CHƯƠNG 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐĂNG LÚC 17:50:33 NGÀY 23-07-2017

Thực sự không mua bổ sung được vé giường nằm trên tàu, vị trí của trưởng tàu luôn luôn được vây kín bởi những người muốn mua vé bổ sung, nhưng thực sự không có một vé nào cả, muốn ngồi rộng rãi một chút có thể tới toa ăn, nhưng khó khăn lắm ta mới chen vào toa ăn để nhìn, cũng nằm ngổn ngang đầy trời đầy đất.

"Tình cảm giữa hai tiểu cô nương các ngươi thật tốt, là bạn học à." Bác gái ngồi ở đối diện hỏi ta.

"Dạ, đúng, chung một ký túc xá."

"À, ta thực sự cũng từng học trung học phổ thông đấy, nhưng không thi đậu đại học, lúc đó tình cảm giữa ta và các bạn học trong ký túc xá của chúng ta cũng cực kỳ tốt, sau đó mọi người lần lượt đi làm đi học, thì ít liên hệ, khi đã kết hôn sinh con, cơ bản là không liên hệ."

"Thế thì rất đáng tiếc."

"Đúng vậy, nhớ lại thời còn đi học, vẫn rất vui vẻ, nhưng bây giờ thấy có đi học hay không thì đều làm công làm ruộng lấy chồng, không giống người thi đậu đại học, ở lại trong thành phố."

Con ngỗng đột nhiên bắt đầu kêu quác quác điên cuồng, té ra là đứa trẻ đang lén nhổ lông trên cổ con ngỗng.

"Nhị Đản, con ngỗng này là để tặng người ta." Bác gái đánh vào mông đứa trẻ.

Sau khi gần xuống xe ta mới phát hiện, "bác gái" này mới lớn hơn ta hai tuổi.

N năm sau tuyến đường sắt cao tốc từ Thủy Tinh đến thành phố Hải Vương Tinh đã được xây xong, vé tàu rất dồi dào, toàn bộ hành trình chưa tới 10 tiếng, ta thậm chí còn ngồi một lần, nhìn phong cảnh quen thuộc ở ngoài cửa sổ, trong lòng rất là cảm khái, không biết nếu như tuyến đường sắt cao tốc này được xây xong trước vài năm, thì nhân sinh của ta có thể vì vậy mà thay đổi hay không.

Đoàn tàu tới nhà ga Thủy Tinh, Tần Hoan đột nhiên mặt mày sáng rỡ giống như tiêm máu gà, tới chậu rửa mặt chải đầu rửa mặt, mặc dù trong ống nước sớm đã không còn chảy nước.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Chỉnh đốn một tí để gặp cha mẹ chồng."

"Ngươi không phải cô vợ xấu xí, khỏi cần trang điểm cũng xinh đẹp."

"Mặt ta đã bị nhờn đến mức không thể tưởng tượng nổi."

Mẹ ta sớm đã chờ ở lối ra, mới ra khỏi cổng nhà ga xe lửa, thì cha ta lái xe không biết từ trong góc nào chạy ra, đậu trước cổng, cho chúng ta vào rồi lao đi.

Nhà ga xe lửa Thủy Tinh được quản lý hết sức nghiêm ngặt, bởi vì nhà ga đang được cải tạo, thi công khắp nơi, vừa lớn vừa phức tạp, còn thường bị ùn tắc, từ lối ra đi đến bãi đỗ xe xã hội (bãi đậu xe miễn phí) là nửa tiếng, ra bãi đỗ xe xếp hàng phải thêm nửa tiếng nữa, ngoài cổng toàn là cảnh sát bán chuyên trách bắt các xe chờ khách và đậu bừa bãi.

Nhưng ba mẹ ta luôn luôn có biện pháp, giống như băng nhóm tội phạm ăn cướp kim khố, một người lấy hàng đúng thời điểm, một người lái xe đón người đó để tẩu thoát, phối hợp đến thiên y vô phùng ("áo tiên không có vết chỉ khâu" ý nói hoàn mỹ), mỗi lần trở về thì con đường đi đều khác nhau, bởi vì cha ta sẽ căn cứ vào tình hình kẹt xe trong khoảng thời gian trước mắt, bao nhiêu đèn đỏ, suy tính tỉ mỉ chính xác ra một con đường về nhà nhanh nhất, ta từng tiến hành kiểm thử so sánh bằng Baidu Maps, Google Maps, Amap và cha ta, lần nào cũng là cha ta thắng. Ta không thể không thừa nhận, ta là người có chỉ số IQ thấp nhất trong nhà ta.

Nửa tiếng sau, chúng ta ngồi trước một mâm thức ăn lớn mà mẹ ta sớm đã làm xong. Mẹ ta rất biết nấu ăn, hiếm khi ra ngoài ăn cơm, bởi vì nàng và cha ta đều có hội chứng sợ bẩn nhẹ, cảm thấy vẫn là đồ mình làm thì sạch sẽ nhất, trong nhà lát sàn và gạch (lát sàn) màu nhạt, lúc nào cũng không nhuốm bụi trần, nguồn ô nhiễm lớn nhất chính là ta.

Cho nên từ sau khi ta ra ngoài học, họ rất vui mừng. Ta vừa trở về, là tần suất lau nhà của cha ta tăng lên đáng kể, hắn còn làm phân tích thống kê, lấy số lượng tóc dài của ta đã nhặt được làm tung độ, thời gian nhặt được làm hoành độ, vẽ một biểu đồ đường, kết luận là, khi ta về nhà một lần, thì phải nhặt một tháng rưỡi mới có thể nhặt hết tóc, đồng thời, tăng cường lau nhà vào ngày nào đó, ngày nào đó và ngày nào đó, có thể đạt được hiệu quả sạch sẽ tốt nhất trong cường độ lao động thấp nhất.

Cha ta là trạch nam, mẹ ta là trạch nữ, hai người ru rú ở nhà suốt ngày, một người nấu cơm, một người lau nhà, một người giặt quần áo, một người sửa thiết bị gia dụng, thực sự là trong nhà không có gì để dọn dẹp, hai người đến công viên miễn phí gần đó mà tản bộ, chụp hai tấm hoa sen/hoa mộc/hoa mơ/hoa lạp mai về thay screensaver của máy vi tính.

Cha ta có sở thích nuôi thú cưng, nhưng mẹ ta có hội chứng sợ bẩn, không thể chịu đựng được lông/tiếng/mùi của động vật (ngoại trừ ta, khi ta để tóc dài, mẹ ta vẫn tương đối cao hứng). Đối với nàng, người sẽ phát điên nếu nhìn thấy dưới đất có một cọng lông mà nói, thì nuôi thú cưng là một cực hình, cho nên cha ta nuôi một bể cá không tiếng động.

Ban đêm ta hỏi Tần Hoan "ở nhà ta có quen không?"

"Lúc ban đầu thì có phần không quen, nhà ngươi quá sạch sẽ, và ngươi ngày thường bẩn thỉu bừa bãi dở tệ có sự tương phản thực sự quá lớn."

"Đó là hồi bé ta bị mẹ ta bắt dọn dẹp, có chút nổi loạn nhỏ." (trẻ em trong quá trình trưởng thành, thể hiện ra một loại hành vi chống lại quyền uy của người lớn)

"Ba mẹ ngươi thật tốt, hai người bên nhau hòa thuận vui vẻ, rất có cảm giác gia đình."

"Ta và ngươi chẳng phải cũng giống vậy sao, ngươi không chê ta quá dính là được rồi."

Sau đó chúng ta nắm tay nhau trong chăn rồi ngủ, khi ta ở nhà mẹ ta không cho phép ta khóa cửa.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa người miền nam và người miền bắc khi nấu cơm là ở cách phân bổ thời gian dành cho thực phẩm chính (thực phẩm thiết yếu) và thực phẩm phụ, người miền nam nấu một đống món, mỗi món một chút xíu, cơm trong nồi cơm điện, lách cách một tiếng tiến vào trạng thái giữ ấm, cơm đã chín, lúc ăn cơm dĩa nhỏ chén nhỏ đầy bàn. Người miền bắc trộn bột nhào bột cắt bột thành sợi làm đến khí thế ngất trời, nghe nói từ vị của mì có thể phán đoán ngay được người này có tài giỏi hay không, sau đó hầm/xào một hai món, mỗi món cỡ một thau rửa mặt, rồi đổ lên mì. Nếu không thì gói sủi cảo, cho thẳng đồ ăn vào trong mì, thành một thau lớn.

Nhà ta là người miền nam điển hình, không biết miến thực (là tên gọi chung của các thực phẩm làm từ bột mì) là thứ gì, để chào đón Tần Hoan, mẹ ta đã có lòng hấp một nồi bánh bao cuộn hoa. Tần Hoan cắn một cái rồi ngưng lại, sau đó chậm rãi ăn hết.

Ban đêm ta hỏi nàng "bánh bao cuộn hoa không ngon?"

"Mẹ ngươi dùng bột chết (bột chưa lên men/bột không có men) làm bánh bao cuộn hoa?"

"Bột còn sống hay chết?" (bột sống = bột đã lên men)

"Chính là không có nở ra."

"Haiz, không sao, ngày mai để ta ăn đi. Dù sao ta cũng không nếm ra." (không biết mùi vị)

Sau đó chúng ta nắm tay nhau trong chăn rồi ngủ, khi ta ở nhà mẹ ta không cho phép ta khóa cửa.

Ta dắt Tần Hoan tới gặp ông nội bà nội, khi ông nội bà nội của ta nhìn thấy Tần Hoan thì rất vui vẻ, hỏi ngắn hỏi dài, Tần Hoan luôn luôn giữ nụ cười, thỉnh thoảng trả lời vài câu.

Ban đêm ta hỏi nàng "ông nội bà nội không hòa ái?"

"Không phải, ta nghe không hiểu tiếng địa phương của các ngươi."

"Để trò chuyện với ngươi, hôm nay họ đều nói tiếng phổ thông."

"Hả?!"

"Tiếng phổ thông của họ quả thật có phần không chuẩn, nhưng họ biết ngươi sắp tới, nên đã học theo Tân Văn Liên Bố (chương trình thời sự hàng ngày của CCTV) được mấy ngày. Lần sau ta nhất định làm tốt công tác phiên dịch."

Sau đó chúng ta nắm tay nhau trong chăn rồi ngủ, khi ta ở nhà mẹ ta không cho phép ta khóa cửa.

Bây giờ nghĩ lại, có phải lúc ấy mẹ ta đã biết rồi hay không...... Đương nhiên, nàng sẽ không thừa nhận.

Cha ta là người đàn ông chu đáo tỉ mỉ lại thông minh hài hước, trông còn vừa cao vừa đẹp trai, nhưng bị mẹ ta chỉnh đốn đến ngoan ngoãn. Sau này theo đà tăng trưởng của tuổi tác, ta mới dần dần cảm thấy, mưu lược của mẹ ta quả là lợi hại phi thường, bởi vì sau đó cũng dùng để đối phó với ta kia mà, lúc hai người họ hợp sức đối phó với ta, thì ta đã choáng váng.

Mẹ của Tần Hoan thì đơn giản và thô bạo hơn nhiều, gọi điện thoại trực tiếp cho ta "Tiểu Thảo, chỗ này ngươi cũng tốt, chỗ kia cũng tốt, nếu như ngươi là con trai thì ta gả Tần Hoan cho ngươi ngay, tiếc thay là không phải, ngươi nên cách xa nàng một chút, nếu không thì người khác cho rằng các ngươi là đồng tính luyến ái đó, dì đây không đồng ý, con trai tốt ở bệnh viện của các ngươi rất nhiều nha, giải quyết vấn đề cá nhân sớm một chút, nếu như có tốt, thì cũng giới thiệu cho Tần Hoan một người. Rảnh rỗi thì tới Thổ Tinh chơi, dì làm mì khoai tây với trứng gà cho ngươi."

Thứ thân thiết nhất khi ở chung với Tần Hoan chính là con mèo của nhà ông nội bà nội, bởi vì họ chỉ cần dùng ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể để câu thông là được rồi. Con mèo này xinh đẹp như hoa, bởi vì là kết quả của giao phối cận huyết, cho nên cựa kỳ ngu đần, tên là Hoa Hoa, đối với tiếng phổ thông chính tông mà nói, cách phát âm tiếng địa phương của chữ "Hoa" này rất đặc biệt, lúc Tần Hoan quyết định đến nhà ta, thì đã bắt đầu luyện tập nói tiếng địa phương của nhà ta, ta dạy nàng một số câu thường dùng, chẳng hạn như "thưa cô chú, thưa ông nội bà nội, chào Hoa Hoa, cái này rất ngon, thứ này bao nhiêu tiền". Nàng còn biết kêu nhũ danh của ta là "Tiểu Dã" bằng tiếng địa phương, và nói "ta thích ngươi", trong tiếng địa phương của chúng ta không có chữ yêu, mà chỉ có chữ thích.

Mấy câu tiếng địa phương của Tần Hoan được luyện vô cùng chính tông và thuần túy, dân bản xứ cũng không nghe ra chỗ sai.

Mỗi lần nàng kêu "thưa ông nội bà nội" bằng tiếng địa phương, thì ông nội bà nội của ta luôn rất kích động mà quên nói "tiếng phổ thông" của họ, bị dụ nói tiếng địa phương.

Mỗi lần nàng kêu "Hoa Hoa" bằng tiếng địa phương, thì con mèo ngu ngốc của nhà ta sẽ kêu meo meo một tiếng rồi đứng dậy, đi đến cạnh chân nàng một cách nửa không tình nguyện, rồi đi vòng số tám giữa hai bắp chân của nàng để thể hiện sự thân mật.

Vào một ngày sau khi chúng ta đã xa nhau nhiều năm, Hoa Hoa chết rồi, ta gửi tin nhắn cho nàng, nói đùa hỏi nàng, "tiếng địa phương Thủy Tinh mà hồi đó ta dạy ngươi, ngươi còn nhớ không."

Nàng trả lời ta bằng một tin nhắn thoại là "Hoa Hoa", cách một lát sau lại trả lời bằng một tin nhắn thoại là "ta thích ngươi", vẫn là tiếng địa phương Thủy Tinh thuần túy thế đấy, không có một chút khẩu âm nào cả.

Nước mắt của ta chảy xuống ào ào.

Thủy Tinh giống như Thổ Tinh, cũng là thành phố du lịch, ta lớn lên tại đây từ bé, đối với từng ngọn cây từng cọng cỏ đều rất quen thuộc, ta dẫn Tần Hoan đi ăn đồ ăn vặt ở đây, hương vị của món Thủy Tinh hết sức đặc sắc, còn từng lên《 A Bite of China 》, nhưng người nơi khác phần lớn ăn không quen, Tần Hoan cũng vậy, được cái thủy sản của Thủy Tinh phong phú, Tần Hoan rất thích thủy sản, mà làm thủy sản thì lấy hương vị ban đầu làm chủ, cho nên Tần Hoan càng ăn rất vui sướng. Nàng gắp ruột ngỗng giòn, nhìn ta một cách hài hước, "ngươi xem ruột ngỗng ở nơi đây của các ngươi đều cong cong quanh co thế này, suy nghĩ của ngươi cũng giống vậy."

Chúng ta cùng leo lên ngọn núi nhỏ mà từ nhỏ đến lớn mỗi lần xuân du (du lịch mùa xuân) ta đều sẽ leo, trên đỉnh núi có ngôi miếu nhỏ, trong miếu có một lão hòa thượng, lão hòa thượng ở trong miếu rất nhiều năm, lúc ta còn được ẵm trên tay, nghe nói lão hòa thượng vừa nhìn thấy ta là muốn thu nhận làm đồ đệ, bị ông nội của ta thẳng thắn từ chối, "cháu gái nhà ta là tiểu cô nương, sau này còn phải thi đại học lấy chồng."

Hoa đào trong miếu rực rỡ vào mùa xuân, lúc nhỏ thường đi hái trộm đào trong miếu, gặp lão hòa thượng đột nhiên xuất hiện, bèn chắp tay cung kính hô một tiếng "lão sư phụ". Lão hòa thượng cho chúng ta vài quả đào, sau đó nói với chúng ta, muốn ăn đào có thể vào trong miếu, nhưng đừng tự hái, leo cây dễ té bị thương, cũng sẽ làm tổn thương cây đào, sang năm sẽ không có hoa đào đẹp như thế nữa.

Chúng ta cùng đạp xe vòng quanh hồ mà từ nhỏ đến lớn mỗi lần thu du (du lịch mùa thu) ta đều sẽ vòng quanh, vào buổi chiều hè, ven hồ sẽ nở đầy hoa sen trắng như tuyết, các người bạn nhỏ khuân một cái bồn tắm, chèo xuống hồ, bẻ một lá sen, đi về có thể nấu xôi gà lá sen thơm phức, đào một củ sen, có thể làm xôi củ sen hoa mộc ngọt lịm, cũng có thể nấu thẳng một nồi cháo gạo nếp huyết (gạo nếp có màu mận chín), để nguội một tí, rồi dùng với một ít món ăn kèm, trong gió sen ở ven hồ, ngắm tịch dương từ từ chìm xuống mặt hồ, từng cánh buồm trong hồ, từng đàn quạ từ nơi xa bay về.

Nhưng lúc bẻ lá sen đào củ sen nhất định phải quan sát một chút, bằng không thì đại thúc trông coi hồ sen sẽ chửi bới và đuổi theo suốt, trẻ con vùng sông nước đều biết bơi, nhưng hắn sợ trẻ con không cẩn thận đạp phải bùn lắng dưới đáy hồ mà gặp nguy hiểm.

Chúng ta cùng đi dạo trong khu vườn nhỏ mang nét đặc sắc của Thủy Tinh, một nơi lớn bằng bàn tay mà ngoằn ngoèo, Tần Hoan lại cười nhạo ta, tính cách của ngươi y như khu vườn này của các ngươi, vòng vo quá nhiều, không sảng khoái một tí nào cả.

Ta không thừa nhận "đâu có."

"Ngươi rõ ràng thích ta, mà còn muốn ta đến nói."

"Đúng thế."

Tần Hoan luôn luôn thẳng thắn vô tư, dám yêu dám hận, mỗi một lần do dự ngại ngùng chần chừ, cong cong quấn quấn giống như ruột ngỗng chín khúc, rất dính lại còn khó mà tiêu hóa giống như gạo nếp đều là ta.

Nhìn lại lịch sử vào quãng thời gian trước, có người chỉ ra rằng, các triều đại cường thế của Trung Quốc như Chu, Tần, Hán, Đường, đều làm nên sự nghiệp ở miền bắc, nhà Minh không tính là quá mạnh, đóng đô ở Nam Kinh còn phải dời đến Bắc Kinh. Ta ngẫm lại, thực sự là, Tần Hoan được sinh ra ở Thổ Tinh thì có lẽ thô bạo hơn ta, mặc dù, nàng có một gương mặt thanh tú mỹ lệ hơn ta vốn là người Thủy Tinh.

Ngẫm lại cũng rất thú vị, quan điểm của Tần Hoan là ở bên nhau thì phải triệt để, bình định mọi mối quan hệ; ta luôn luôn cảm thấy gác lại tranh luận, an phận ở một chỗ là thỏa mãn rồi, Hung Nô đánh tới thì sẽ bàn sau.

Ta dắt nàng đi xem di tích lịch sử văn hóa được bảo vệ cấp quốc gia ---- từ đường của nhà họ Thảo, đến từ đường của nhà mình còn phải mua vé vào cửa, cũng chán rồi.

Nàng đang quỳ trên bồ đoàn, chắp hai tay trước ngực, trong miệng niệm cầu không ngừng.

"Ngươi đang nói gì với tổ tiên của ta?"

"Tổ tiên ở trên, ta mang Tần Thảo thị (người đàn bà họ Thảo về làm dâu họ Tần) trong gia tộc của các ngài đi, ta sẽ đối xử tốt với nàng."

"Tổ tiên đã đồng ý?"

"Không đồng ý thì tới tìm ta."

"Lời này không thể nói bừa."

"Sợ gì, đều là người một nhà."

"Ngươi còn chưa phải là người của ta đâu." Ta bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, rồi cười gian xảo.

"Ngươi ở trước mặt liệt tổ liệt tông mà nghĩ bậy nghĩ bạ những thứ gì đấy." Tần Hoan đỏ mặt, càng xinh đẹp mê người.

Chúng ta tay trong tay đi qua những con đường lát đá cờ gồ ghề gập ghềnh ấy, đứng ở mũi thuyền chạy qua cây cầu vòm cong cong, mưa rả rích từ trên mái hiên rơi xuống, để lại hai hình bóng trong con hẻm nhỏ sâu hút giống như đinh hương.

"Ta thích Thủy Tinh, ba mẹ của ngươi, ông nội bà nội của ngươi, mèo của ngươi, còn có ngươi. Sau này chúng ta định cư ở ven hồ, có được không."

"Được."

"Nuôi một con chó."

"Được, ta sẽ nấu cá nấu tôm cho cả nhà ăn mỗi ngày, bao gồm ngươi và chó."

Mặt hồ lúc chạng vạng phù quang dược kim (ánh trăng chiếu rọi trên mặt nước di động, ánh vàng nhảy múa), nàng tựa đầu lên bờ vai của ta.

Hiện tại chúng ta thực sự có nhà ở ven hồ, nhưng hai ta đều không rảnh rỗi, lũ nhện đều giăng tơ.

Tần Hoan ngồi xe trở về một cách thượng lộ bình an, xe mà ta ngồi đã phát sinh sự cố.

Khi xe lửa vượt qua núi cao đèo dốc để chạy thẳng đến Hải Vương Tinh, thì trạm phát thanh của đoàn tàu vang lên, có hành khách đột ngột cảm thấy khó chịu, tìm bác sĩ.

Lần phát thanh tìm người này rất gấp, hô lặp đi lặp lại, ta là sinh viên y khoa, còn là sinh viên học pháp y, có muốn đi không, nếu đi mà không giải quyết được vấn đề thì phải làm sao đây?

Đi hay không đi, đi hay không đi, đi hay không đi.

Ta gửi SMS cho Tần Hoan, nhưng trong núi không có tín hiệu, không gửi được, ta gửi một đống tin nhắn cho hàng loạt người, nhưng không có một tin nhắn hồi âm, trong phát thanh vẫn đang tìm bác sĩ.

Ta cắn răng, cầm thẻ sinh viên lên đi qua toa tàu đó.

Ta ở đầu xe, toa tàu xảy ra sự cố ở đuôi xe, ta giơ thẻ sinh viên lên, hô nhường đường suốt dọc đường, chen lên phía trước suốt dọc đường, đến toa tàu xảy ra sự cố, nhìn thấy một đám người đang vây quanh, còn có trưởng tàu và cảnh sát trên xe lửa.

"Ta là người học y, nhưng vẫn còn là sinh viên."

Trưởng tàu nhìn thẻ sinh viên của ta "học viện y học của đại học Hải Vương Tinh, trường giỏi, mau nhìn xem, cứu người là quan trọng."

Ta xem xét, một đứa trẻ với sắc mặt tái mét đang nằm dưới đất, chuyển động lên xuống của lồng ngực đã dần dần biến mất, mới sờ, thì thấy mạch đập của động mạch cảnh cũng không có, đồng tử cũng giãn to ra. Ta bắt đầu hồi sức tim phổi ngay, vừa hỏi người bên cạnh là chuyện gì xảy ra vậy.

"Đứa trẻ này đang gặm bánh ma hoa (bánh quai chèo), đang gặm thì đột nhiên thò tay muốn lấy nước, sau đó ngã xuống."

"Bao lâu rồi?"

"Chắc khoảng nửa tiếng. Chúng ta cảm thấy có thể là mắc nghẹn, lật ngược lại rồi đập, không có thứ gì rớt ra."

Trong lòng ta thầm nói là xong rồi, nhưng không dừng việc hồi sức trên tay, hồi sức tim phổi rất mệt mỏi, thông thường ba phút phải thay một người, nhưng hiện tại mọi người đều vây quanh để hóng chuyện, không có ai thay ta. Mẹ bé trai ở bên cạnh đã ngất đi, trưởng tàu đang bấm nhân trung. Đang làm hồi sức tim phổi, thì đột nhiên có một tiếng "hự", ta móc miệng của đứa trẻ, lấy ra một mẩu bánh ma hoa.

"Đã gọi điện thoại cho ga kế tiếp, một tiếng rưỡi sau sẽ đến ga kế tiếp." Nhân viên trên tàu nói với ta.

"Trưởng tàu, ngươi tìm người tới học hồi sức với ta đi, một mình ta không thể làm lâu như vậy được."

"Không phải là nhân viên y tế thì sẽ không được đâu."

"Được, người bình thường được đào tạo xong cũng có thể làm, ngươi tìm hai người tới xem động tác của ta."

Ta vừa làm vừa nói một tí điểm chính, hai nhân viên trên tàu đã nhanh chóng nắm vững, có ba người thay ta, trong chốc lát đã mồ hôi đầm đìa.

Trong thời gian nghỉ hồi sức, thì mẹ của đứa bé tỉnh lại. "Đã qua thời gian vàng cấp cứu, chúng ta nỗ lực hơn nữa."

"Nhất định phải cứu hắn nha, ta chỉ có một đứa con thôi đó." Mẹ của đứa trẻ khóc rồi ngã xuống.

Xe đã đến ga kế tiếp, nhân viên y tế khiêng cáng đến để đưa đứa bé đi, cảnh sát trên xe lửa ở toa ăn bắt ta làm biên bản. Đây là lần đầu tiên ta bị cảnh sát làm biên bản, viết xong còn lăn một đống dấu vân tay, trong lòng vẫn rất thấp thỏm.

"Trên xe phát sinh loại sự tình này nhiều không?"

"Trường hợp hành khách đột nhiên phát bệnh có rất nhiều, dẫu sao thì cả đoàn tàu có nhiều người như vậy đấy, nhưng đại đa số là đau bụng tức ngực gì đó, còn có một số bởi vì ít uống nước mà phát bệnh tâm thần, hình như loại này tương đối ít."

"Sao trên tàu hỏa không có bác sĩ hoặc chuẩn bị một ít thuốc gì?"

"Cả đoàn tàu bố trí một bác sĩ thì làm sao có thể được, nếu có thuốc, mà không có bác sĩ thì cũng không có cách nào dùng hết."

"Vậy nếu hành khách không được khỏe thì phải làm thế nào?"

"Để trạm phát thanh tìm bác sĩ, liên hệ với ga kế tiếp, có một bộ quy trình, dựa theo quy trình mà làm là được rồi."

Đúng vậy, dựa theo quy trình mà làm là cách đơn giản nhất và cũng là phương pháp sẽ không phạm sai lầm nhất, nhưng nếu như chính quá trình có chỗ thiếu sót, thì rất đáng sợ, một đoàn tàu dài thế này, với hơn 1000 người, chỉ có một mình ta đứng ra làm hồi sức tim phổi, mà ta vẫn còn là sinh viên học pháp y.

Xe băng qua dãy núi, điện thoại di động của ta bỗng nhiên rung liên tục, những tin SMS đó đều hiện ra, mọi người lần lượt trả lời với ta, câu trả lời trên cơ bản đều là "đừng đi" giống nhau.

Ta thậm chí không có giấy phép hành nghề y, cũng chưa học hết môn lâm sàng, nếu như bệnh nhân ổn thì không có gì, nếu như bệnh nhân có chuyện bất trắc, thì tóm ngươi nói ngươi hành nghề y phi pháp thì phải làm sao đây, nếu như gia thuộc nói là ngươi điều trị không tốt, quấy rầy ngươi thì phải làm sao đây, nếu như từ đấy tạo thành bóng ma tâm lý cho ngươi thì phải làm sao đây, nếu như không làm tốt công tác tự bảo vệ mà để lây bệnh thì phải làm sao đây....

Nhìn thấy điểm này ta bỗng nhớ tới, lúc làm hô hấp nhân tạo ta thực sự không có làm công tác phòng hộ, cũng có không cách nào để làm, nếu như đứa bé có bệnh gì.... thì bệnh lây truyền qua đường hô hấp đoán chừng không thoát được, nếu như trong miệng có vết thương, thì bệnh lây truyền qua đường máu kia.... Ta không dám nghĩ nữa, chỉ có thể hy vọng vào may mắn, chắc đứa bé vẫn ổn....

Lúc ta xuống tàu, trưởng tàu nói cho ta biết, đứa bé đó vẫn chết.

Đúng vậy, dị vật đường thở, ngạt thở, nếu như lập tức sử dụng nghiệm pháp Heimlich để lấy dị vật ra, thì bệnh nhân cũng không có chuyện gì, nếu như không lấy ra kịp thời, động mạch chủ ngừng đập quá mười phút, thì cơ bản là không cứu được, ta là pháp y, sao mà ta không biết được chứ. Nhưng có một tia hy vọng nên mãi không thể từ bỏ, ngộ nhỡ việc đánh giá từ nửa tiếng trước đó không đúng thì sao. Nếu như lúc ấy ta không do dự, nếu như đoàn tàu không đông nghẹt như vậy, khó đi như vậy, thì có phải đứa bé đó sẽ không chết không...

Ngày hôm đó ta đột nhiên bị tiếng ầm ầm của đoàn tàu làm tỉnh giấc vào nửa đêm, mồ hôi đầm đìa, sau đó mới chợt nhận ra là lại nằm mơ như thế.

"Ta thường xuyên mơ thấy ác mộng, không ngủ được." Ta gửi SMS cho nàng.

Tần Hoan vốn dĩ đến trễ hơn ta mấy ngày, nhưng đổi vé rồi đến đây sớm.

"Ta rất buồn, ta rất áy náy." Ta cúi đầu, cũng không dám nhìn vào mắt nàng.

"Ngươi đã rất dũng cảm, chí ít ngươi dám chạy qua." Tần Hoan xoa tóc xoăn trên đầu của ta.

"Nhưng đây là một mạng người đó." Ta run nhè nhẹ "nếu như ta chạy qua sớm một chút, nếu như ta đi nhanh hơn một chút nữa, nếu như ta đừng do dự."

"Rất nhiều chuyện không có nếu như, thay vì áy náy hối hận, tốt hơn hết xem liệu có thể làm chút gì đó để vong dương bổ lao hay không ("mất bò mới lo làm chuồng", trong ngữ cảnh này là nghĩ biện pháp cứu chữa sau khi xảy ra vấn đề để tránh bị tổn thất kéo dài về sau)." Tần Hoan hôn má của ta, trên má có nước mắt của ta, ôm ta vào lòng.

"Bình thường ruột của ngươi cong cong quấn quấn, có rất nhiều mưu ma chước quỷ, gặp phải loại chuyện này sao mà đi một cách cứng nhắc vậy chứ, hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô (tâm hại người thì không nên có, nhưng tâm đề phòng người thì không thể không có), con cừu ngu của ta, khi nào mới có thể để cho người ta bớt lo hơn đây."

Tâm trạng của ta vô cùng uể oải, mọi hy vọng đều hóa thành cát bụi, lại trở mình một cái đè Tần Hoan xuống, Tần Hoan sửng sốt mà chần chừ một tí.

"Ta mới trở về, còn chưa tắm..."

Ta không nói chuyện, nụ hôn rơi vào mặt, cổ, trước ngực, xuống tận dưới của nàng giống như hạt mưa, nước mắt vẫn đang chảy không ngừng, Tần Hoan gắng sức nắm lưng của ta lại, ta chẳng có cảm giác gì, nàng từ từ ngừng phản kháng, bắt đầu rên nhè nhẹ, ta làm chuyện này một cách chuyên tâm, dường như có thể khiến cho những khổ sở trong lòng giảm bớt một chút, dường như khi bản thân vô dụng, chí ít vẫn có thể tìm về một ít cảm giác tồn tại ở trên người nàng.

Ngực của Tần Hoan mềm mại và ấm áp, sau này sau khi đi làm, môi trường y tế còn hiểm ác hơn lúc ấy nhiều, có sự nghi ngờ của bệnh nhân, sự đố kỵ của đồng nghiệp, sự chèn ép của cấp trên, đôi khi trái tim băng giá như sắt, thật không biết tại sao bản thân phải đi con đường này, kết thúc một ngày làm việc, cơ thể giống như bị kiệt sức, co quắp trong góc phòng thay đồ, nhìn trần nhà, ôm chặt đầu gối của mình, tìm kiếm một chút ấm áp, móc điện thoại di động ra muốn gửi tin nhắn cho Tần Hoan, nhìn xem thời gian, lại bỏ điện thoại di động xuống, đi tới quán ăn ngoài trời ở góc đường, ăn một bát mì trứng chiên (mì nước kèm trứng chiên) một mình.

Trong bệnh viện bác sĩ và y tá thường sẽ trở thành một cặp, có người nói rằng sự hiểu ngầm được đưa ra bằng việc đưa kéo trong phòng mổ, thực ra, trong mỗi người bác sĩ trưởng thành đều sẽ có thời khắc rất yếu đuối, vào lúc này, chỉ cần có người dù là đưa cho hắn một bát mì gói, thì trong mắt hắn họ cũng giống như thiên sứ, rất dễ nộp vũ khí đầu hàng.

Ta thích áp vào ngực của Tần Hoan để ngủ, nàng thường xuyên cười ta, có phải hồi nhỏ không bú đủ sữa mẹ hay không.

"Không phải, là để nghe nhịp tim của ngươi, cảm thụ sự lên xuống trong hô hấp của ngươi, ta sẽ cảm thấy nội tâm vô cùng an bình, tựa như biến thành đứa trẻ."

Mấy ngày trước có ghé thăm tu viện Westminster ở Anh, chính là nơi tổ chức đại hôn của William và Kate, hóa ra là mộ tổ của Vương thất Anh, có dòng dõi quý tộc hoàng gia cùng một số văn nhân võ tướng thời đó nằm đầy chi chít bên trong, đứng ở góc nhà thơ, Tần Hoan hỏi ta "ngươi thích văn nhân người Anh nào."

Ta nói "người mà ta hâm mộ không nằm ở đây, là một cô hồn dã quỷ." Sau đó đọc thuộc lòng bài thơ《 Bright star của John Keats,

"Ta thích bài thơ này: cho dù trái tim yêu ngươi mãi mãi bất biến giống như sao trên trời, cũng không thể giống như sao, cách xa như vậy mỗi ngày chỉ ngắm mà không làm gì được, nếu như không thể nằm trong ngực của ngươi mỗi ngày, thì chi bằng đi chết."

"Người ta có ý này sao?"

"Tiếng Anh của ta không tốt, đọc thơ đều là dịch ý, ta muốn dịch thế nào thì dịch thế nấy."

"Ngươi không sợ gặp phải nhân khí nhảy ra khỏi mồ à?"

"Không sợ, nếu như hắn có thể nhảy ra, chắc chắn sớm đã nhảy ra tìm chủ nhân của bộ ngực trắng mịn kia rồi, hơi đâu quan tâm tới ngươi và ta."

Đây là người bệnh nhân tử vong đầu tiên mà ta trải qua, mỗi bác sĩ luôn luôn khắc cốt ghi tâm về người bệnh nhân tử vong đầu tiên mà mình trải qua, giống như người đầu tiên ngươi yêu, hoặc người đầu tiên lên giường với ngươi, huống chi lần này ở xung quanh không có bác sĩ cấp trên, không có y tá già với kinh nghiệm phong phú, thậm chí không có người bạn nhỏ, không có bất kỳ người nào có thể cho ngươi ý kiến. Nhưng dù sao vẫn cần lần đầu tiên như thế này, phán đoán độc lập, chịu trách nhiệm có thể làm cho người ta trưởng thành nhanh chóng, bất luận là làm bác sĩ, hay làm bất cứ công việc nào khác.

Nghé con mới sinh không sợ cọp (một người ngây thơ thuần khiết, nên chẳng biết sợ hiểm nguy), không phải nghé con mới sinh rất lợi hại, mà là nó không biết cũng không lo lắng tới các nguy hiểm tiềm ẩn, bác sĩ đều là càng làm thì lòng can đảm càng nhỏ, mặc dù kỹ thuật rõ ràng ngày càng giỏi, nhưng gặp phải các chuyện ngoài dự tính cũng ngày càng nhiều, ngày càng cẩn thận, có vị tiền bối đã khắc một câu "chiến chiến căng căng, như lý bạc băng" (run rẩy nơm nớp, như bước trên lớp băng mỏng) rồi đặt ở trên bàn để nhắc nhở bản thân, lúc khám bệnh nhất định phải nghiêm cẩn, tỉ mỉ, chu toàn. Môi trường y tế là một mặt, mặt quan trọng hơn nữa là, loài người vô cùng phức tạp, có rất nhiều cơ chế mà hiện tại cũng chưa được làm rõ ràng, có thể một quyết sách được suy xét không chu đáo của ngươi sẽ làm hại một mạng người, tuy rằng không phải ai cũng là thần tiên, có thể dự tính được hết thảy.

May mà lúc đó vị gia thuộc kia cũng chưa bao giờ đến tìm ta để gây phiền phức nữa, bằng không thì con đường hành nghề y của ta có lẽ tuyệt nhiên sẽ không bắt đầu, mà là bắt đầu vụ án đầu tiên trong sự nghiệp pháp y của mình, với tư cách là nghi phạm, tham gia giám định tư pháp về y tế cho mình.

Xã trưởng của Công Ích Xã hỏi ta, có ý kiến gì về công tác ở học kỳ này của Bộ Bồi Huấn.

"Tổ chức huấn luyện sơ cấp cứu."

"Đây chẳng phải là điều mà bác sĩ như các ngươi nên học hay sao?"

"Nguy hiểm ở khắp mọi nơi, không phải lúc nào cũng có bác sĩ, lúc then chốt có thể cứu mạng người khác hoặc cứu mạng mình."

Sau đó ta kể hết chuyện trên xe lửa.

"Được, ta ủng hộ ngươi."

Hình nộm sơ cấp cứu phải mấy chục ngàn đồng một cái, ta mua ma nơ canh ở chợ quần áo chỉ 50 đồng, vác theo ma nơ canh, mang theo USB có chứa PPT, bắt đầu liên hệ để tổ chức buổi tọa đàm về cách sơ cấp cứu, giảng ở đại học trước, rồi tới trung học, tới tiểu học, tới ga xe lửa, tới bến xe, tới xã khu (đơn vị dân cư), tới công xưởng, các lớp học ngày thường, giảng ở Hải Vương Tinh; về nhà dịp nghỉ đông và nghỉ hè, thì giảng ở Thủy Tinh, ai muốn giảng đều được, ta ra sức hỗ trợ, Công Ích Xã rất ủng hộ hạng mục này, còn cho in sản phẩm tuyên truyền như biểu ngữ và tờ rơi, ngoài giảng về hồi sức tim phổi ra, thì còn giảng về cách xử trí cấp cứu tại chỗ khi bị ngạt thở do dị vật, bỏng, chó cắn, té ngã, tai nạn xe cộ và các tổn thương khác, trong một năm Bộ Bồi Huấn đã giảng tổng cộng hơn 100 buổi.

"Các ngươi có thu tiền không?"

"Không thu."

"Được, vậy nghe đi, sẽ không cần mua đồ ha."

"Không mua."

.......

"Giảng rất hay, học được không ít kiến thức nha."

"Có thu hoạch là tốt, các xã khu khác cần giảng thì cũng có thể liên hệ với chúng ta nha."

Sau này lúc ta thực tập lâm sàng, có ngón tay của công nhân bị máy móc đè đứt, ngón tay bị đứt lìa được đặt trong một túi nylon sạch sẽ, bên ngoài bọc thêm một cái túi nữa, bên trong là cây kem bị đập bể.

"Ngón tay này được bảo vệ rất tốt, chuẩn bị phẫu thuật trồng lại ngón tay bị đứt rời."

Bệnh nhân hồi phục rất tốt sau ca phẫu thuật, ngón tay được nối đã sống, đồng nghiệp của hắn tới thăm hắn, hắn giới thiệu cho ta "chính là đồng nghiệp này lượm ngón tay cho ta."

Đồng nghiệp của hắn nhìn ta, rồi bỗng nhiên nói một cách kích động, "ngươi từng dạy cho chúng ta, cách đặt ngón tay bị đứt rời kia vào kem que chính là ngươi dạy."

Lúc đó ta vô cùng vui vẻ.

Có quãng thời gian xảy ra vụ án Bành Vũ, suốt thời gian đó lòng người sợ hãi với chuyện đỡ người già, thấy ngã cũng không dám đỡ, vậy sao còn dám cứu?

Sự thật chứng minh, đông đảo quần chúng nhân dân vẫn còn khá nhiệt tình, nhất là sau khi điện thoại di động có thể chụp hình. Muốn giải thích rõ vấn đề rất đơn giản, chụp hình cộng với video, còn có tự truyền thông (self media), hoạt động đen (lợi dụng chức quyền,... để lén làm chuyện nào đó) chuyện gì đó cũng không còn dễ như vậy, có lý thuyết cho rằng, thông qua bảy người, mỗi người đều có thể liên hệ với bất kỳ ai trên thế giới, ta cảm thấy cách nói này hơi cường điệu quá, nhưng, có những phần mềm này, thì việc liên hệ vẫn dễ dàng hơn.

Các bác sĩ bên cạnh ta đa số từng cứu người đi đường ở trên đường, bờ sông, trên máy bay và đủ mọi nơi, người bình thường không dám làm, chủ yếu vẫn là suy nghĩ kỹ thuật không được trót lọt nhiều hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro