Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quả nhiên là nữ nhân phúc hắc, chỉ có người khác nghĩ không ra, không có chuyện nàng làm không được, lúc chúng ta sinh hoạt chung một chỗ, nàng đem bản chất phúc hắc của nàng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, chọc tới nàng, nàng sẽ không lập tức biểu hiện ra ngoài, nói không chừng lúc nào đó sẽ tìm đến tính sổ, làm cho ta trở tay không kịp, nữ nhân như vậy thật đáng sợ, thế nhưng vì cái gì ta lại yêu cái dạng này của nàng như vậy a!

Bận rộn đến lúc tan làm, sớm đi xuống lầu ngồi trong xe chờ nàng, không bao lâu, nàng liền đi ra, lên xe, như cũ hôn môi một cái, ta nhớ lại buổi chiều bị nàng đùa giỡn, liền bỉu môi vẻ mặt mất hứng, nàng xe bộ dạng ta như vậy, cười nói:

"Làm sao vậy a? Nhìn bộ dạng của người rất bất mãn, được rồi, cơm nước xong trở về cho ngươi, được không?"

Nghe nàng nói như vậy mắt lập tức sáng lên, cợt nhả nói:

"Thực sự? Không được chơi xấu nha"

"Điều kiện tiên quyết là ngươi tối nay không được phép về nhà."

"Đã biết, một hồi gọi điện cho mụ mụ báo."

"Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ, vừa nhắc tới việc này liền phấn khích, đúng là một tiểu sắc nương" nàng bóp bóp mặt của ta mà nói.

"Nào có? Ta cũng chỉ có sắc sắc ngươi"

"Vậy ngươi còn muốn sắc ai nữa? Hử?" Nàng nheo mắt ta, mang theo ý tứ cảnh cáo.

"Ta làm sao dám a, đối với người khác ta đã không có năng lực yêu" ta vội vàng lấy lòng nàng nói.

"Ta phát hiện ngươi giống như càng ngày càng nhẻo miệng nha? Bất quá. . . Ta sau khi yêu ngươi cũng không nghĩ sẽ lại có thể yêu người khác, ai~ ta xong rồi"

Sau khi nói xong, ta đã nhìn thấy nàng đỏ mặt, tiến tới hôn một cái, khởi động xe tiến về phía trước, chúng ta đến nhà hàng, đi vào phòng, nhà hàng này tương đối cao cấp, bên trong phòng hệ thống cũng rất đầy đủ, bọn họ trên cơ bản đều đến hết rồi, Trần Thần cũng ở trong đó, bọn họ rất tự nhiên để chúng ta ngồi ở vị trí bên cạnh Trần Thần, Nhiễm Nhiễm lôi kéo tay của ta đi tới, trong lòng ta dĩ nhiên có chút khẩn trương, ta nhìn thấy Trần Thần nhìn về phía chúng ta bên này, hướng Nhiễm Nhiễm cười, hắn cười làm cho ta cảm giác thật ấm áp, là phụ nữ đều có thể bị nụ cười đó mê hoặc đi, bất quá đáng tiếc, ta và Nhiễm Nhiễm đều không phải một trong những người phụ nữ sẽ bị nụ cười đó mê hoặc, tiếp theo chợt nghe thấy Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh nói:

"Đã trở về? Lần này nán lại bao lâu?"

"Ừ, đã trở về, lần này có thể ở lại rất lâu, ở nơi này với các ngươi chơi vài ngày, mấy ngày nữa sẽ về thăm nhà một chút" nói xong rồi hắn ngay lập tức nhìn về phía ta, Nhiễm Nhiễm nói với Trần Thần:

"Đây là Tô Ngôn, các ngươi đã gặp qua, bạn thân ta"

"Nhĩ hảo! Tô Ngôn, cùng Nhiễm Nhiễm gọi điện thoại có nghe nàng nhắc tới ngươi"

"Nhĩ hảo, ta cũng nghe bọn hắn nói về ngươi"

Lúc này, Trác Hoa ở bên cạnh nói:

"Được rồi, các ngươi mau ngồi xuống đi, chuẩn bị dọn thức ăn lên"

Nghe hắn nói như vậy, Trần Thần rất lịch sự giúp chúng ta kéo ghế ra, chúng ta ngồi xuống, bên tay trái là Tiểu Nhu, bên tay phải là Nhiễm Nhiễm, bên cạnh Nhiễm Nhiễm là Trần Thần, bữa tiệc cứ như vậy mà bắt đầu.

Món ăn đều đã lên đầy đủ, mọi người bắt đầu hàn huyên, bởi vì nhân vật chính của bữa tiệc này là Trần Thần, nên câu chuyện tất nhiên đều là vay quanh hắn, ta cũng sẽ không cảm thấy buồn chán, vẫn nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Trần Thần thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Nhiễm Nhiễm, chiếu cố nàng rất chu đáo, mỗi lần ta đều có thể nghe Nhiễm Nhiễm cùng hắn nói:

"Cảm tạ, ta có thể tự mình gắp" ta biết nàng là đang lo lắng ta, ngay cả ta đều có thể cảm giác được, lần này Trần Thần trở về, Nhiễm Nhiễm cùng với hắn hình dáng rõ ràng so với lần trước gặp hai người ở siêu thị không giống nhau.

Ta nghe Đại Bân hỏi Trần Thần:

"Sang năm tốt nghiệp trở về, tính toán sẽ ở đâu phát triển? Về nhà giúp người nhà hay là đến nơi này của chúng ta" nói xong ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Nhiễm Nhiễm bên cạnh.

"A, ta còn chưa nghĩ ra a, trong nhà tôn trọng ý kiến của ta, khả năng lớn có thể đến thành phố các ngươi nơi này, dù sao các ngươi đều ở đây mà" ta nhìn thấy hắn nói xong lời này cũng nhìn về Nhiễm Nhiễm.

"Cái gì chúng ta a? Ta nhận thấy, chủ yếu là Tiểu Nhiễm ở chỗ này a" Trác Hoa đùa giỡn nói.

Ta nghe nói như thế, cúi đầu, làm bộ đang ăn, ngực đúng là rất khó chịu, Nhiễm Nhiễm ở dưới bàn tìm được tay của ta, nắm thật chặt, đặt ở trên đùi của nàng, nàng muốn làm ta thoải mái một chút.

Trần Thần có chút không được tự nhiên, vừa muốn nói gì, Nhiễm Nhiễm bên cạnh liền nói:

"Ngươi đừng nói mò a, hắc hắc, ta giống như muội muội của hắn, các ngươi cũng đều là hảo huynh đệ của hắn, tất cả đều giống nhau, đúng không? Trần Thần ca"

"Đương nhiên. . . Đương nhiên giống nhau, các ngươi đều là thân nhân ta"

Trần Thần trả lời tuy rất nhẹ nhàng, nhưng ta có thể cảm giác được hắn xấu hổ, trong lòng nhất định rất bi thương.

[ Kỳ thực ta cũng hiểu được Nhiễm Nhiễm vào lúc đó không nên nói những lời như vậy, mọi người đều biết chuyện của bọn họ, nói như vậy, bầu không khí sẽ rất lúng túng. Nhưng Nhiễm Nhiễm nói: Thứ nhất nàng thà rằng làm cho bầu không khí trở nên lúng túng, cũng không muốn để ta suy nghĩ nhiều, không muốn để cho trong lòng ta khó chịu, nàng phải cho ta ăn đầy đủ thuốc an thần, cho ta đủ cảm giác an toàn, thứ hai: vốn là cũng có dự định cùng Trần Thần nói rõ ràng, muốn cho hắn sớm có một chút chuẩn bị tâm lý, sợ hắn nhất thời nghĩ không thoáng, không tiếp thụ được ]

Ăn cơm hơn phân nữa, có thể là do uống nước trái cây hơi nhiều, ta muốn đi toilet, cùng Nhiễm Nhiễm nói liền đứng dậy đi toilet, toilet ngay phòng ngăn cách bên kia, ta đi vào muốn đóng cửa lại, Nhiễm Nhiễm sau lưng ta tiến vào, ta nói với nàng:

"Ngươi đi ra ngoài chờ ta đi, ta xong thì ngươi đi vào, đây chỉ dành cho một người thôi a"

"Ta chính là muốn ôm ngươi một cái" nói xong đi tới, đem cằm đặt ở trên vai ta, hai tay vòng qua thắt lưng của ta, nhẹ nhàng ôm ta, ta vuốt mái tóc nàng, hỏi nàng:

"Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, sợ ngươi không vui, muốn ôm ngươi một cái"

"Ta không sao, ta đều biết, ta đều biết"

Chúng ta ở nơi này ôm nhau trong một không gian nhỏ, tuy rằng thỉnh thoảng có nghe được tiếng ồn ào bên ngoài của bọn họ, nhưng là chúng ta ở đây cũng rất an tĩnh, rất bình yên, phảng phất có thể nghe được nhịp tim của nhau, ngửi thấy được mùi hương riêng biệt trên người nàng, không muốn ly khai, rất muôn hưởng thụ, qua một hồi lâu, ta nói:

"Bảo bối, chúng ta nếu không đi ra bọn họ sẽ tới phá cửa"

"10 giấy. . ." Tí tách. . .

"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi" nàng từ trên người ta ly khai, nhẹ nhàng hôn môi của ta, sau đó định đi ra.

"Ai~chờ một chút, ta còn chưa đi WC a" đem nàng kéo trở về.

Chúng ta sau khi rời khỏi đây, Trác Hoa lập tức trêu chọc chúng ta nói:

"Phụ nữ đi WC đều thích đi cùng nhau sao? Cũng cần đi lâu như vậy sao?"

"Nam nhân các ngươi uống nhiều rồi cũng không kết bè kết đội đi? Ngươi còn muốn quản chúng ta sao?" Nhiễm Nhiễm nói với hắn.

"Ta thấy các ngươi chính là muốn trốn tránh uống rượu, ngươi xem ngươi, cũng không uống bao nhiêu, thế nhưng mặt lại rất đỏ a?" Trác Hoa nói.

Ta cũng quay đầu nhìn nàng, đúng là có một chút điểm hồng, mặt nàng trắng, cho nên đỏ một chút đều có thể nhìn ra, yêu chết bộ dáng này của nàng, chỉ là một hồi cũng có thể để cho nàng đỏ mặt như thế này.

"Phải không? Chắc là do nóng đi?" Nhiễm Nhiễm bình tĩnh nói, sau đó lấy tay quạt quạt.

Sau khi cơm nước no nê, đoàn người ra khỏi cửa nhà hàng, những người bạn của bọn họ mà ta không quen thuộc đều rời đi, chỉ còn lại mấy người chúng ta, Trần Thần đi chỗ của Đại Bân, Trác Hoa cùng bạn gái hắn đưa Tiểu Nhu trở về, ta và Nhiễm Nhiễm cùng đường, chào hỏi lẫn nhau, vừa định rời đi, Trần Thần gọi Nhiễm Nhiễm lại, sau đó bọn họ giống như ra hiệu cho ta, ta liền đi tới chỗ Đại Bân dừng xe, chúng ta ở đó chờ bọn họ, ta thấy Trần Thân ở trong cóp sau tìm đồ, chắc là muốn đưa cho Nhiễm Nhiễm lễ vật đi? Quả nhiên, ta thấy, Trần Thần cần trong tay cái gì đó, nhìn không rõ, cũng không nghe thấy được bọn họ nói gì, chợt nghe Trác Hoa bên người nói:

"Tiểu tử này không phải là muốn thổ lộ đi? Ta đều sốt ruột thay hắn"

"Không giống, trường hợp thổ lộ này cũng quá không thích hợp đi" nói chuyện là bạn gái Trác Hoa.

"Ta thì lại không cảm thấy như vậy" Tiểu Nhu nói tiếp.

Nghe vậy trong lòng ta cũng căng thẳng theo, nhìn thấy Trần Thần xuất ra vật gì đó giống như muốn đeo lên cho Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm đầu tiên là cự tuyệt, né tránh một chút, sau đó hình như Trần Thần nói gì đó, Nhiễm Nhiễm không có né tránh nữa.

Đợi bọn họ trở lại, ta nhìn Nhiễm Nhiễm, nguyên lai là một đôi bông tai, thở phào nhẹ nhõm, là một tiểu bông tai rất đẹp, thiết kế đơn giản, rất tinh tế, nói thật rất thích hợp với Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm thấy ta đang nhìn chằm chằm lỗ tai của nàng, rất mất tự nhiên sờ sờ lỗ tai của mình, sau đó cùng bọn họ lên tiếng chào hỏi, liền lôi kéo ta đi.

Đến khi ngồi vào trong xe, Nhiễm Nhiễm giơ tay muốn đem tháo đôi bông tai xuống, ta thấy vậy vội vàng nói:

"Thật đẹp mắt, đừng tháo xuống" không có ý gì khác, thực sự nghĩ thật đẹp mắt.

"Ngươi không ghen sao? Trần Thần tặng cho ta đấy" nàng hỏi ta.

"Ca ca tặng lễ vật cho muội muội, ta tại sao lại ghen a" cười nhìn nàng nói.

"Không tệ, rất hiểu chuyện, đáng được biểu dương."

"Thiết ~ ta lúc nào ghen lung tung a? Luôn luôn rất hiểu chuyện, đúng không?"

"Chưa từng ghen lung tung?" Nàng lên giọng, nheo mắt nhìn ta nói.

"Chưa từng. . . "giọng đặc biệt nhỏ lại, chính là nhớ lại chuyện ca ca của nàng tới lần đó. . .

"Hử?" Nàng không có ý định buông tha ta.

"Hình như có a. . . Được rồi, không nói cái này, mau về nhà ngủ nào ~ "

Vui vẻ lái xe về nhà. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro