Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhiên Nhiên đôi khi thực sự dễ bị lừa gạt, ở trước mặt ta cô ấy lúc nào cũng tỏ ra ngây ngô, ngẩn ngơ, tương đối nghe lời ta, nếu như ta có tâm sự gì, tìm cô ấy nói, cô ấy lại sẽ giống như một gia trưởng, giúp đỡ ta, nói chung có thể có một người bạn tốt như Nhiên Nhiên cũng là may mắn của ta.

Chúng ta ầm ĩ, nhốn nháo thẳng cho đến buổi chiều, sau đó cùng đi bệnh viện lấy kết quả, kết quả chính là không mang thai, Nhiên Nhiên thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn ra được cô ấy cũng rất lo lắng, chẳng qua là tính cách của cô ấy bao giờ cũng vô tư vô lo, mạnh mẽ, kiểu không sợ trời không sợ đất, nhưng ta biết Nhiên Nhiên chỉ là đang che giấu mà thôi, phỏng chừng không ai có thể hiểu rõ cô ấy hơn ta, cô ấy đôi khi cũng rất yếu đuối, cũng cần người quan tâm.

Ta còn nhớ rõ lúc đó cô ấy còn đặc biệt hỏi bác sĩ một câu:

"Không mang thai? Vậy ta đây cái kia vì sao còn chưa tới?"

"Có rất nhiều nguyên nhân, mệt mỏi, áp lực lớn, do thức ăn.v.v.., cũng có thể nội tiết rối loạn, thỉnh thoảng một hai lần thì không sao, nếu như thường xuyên như vậy thì cần phải điều trị"

Những thứ này chúng ta đều biết, có cần phải hỏi ra sao?

Nhiên Nhiên vui vẻ, đi tìm Trầm Nhạc, buổi tối mời chúng ta ăn cơm, cô ấy là người hay ăn hiếp khi dễ Trầm Nhạc, chủ yếu là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, cái này cũng có thể là nguyên nhân rất trọng yếu làm cho bọn họ không thể cùng nhau lâu dài.

Ta có hỏi qua Nhiên Nhiên vì sao bọn họ chia tay? Nhiên Nhiên nói một mặt là do nguyên nhân trong gia đình, về phương diện khác chính là vấn đề về tính cách. Lúc bọn họ vừa mới bắt đầu cùng một chỗ, tình cảm ngày càng bất ổn hơn, nhưng bọn họ không cảm thấy đó là vấn đề, về sau dính đến công việc sinh hoạt, mâu thuẫn liền xuất hiện, Trầm Nhạc rất biết nghe lời, không có chủ kiến, hoàn toàn không khống chế được Nhiên Nhiên, có thể có bằng hữu sẽ không hiểu, tìm một người bạn trai nghe lời điều không phải rất tốt sao? Nhưng Nhiên Nhiên nói, như vậy quá mệt mỏi, mọi việc đều tìm tới nàng hỏi, thời gian dài, sẽ phiền chán, kỳ thực nữ nhân cho dù là người mạnh mẽ độc lập thế nào, cũng có khi thực sự cần một người đáng tin cậy, ở thời điểm mấu chốt có thể để bản thân dựa vào người đó.

Hiện tại Nhiên Nhiên đã tìm được người này, gia trưởng hai bên đều rất ủng hộ, theo kế hoạch thì sang năm sẽ kết hôn.

Rất nhanh thì đến ngày Trần Thần trở về, buổi chiều đang bận rộn làm việc trong phòng, Nhiễm Nhiễm phát tới tin tức.

"Bảo bảo, đến đây một chút"

Ta thả việc đang làm trên tay xuống, đi phòng làm việc của nàng,  Chu tỷ cùng phòng không có ở đó, đi tới trước mặt Nhiễm Nhiễm, tựa ở trên bàn làm việc của nàng cười hỏi nàng:

"Lãnh đạo có gì phân phó?"

Nàng lôi kéo tay của ta nói:

"Trần Thần buổi chiều đến, Trác Hoa đi đón hắn, bọn họ buổi tối đặt chỗ ở nhà hàng **, chúng ta tan tầm liền trực tiếp đi qua đó đi"

"Ta có thể không đi được không?" Ta cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Bọn họ cũng gọi ngươi, ngươi không đi sợ rằng không tốt, bất quá ngươi nếu là thật không muốn đi cũng không sao, ta sẽ nói ngươi có việc tới không được, được không?" Nàng phỏng chừng cũng sợ ta đi ít nhiều trong lòng cũng sẽ khó chịu.

Ta suy nghĩ một chút liền nói:

"Ta vẫn là nên đi, ta vì sao không đi a? Ta phải đi canh chừng ngươi nha" giả vờ ung dung nói, tay còn không quên nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng.

"Yên tâm, ta rất biết điều, ta cũng nói rồi, ta chỉ thuộc về ngươi, ngươi còn lo lắng sao?" Nàng nhỏ giọng nói, vừa nói vừa đứng lên, chậm rãi hướng tới gần ta, cảm giác được lúc này ánh mắt của nàng tràn đầy thâm tình, không khí xung quanh trở nên mập mờ, thời điểm môi của nàng rơi xuống, ta nhẹ nhàng đẩy nàng, trán kề trán, ta nói:

"Đừng, sẽ có ngươi đến"

"Chu tỷ có việc đi trước, hôm nay sẽ không quay lại."

"Vậy còn người khác sẽ vào. . ."

Không đợi ta nói xong, nàng lôi kéo tay của ta đi tới cửa, đóng cửa lại, ôm ta nói:

"Như vậy được chưa? Vẫn còn sợ sao?" Nói xong cũng trực tiếp hôn lên môi ta.

Ta cũng mặc kệ, ai có thể chịu được sự khiêu khích của nàng như thế chứ, nhiệt tình đáp lại nàng, cảm giác ngọn lửa trong ta đang bùng cháy, thời điểm muốn tiến thêm bước nữa, nàng lúc này lại đột nhiên từ trên người ta ly khai, nói:

"Trở về đi, một hồi sẽ có người đến, tan tầm ở dưới lầu chờ ngươi" nói xong ở trên mặt ta hôn một cái, sau đó quay về sau bàn làm việc ngồi xuống.

Trong lòng ta nghĩ, ngươi bây giờ sợ có người đến, vậy vừa nãy mới làm gì a? Nhìn bộ dạng của nàng xem như không có chuyện gì, buồn bực mở cửa đi ra ngoài, trở lại phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống, liền nhận được tin nhắn của nàng

"Đây là sự trừng phạt do ngươi không tin ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro