suy đi nghĩ lại.

Đây là thời đại coi trọng hiệu suất và tốc độ, Trương Ái Linh từ lâu đã từng nói, nổi tiếng phải càng sớm càng tốt.

Thế giới mà người ta đối mặt ngày càng rộng lớn, thử thách trong sinh tồn cũng ngày càng tàn khốc, thế giới to như vậy, còn chưa ngắm đủ thì sắp bị trói vào gia đình, không, công việc còn đang thời kỳ lên cao thì phải trở về kết hôn giữ con, không.

Nhưng buồng trứng thì không chờ người, chất lượng trứng càng rụng càng kém, tuổi tác của ba mẹ ngày càng lớn, không sớm làm, ngộ nhỡ sinh ra thiểu năng trí tuệ, hoặc sau sinh bình phục chậm, hoặc ba mẹ quá già cơ thể kém không cách nào giữ con giúp được, làm sao đây, cho nên mọi thứ phải càng sớm càng tốt.

Bản chất con người là động vật, tất cả lựa chọn đều là vì sống một cách tiết kiệm lao động hơn mà làm ra, loại hình thức lựa chọn này, chính là bản năng.

Tình dục là bản năng, nhưng yêu thì không phải, yêu rõ ràng chính là một sự tồn tại lãng phí năng lượng.

Nhưng tình yêu lại thường hay đến trễ như thế, quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn phải chờ nhìn rõ toàn bộ cảnh vật, thì mới có thể tĩnh tâm mà thấy tế thủy trường lưu (ý là tình yêu bất diệt).

Có một bài hát tên là《 Chậm Rãi Ngày Trước 》, xe và ngựa ngày trước đều chậm, cả đời chỉ đủ yêu một người.

Xe và ngựa ngày trước chẳng bao giờ chậm, chỉ là không có nhiều sự chọn lựa rối mắt như bây giờ.

Bây giờ mới là chậm, chậm rãi chờ đợi, chờ người thích hợp đến, từng người khuê mật, bạn bè, bạn học bên cạnh đều đã lập gia đình đã có nơi thuộc về, cho nên chị ta mới có thể có một phù dâu nhỏ hơn nàng 12 tuổi giống ta.

"Ta chẳng qua không muốn miễn cưỡng mà thôi." sự chọn lựa của biểu tỷ là xa xỉ.

Sau vài tháng bàn luận sôi nổi, chuyện này cũng từ từ lắng xuống, mọi người tựa hồ đã quên rồi, cũng không nhắc tới nữa, nhưng quả thật cũng không còn ai giới thiệu đối tượng xem mắt cho chị ta nữa.

Thời gian nhoáng một cái, đã qua hai năm, chị ta gọi điện thoại cho ta, nàng muốn tới thành phố Hải Vương Tinh, để gặp bạn trên mạng, tiện thể chơi đùa, bảo ta đi theo.

Lúc này mạng internet đã thâm nhập vào cuộc sống của đại đa số người trẻ tuổi, nhưng bạn trên mạng, vẫn là thứ tồn tại xa xôi và lạ lẫm, mặc dù ta đã biết chuyện Thái Đầu Gấu và Khinh Vũ Phi Dương (2 nhân vật trong tiểu thuyết Lần Đầu Tiên Thân Mật), nhưng bạn trên mạng luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy lúc ẩn lúc hiện và không đáng tin.

"Web gì?"

"Một cái diễn đàn, tên là Thiên Nhai."

Ta trở về tìm diễn đàn này, rất náo nhiệt, rất nhiều bài viết, vàng thau lẫn lộn, cũng không đọc nhiều, khi đó đúng lúc ta thực tập lâm sàng, thi nghiên cứu sinh, học bằng kép, hoạt động câu lạc bộ, viết luận văn, yêu đương bận đến nỗi tối mày tối mặt, cơ bản là không có thời gian chú ý tới những trang web này.

Chị ta kéo ta vào chatroom trong diễn đàn còn có trong nhóm QQ của họ, trong đó có rất nhiều người, một tiếng đồng hồ mà ào ào mấy trăm tin nhắn, má của ta ơi, ngay lập tức bị ta chỉnh chế độ im lặng.

Biểu tỷ tới, gặp mặt bạn trên mạng ăn xiên nướng, đã là diễn đàn nấu rượu luận sử, vậy thì còn phải uống một ít bia, ta cảm thấy kiểu bạn trên mạng này vẫn còn rất mới, mọi người trò chuyện cùng nhau rất vui vẻ, đây cũng là lần đầu tiên ta tham gia tụ hội với bạn trên mạng, cũng không có "thấy được ánh sáng là sẽ chết" (dùng phổ biến trong việc miêu tả yêu đương trên mạng, "ánh sáng" ở đây có thể hiểu là cuộc sống hiện thực, nam nữ yêu nhau qua mạng sau khi gặp nhau ngoài đời thì trong lòng có sự chênh lệch rất lớn), bởi vì mọi người không có kỳ vọng và ẩn tàng quá mức, mạng internet chỉ là một phương tiện môi giới để người với người biết nhau, bạn học biết nhau, hàng xóm biết nhau, người múa trên quảng trường biết nhau mà không hề có sự bất đồng nào hết, bất luận là phương thức nhận biết nào, cuối cùng có kết giao hay không, mức độ kết giao như thế nào, vẫn có liên quan tới năng lực nhận biết con người và bản chất của con người.

Nghe nói nhóm này có rất nhiều người, miền nào cũng có, thành phố Hải Vương Tinh được coi như đông người, Hải Vương Tinh là thành thị rất có cá tính, mặc dù thân ở đất liền, nhưng văn hóa lại dẫn đầu, tư tưởng của con người cũng khá cởi mở.

Qua một năm nữa, thì biểu tỷ đúng là muốn kết hôn, cùng bạn trên mạng, anh rể mẫu mực là người Hỏa Tinh, trong diễn đàn nấu rượu luận sử.

Trong nhà lại loạn cào cào.

Tết năm nay, anh rể trên mạng đến Thủy Tinh gặp ba mẹ của biểu tỷ.

Anh rể trên mạng bằng tuổi với chị ta, trò chuyện cùng nhau rất vui vẻ với chị ta trên diễn đàn, lúc mới đầu thì chỉ bàn về lịch sử triều đại Tùy Đường, không nghĩ tới càng tán gẫu càng ăn ý, lúc gặp mặt cũng cảm thấy không tệ, lại liên lạc trực tiếp hơn một năm nữa.

Anh rể trên mạng đi bái kiến ông ngoại, ông ngoại thở dài "hắn lại là người có thể trị được chị ngươi."

Giống như sau một số năm, ta chi viện cho biên giới ở Vân Nam, Tần Hoan không mời mà đến, ta đón nàng rồi cùng ngồi ở sạp ven đường trước cổng bệnh viện ăn cá nướng. Đội trưởng của chúng ta là một bác sĩ khoa phụ sản thông minh lanh lợi giỏi giang, đúng lúc nàng vừa mới phẫu thuật xong, bèn cùng ăn cá.

Sau bữa ăn, nàng nói với ta "Tiểu Thảo, không ngờ tới còn có người có thể trị được ngươi."

"Ai?"

"Cô gái mới vừa ăn chung đó, bóp chết ngươi."

"Có sao?" lúc đó không biết chúng ta đã chia tay lần thứ mấy.

Đội trưởng cười cười.

Ta và biểu tỷ lại ngồi ở trong sân.

"Không phải ngươi thích kiểu soái ca cao 1m8 trở lên tràn đầy phong độ của người trí thức sao?"

"Ta thích người thú vị, trông đẹp trai thì tất nhiên tốt, không đẹp trai cũng không quan trọng."

"Đây là một loại miễn cưỡng sao?"

"Ta đều như thế đó, còn cần miễn cưỡng sao? người mà ta chọn nhất định là ta thích."

Ta suy nghĩ "uhm, ta ủng hộ ngươi."

Một hồi, ta nhìn thấy anh rể thò đầu ra, nháy mắt với biểu tỷ một cách nghịch ngợm, trong tay cầm hai cái áo choàng không tay bằng lông cừu, nhìn thấy biểu tỷ đang nhìn hắn, thì cấp tốc mở áo choàng không tay ra, ở dưới còn giấu củ khoai lang nướng đang bốc khói nghi ngút. Mùa đông ở miền nam, có lúc vẫn rất lạnh.

Biểu tỷ cười rất ấm áp.

Biểu tỷ kết hôn, ta vẫn là phù dâu, nhưng không dám mời khách quy mô lớn, biểu hiện của người thân và bạn bè thân thiết trong tiệc mừng đều rất nhạt nhẽo, chỉ có hai bàn bạn trên mạng đến từ trời nam biển bắc mà chị ta mời, thì rất náo nhiệt.

Biểu tỷ là con gái một trong nhà, tạm biệt người nhà, để lại cho các đồng nghiệp cùng cơ quan sự hoảng hốt, một mình đi Hoả Tinh.

Hoả Tinh là một nơi thật xa xôi, chỗ đó không có bạn bè thân thiết, không có việc làm, không có bảo hiểm y tế, không có nhà cửa độc lập, không có hộ khẩu, không có cách nào chăm sóc ba mẹ, chỉ có một người bạn trên mạng nói yêu nàng, biểu tỷ U40 kéo lấy hành lý rồi đi ngay, đập nồi dìm thuyền.

Tựa như Tam Mao đi vào sa mạc Sahara. (Tam Mao là bút danh của tác giả - dịch giả người Đài Loan Trần Mậu Bình, lấy cảm hứng từ nhân vật Tam Mao trong sáng tác của Trương Lạc Bình. Năm 1973, Tam Mao và José kết hôn rồi chuyển vào sinh sống tại Sahara.)

Hiện tại biểu tỷ và anh rể đã kết hôn được mười năm, vẫn liếc mắt đưa tình xướng họa hại nhau trong nhóm nhỏ của chúng ta y như cũ. Anh rể rất tốt với cha mẹ của biểu tỷ, có quãng thời gian thân thể của mợ không được khỏe, hai người lập tức cùng quay về hậu hạ chăm sóc. Biểu tỷ một người mười ngón tay không dính nước mùa xuân mà bây giờ nấu ăn rất ngon, sống chung với mẹ chồng cũng rất hòa thuận, đổi sang một công việc chẳng chút liên quan tới trước đây, nhưng làm cũng rất tốt.

Đây chính là gặp được người mình thật sự thích.

Người có kiên trì, cuối cùng cũng sẽ nhận được sự đền đáp xứng đáng.

Tình yêu càng xa xỉ, cần càng trả giá đắt, hơn nữa loại trả giá này không chỉ cần thực lực, cần trí tuệ, mà cũng cần dũng khí.

Biểu tỷ là mẫn nhiên chúng nhân (là một người vốn có tài hoa tràn đầy hoặc năng lực xuất sắc, sau đó vì mất hết tài hoa hoặc năng lực, mà trở nên giống người bình thường), nhưng ta luôn rất bội phục nàng, vì ở thời đại này, mà biết mình muốn gì, vả lại người nguyện ý kiên trì không hề nhiều, một khi phát hiện ra người phù hợp, thì tấn công dứt khoát, sẽ ít phải trả bằng mọi giá hơn, ngoài ra, điều không thể (xảy ra) nhất chính là nhìn nhầm.

Trường học là một sự tồn tại thật cố chấp, đã có mạng internet, mà vẫn thích gửi phiếu điểm qua bưu điện, vào đêm 23 tháng chạp, đêm giao thừa, mùng một đầu năm, việc hoàn toàn lựa chọn thời gian này chính là để tăng cường đánh giá thái độ học tập đối với học kỳ trước, chẳng hạn như kẻ không cố gắng học tập thì thống khổ gấp bội, người cố gắng học tập thì vui sướng gấp bội.

Vào kỳ nghỉ đông năm nay ta rất vui vẻ, bởi vì ta thi tốt hơn dự kiến của ta, thế mà cao hơn Tần Hoan, lúc khai giảng học kỳ mới, Phương Phương báo cho ta biết, GPA (Grade Point Average) của ta đã nằm trong top 10 lớp, đương nhiên, cũng có tin xấu, đó là ta thi không đậu CET-6.

Từ đó ta rút ra được kết luận, là kết quả học tập, có mối quan hệ to lớn với sự hứng thú, có mối quan hệ nhất định với thời gian mà mình bỏ vào, nhưng không hẳn thế. Môn học như nhau, vào học thì nghiêm túc nghe hết, suy nghĩ thấu đáo, làm bài tập sau khi hết tiết môn khoa học tự nhiên, học thuộc kỹ càng trước khi thi môn đọc thuộc lòng, là được rồi. Đối với môn mà mình không thích, ví dụ như anh ngữ, ta nghĩ rằng, áp lực mà ta chịu đựng vẫn chưa đủ lớn, áp lực vẫn chưa vượt qua được sự chán ghét của ta đối với nó.

Ngoài ra, hầu như thành tích ngày thường của ta là điểm tối đa, có thể có liên quan tới việc mỗi lần ta ngồi ở hàng đầu tiên, mỗi lần tan học hay ở lại hỏi vài vấn đề, lão sư có ấn tượng với ta quá sâu sắc. Giảng viên đại học vẫn rất nghiêm túc và có trách nhiệm, có vấn đề cứ hỏi họ, họ cực kỳ cao hứng. Đương nhiên, trừ môn tiếng anh ra.

Thành tích của ta có chuyển biến tốt, Tần Hoan cực kỳ vui mừng, nàng lập tức báo cho mẹ nàng biết, "mẹ, ngài xem thành tích của Thảo Dã không tệ." Chuyện CET-6 thì không nói, Tần mẹ cũng rất vui mừng "ừ, xem ra không chỉ biết chơi bóng rổ, hai người các ngươi phải cùng nhau học tập cho giỏi, thúc đẩy lẫn nhau."

Lúc ta tiếp tục học thuộc lòng CET-6, thì Tần Hoan bắt đầu xem TOEFL và GRE.

"Ngươi muốn xuất ngoại?"

"Chưa nghĩ ra, xem trước đi." Nàng đã đậu CET-6, bao giờ cũng muốn dựng lên mục tiêu kế tiếp.

Môn của học kỳ này nhiều hơn và nặng hơn học kỳ trước, tiền mà ta tích lũy đã đủ, nên không làm công nữa, ta cảm thấy Tần Hoan nói vẫn có đạo lý, thời gian nên dùng để học kiến thức mới tương đối hay hơn, hiện tại hiệu quả và lợi ích mà việc làm công mang lại trên mỗi đơn vị thời gian tương đối thấp, nhưng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong tương lai cho chính ta, thì một chút khái niệm cũng không có.

Bỏ trống rất nhiều thời gian, thế nào cũng phải tìm chút việc để làm, có một ngày ta kéo Tần Hoan đi quanh trường học, nhìn thấy Công Ích Xã (câu lạc bộ tình nguyện viên) đang tuyển người, Công Ích Xã, chắc là làm người tốt việc tốt, chắc không tệ lắm, vừa mới hỏi, thì không phải người ở học viện y học, mà là người ở trụ sở chính của trường tới, ta nói trước đây chưa từng nghe qua tổ chức sinh hoat chung này, sinh viên của học viện y học đều đang học tập học tập, câu lạc bộ nhìn chung thì lúc khai giảng sẽ náo nhiệt một chút, khi môn chuyên ngành bắt đầu được dạy, là mai danh ẩn tích ngay.

"Chúng ta tham gia đi."

"Uhm, được, ngươi đi đâu ta sẽ đi theo đó."

Ta và Tần Hoan đều đăng ký.

Quay về ta nói với Phương Phương chuyện này, bị Phương Phương cười nhạo cả nửa ngày.

"Thảo Dã, ngươi đúng là đầu óc không biết suy nghĩ, năm nay thời gian dành cho môn chuyên ngành kín như vậy, mặc dù bây giờ ngươi học khá tốt môn chuyên ngành, nhưng có thể dành nhiều thời gian hơn cho tiếng anh nha, ví dụ như xem CET-6, ngươi cảm thấy việc làm công lãng phí thời gian, còn câu lạc bộ vừa tốn thời gian mà không có tiền, còn kéo Tần Hoan đi cùng, năm nay người ta muốn thi TOEFL. Ta cảm thấy ngươi nên đi tự học nhiều hơn còn khá hay đó."

"Chưa bao giờ thử nên lúc nào cũng muốn thử mà, rèn luyện rèn luyện năng lực."

"Ừ, cũng được." hồi nãy Phương Phương còn đang khuyên ta mà ngày hôm sau cũng không chịu được cám dỗ, đã đăng ký vào trạm phát thanh.

Giọng nói của Phương Phương cực kỳ trong sáng, tạo nên sự tương phản mãnh liệt với Phương Phương hay kể truyện cười 18+ của ngày thường, cho nên khi chúng ta tắt đèn rồi nằm nói chuyện, thường xuyên yêu cầu Phương Phương kể một ít truyện cười 18+ hoặc truyện ma, rất có nét đẹp tương phản nhau.

Kỹ năng này của Phương Phương rất được hoan nghênh sau khi thực hành lâm sàng, nhất là khi luân chuyển ở khoa ngoại, phẫu thuật thực ra rất nhàm chán, quan trọng là chỉ được nhìn một lát như thế thôi, hoặc lúc bị phun máu sẽ đặt ga-rô ngay chỗ xuất huyết thì hơi kích thích một chút, còn lại đều là thời gian rác rưởi, chờ gây mê, làm sạch phạm vi quan sát, xẻ da khâu da, sau N buổi liên tục, thì đều sẽ ngủ gật, mọi người nhìn thấy nàng lên sân khấu thì vô cùng vui mừng, "Phương Phương đến rồi, hôm nay kể tiết mục ngắn nào đây." Phương Phương vừa kéo câu, vừa dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn trong sáng ngọt ngào bắt đầu kể truyện cười 18+ trên đài phát thanh, có phải còn xen vào vài câu tiếng địa phương Hải Vương Tinh đúng không, mọi người lập tức sôi nổi ngay.

Lớp chúng ta còn có một người được trạm phát thanh nhận vào, đó là lớp trưởng Tô Mộc.

Giọng nói của Tô Mộc cũng rất êm tai, là một loại giọng nữ trưởng thành, nếu như mở đài (phát thanh) tình cảm vào nửa đêm, cộng thêm tư duy trưởng thành của nàng, chắc sẽ thu hút người hâm mộ nhiều vô kể. Về sau sự thật đã được chứng minh, cho dù là học viện y học đang buồn chán, tiết mục nàng làm ngay giờ ăn trưa, cũng thu hút người hâm mộ nhiều vô kể.

Có một ngày, Tô Mộc cầm một bó hoa hồng lớn đến ký túc xá của chúng ta.

Bởi vì có người tặng nàng 999 đóa, ký túc xá của các nàng thực sự không để được, tất cả bình hoa, xô nước, bình thuỷ đã được cắm đầy rồi, nàng bèn chia cho từng phòng ngủ.

Tuy là Công Ích Xã nhưng cũng phải phỏng vấn, nhưng hết thảy mọi người đều được thu nạp và tổ chức biên chế, kiểu sự nghiệp công ích này, bao giờ cũng càng nhiều người càng tốt, nghe nói căn cứ vào đặc điểm tính cách khác nhau của mỗi người, mà được phân tới các khâu khác nhau.

Ta và Tần Hoan không cùng một nơi, ta ở bộ thực tiễn, chủ yếu là ra ngoài hoạt động, nàng ở văn phòng, chủ yếu là quản lý những hoạt động của chúng ta.

Công Ích Xã có phân xã (chi nhánh của tổ chức sinh hoạt chung) ở từng học viện, xã trưởng của phân xã thông thường do hội sinh viên hoặc bí thư đoàn ủy kiêm nhiệm, xã trưởng của phân xã pháp y hiển nhiên là Tô Mộc.

Bộ trưởng bộ thực tiễn của Công Ích Xã là một học tỷ của học viện thông tin trong đại học Hải Vương Tinh, đa số thành viên là người từ trụ sở chính của đại học Hải Vương Tinh, đến từ từng học viện, phiên họp toàn thể lần thứ nhất không có đặt ở trụ sở chính của trường, mà là đặt ở học viện y học.

Bởi vì lần đầu tiên họ tới học viện y học tuyển người, sợ bạn học ở học viện y học đi lại bất tiện, cho nên họ đông người, mà họ tới đây. Điểm này khiến ta rất có cảm tình với tổ chức này.

Phiên họp chủ yếu nói về câu lạc bộ này chủ yếu làm cái gì, mọi người giới thiệu lẫn nhau để nhận biết một xíu, một lần nữa tự nhiên chuyên ngành của ta gây tò mò cho mọi người, dĩ nhiên, họ càng tò mò về tòa nhà giải phẫu hơn.

Thông thường loại sinh viên không học y khoa đều cảm thấy thích thú với những chuyện này, sau khi hội nghị kết thúc, ta dẫn họ tham quan tòa nhà giải phẫu một chút, trước khi bước vào tòa nhà họ đều bịt mũi lại, ta đã quen thuộc với mùi formalin, vừa kể truyện ma vừa giới thiệu mà mặt không biến sắc, họ nhìn từng cái tiêu bản, từng đợt la hét, lúc buổi tham quan kết thúc, thì gặp được lão sư mặt sẹo, lão sư mặt sẹo cười thân thiện với họ. Lần hoạt động kế tiếp, một nữ sinh của học viện văn học cầm một chồng bản thảo cho ta xem, tiêu đề là《 Mỉm Cười Xuyên Qua (= xuyên không) Sinh Tử 》, hóa ra từ cái nét mặt tươi cười còn khủng bố hơn khóc ấy mà người ta đã khơi gợi lên một chuỗi mười câu truyện ma, còn có xuyên qua (= xuyên không), người của học viện văn học đúng là biết viết.

Bộ thực tiễn chính là phải thực hiện, lần hoạt động đầu tiên là ngày giao thông toàn quốc, lau lan can nằm giữa làn chạy nhanh (làn trái) và làn chạy chậm (làn phải) ở trên đường (đường có nhiều làn đường cho xe đi cùng chiều như đại lộ, cao tốc,...). Lần hoạt động thứ hai là ngày người khuyết tật toàn quốc, đặt một thùng quyên góp tiền trước cửa nhà ăn. Lần hoạt động thứ ba là ngày người cao tuổi, nội dung hoạt động là đến nhà các giáo viên đã nghỉ hưu để giúp dọn dẹp vệ sinh, tìm ra mắt kính rớt ở dưới giường giúp các giáo sư già.

Lần hoạt động thứ tư ta không muốn tham gia lắm, bộ trưởng mời ta ăn khoai tây xào mỹ thực đặc sắc ở trụ sở chính của trường, mỗi người chúng ta bưng một bát khoai tây xào năm màu sặc sỡ (bởi vì bỏ thêm rất nhiều ớt, ngò rí, còn có chút xào khét đen thùi lùi), ngồi ở cạnh sân thể dục.

"Tại sao ngươi không muốn tham gia nữa."

"Ta cảm thấy nội dung hoạt động của chúng ta hơi đơn điệu, làm gần giống như thời tiểu học của ta."

"Chúng ta cũng muốn làm nội dung phong phú hơn, nhưng đi xa hoặc hoạt động lớn, đều cần kinh phí, chúng ta chịu sự quản lý của đoàn ủy, một năm chỉ có kinh phí 1000 đồng, còn không thu phí hoạt động câu lạc bộ từ xã viên (thành viên của tổ chức sinh hoạt chung), số tiền này gần như được trích ra để chi cho áp phích tuyên truyền."

"Hoặc vận dụng thử sự đặc sắc của chuyên ngành trong từng học viện của chúng ta đi."

"Cái này trước đó cũng từng suy xét, từng học viện có một số hoạt động đặc sắc, ví dụ học viện cơ khí có nhiệm vụ sửa chữa đồ điện gia dụng nhỏ, học viện lịch sử có nhiệm vụ giới thiệu về nhà bảo tàng, học viện giáo dục có dạy kèm miễn phí cho học sinh cấp hai, cấp ba nghèo khó."

"Những việc này đều rất tốt nha."

"Nhưng đều do từng học viện làm, chúng ta là tổ chức cấp trường, ưu thế về chuyên ngành lại không rõ ràng."

"Cũng đúng, quan trọng là không có tiền, tên gọi Công Ích Xã, lại không dễ kiếm tiền."

Hai chúng ta bưng khoai tây ăn trong lặng lẽ, các sinh viên trên sân thể dục đang chơi bóng rổ, trụ sở chính của trường lớn hơn học viện y học nhiều, người chơi bóng cũng nhiều, dáng vẻ vui tươi hớn hở, không giống không khí trầm lặng của học viện y học như vậy, mọi người đều đang miệt mài học bài, liều mạng tích lũy điểm.

Văn phòng ở chỗ Tần Hoan chủ yếu phụ trách tham gia vào hoạt động của từng học viện, chấm điểm hoạt động cho từng học viện, để cuối năm bình chọn khen thưởng. Mức độ ủng hộ của từng học viện đối với Công Ích không giống nhau, có một số học viện mức độ ủng hộ rất lớn, muốn cái gì có cái đó, có một học viện vốn dĩ rất nhỏ, các hoạt động rất khó được triển khai. Nhưng hoạt động mà nàng tham gia phải thú vị hơn ta một chút, mỗi lần quay về nàng đều mặt mày hớn hở kể với ta.

Tần Hoan vốn được người thích, mặc dù trụ sở chính của trường mỹ nữ như mây, nhưng người giỏi về phát hiện cái đẹp càng nhiều hơn, tham gia câu lạc bộ chưa đầy một tháng, mà máy nhắn tin của nàng ngày nào cũng bị bắn nát, mỗi lần đăng nhập QQ, có vô số ảnh đại diện chớp động, cuối tuần đều khỏi cần hẹn, nghe nói nàng sắp đi hoạt động ở học viện nào, thì lần nào số người đăng ký cho hoạt động đó cũng vượt mức.

Về sau ta nói chuyện phiếm với trưởng phân xã của học viện quản trị, người tham gia hoạt động ở học viện này cực kỳ nhiều, xã trưởng nói với ta, bí quyết để hoạt động được triển khai tốt chính là tuyển một số soái ca mỹ nữ làm bộ trưởng, lần nào người đến cũng siêu nhiều, mỗi khi câu lạc bộ của họ PK (viết tắt của từ Player Killing, được sử dụng nhiều trong game với ý nghĩa là giết đối thủ, khiêu chiến, thi đấu) hoặc báo cáo, không phải tự xã trưởng đi, mà là chọn một người phát ngôn xinh đẹp. Cho nên chỉ cần có học viện quản trị tham gia báo cáo, ắt phải chọn một cái giảng đường lớn chứa được 500 người, nếu không sẽ dễ xảy ra sự kiện giẫm đạp. Học viện quản trị quả nhiên là giỏi quản lý.

Người theo đuổi nàng rất nhiều, không thiếu soái ca và mỹ nữ.

Ta là một người bình thường yêu nàng, ăn giấm (ghen tuông).

----------------------------------------------------

(1) Máy học tập Tiểu Bá Vương:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro